Bầu không khí trong nháy mắt an tĩnh lại, Quý Chu Chu chớp mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt hô hấp càng ngày càng nặng nề: "Là...... Cái ý nghĩ mà tôi nghĩ sao?"
"Nếu không thì sao?" Cố Quyện Thư hỏi ngược lại, giờ phút này anh có chút lười biếng, giọng nói dính vào căng thẳng một chút, nhưng lại không lộ rõ sự nghiêm nghị, giữa một hơi thở đều là kiềm chế, lại bởi vì thuốc đó cảm xúc phập phồng, ngay cả ánh mắt cũng nổi lên ý vị khác.
Nhiệt độ trên mặt Quý Chu Chu nóng lên, nhưng vẫn đang giả vờ bình tĩnh: "Nhưng mà không phải anh không thích phụ nữ sao?"
"Tôi không thích phụ nữ hồi nào?"
Quý Chu Chu há miệng thở dốc vừa định nói chuyện, đột nhiên nhớ tới vị này ngoại trừ từng ở trước mặt lão phu nhân nói như vậy, những lúc khác đối với suy đoán của cô đều là phủ định. Mà nếu anh giống như mình cho rằng thích Chử Trạm như vậy, thì căn bản không có thể ở trước mặt lão phu nhân xuất quỹ. Bởi vì so với "Tình nhân" của mình, hiển nhiên là người mình thật lòng thật dạ thích càng quan trọng hơn.
...... Cho nên anh thật sự không phải là gay?
Quý Chu Chu trong nháy mắt cảm thấy, cánh tay anh đặt ở bên eo mình rất nóng, sắp làm mình phỏng luôn rồi.
"Hiểu rồi?" Trong giọng nói của Cố Quyện Thư lộ ra một tia cười nhạo, rõ ràng là đang chê cô ngốc.
Quý Chu Chu khụ một tiếng, sờ sờ cái mũi cười gượng: "Nếu không phải lúc trước anh phủ nhận cho có lệ, chắc chắn tôi sẽ không suy nghĩ nhiều, kết quả hại tôi hiểu lầm lâu như vậy."
"Cho nên vẫn là do tôi sai?" Cố Quyện Thư nhướng mày.
Quý Chu Chu vừa định nói chuyện, trong phòng đột nhiên xuất hiện giọng nói của người thứ ba: "Phốc......"
Quý Chu Chu và Cố Quyện Thư đồng thời ngừng một lát, tiếp theo nhìn về phía di động bị ném qua một bên, lúc này mới nhìn thấy trên màn hình di động, hiển thị đang trong cuộc trò chuyện, mà đối tượng trò chuyện chính là chủ nhân của dãy số mà lúc nãy Quý Chu Chu vất vả tìm kiếm.
"Quyện Thư, anh làm sao để cho Quý tiểu thư hiểu sai, khiến người ta cho rằng anh thích đàn ông vậy?" Chử Trạm nói chuyện rõ ràng cố nhịn cười, đồng thời lại có chút tiếc nuối. Lúc nãy anh ta thật sự là không nhịn được, mới bật cười ra tiếng, nếu như nhịn thêm một chút, không chừng còn có thể nghe được đề tài thú vị nào đó.
Khóe miệng Quý Chu Chu trừu trừu, cảm thấy mất mặt hơn, nhưng nhìn thấy thời gian trò chuyện lại cảm thấy may mắn, Chử Trạm chỉ nghe một phút hơn, hẳn là không nghe được lời nói trước đó của mình.
"Có cái gì đáng để anh vui mừng, cô ấy cho rằng tôi yêu đương với anh." Cố Quyện Thư không chút do dự châm chọc.
Quý Chu Chu: "Anh nói ra làm gì!"
Chử Trạm: "Phốc!"
Giọng nói của Quý Chu Chu và Chử Trạm cùng lúc vang lên, Quý Chu Chu cảm thấy mất mặt, muốn ngăn Cố Quyện Thư lại, mà Chử Trạm lần này vừa vặn đang uống nước, trực tiếp bị sặc.
Quý Chu Chu không nói nên lời che mặt lại, chỉ chừa một cái kẽ ngón tay nhìn Cố Quyện Thư, đôi mắt giống như hai quả nho đen xoay chuyển, mà một phần mặt cô không bị tay che lại, chính là một mảnh đỏ ửng. Cố Quyện Thư cảm thấy nóng hơn.
"Quý tiểu thư, cô nghĩ như thế nào? Dựa vào ngoại hình đến xem, cũng là cậu ấy và Diệp Khuynh hợp hơn chứ? Hay là nói, cô chỉ thích khẩu vị này?" Chử Trạm khụ xong, gian nan hỏi.
Quý Chu Chu cắn môi từ chối trả lời, thậm chí muốn đem mình chôn đi. Cố Quyện Thư cúp điện thoại. Không nhận được đáp án Chử Trạm lại gọi trở lại một lần nữa, Quý Chu Chu nhanh tay lẹ mắt chụp lấy di động, trực tiếp tắt máy.
Cố Quyện Thư nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của cô, từ trong cổ họng phát ra một tiếng "Xuy" nhẹ.
Quý Chu Chu giả vờ không nghe thấy, vô tội trừng to đôi mắt: "Tôi biết Cố tiên sinh không muốn nói chuyện với anh ấy, cho nên giúp anh tắt máy." Nói xong, còn nhớ cười cười lấy lòng, giống như cô thật sự muốn như vậy.
Cô chống người nửa nằm, cánh tay đã sớm vừa đau vừa mệt, lại bởi vì Cố Quyện Thư ôm eo cô, không có cách nào từ trên giường đi xuống, chỉ có thể đau khổ chống đỡ.
Cố Quyện Thư hình như nhìn ra cô không ổn, buông eo cô ra, đứng lên. Quý Chu Chu nhanh chóng ngồi thẳng, vừa định xuống giường, lại bị ánh mắt của Cố Quyện Thư ngăn lại, chỉ có thể yên lặng lui lui về sau, ôm đầu gối len lén nắm chặt di động, tùy thời chuẩn bị ứng phó với cái người đàn ông bị bỏ thuốc này.
Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống một lúc lâu, đột nhiên bắt đầu cởi cúc áo sơ mi. Quý Chu Chu trong nháy mắt khẩn trương: "Anh định làm gì?"
"Thật nóng."
"Ờ......" Nhìn anh cởi bỏ từng cúc áo, lộ ra cơ bắp cường tráng, Quý Chu Chu không khỏi kinh ngạc một chút. Cô cho rằng Cố Quyện Thư là người đàn ông vừa thích ở nhà vừa lười biếng, trên người hoặc là xương sườn hoặc là ít thịt mỡ, không ngờ dáng người lại đẹp như vậy.
Cúc áo càng ngày càng đi xuống, phần lớn bộ ngực của Cố Quyện Thư lộ ra, màu da vốn dĩ trắng nõn, giờ phút này nhuộm màu đỏ nhàn nhạt, cộng thêm một lớp mồ hôi và khóe mắt ẩm ướt của anh, toàn bộ hình ảnh bỗng nhiên kiều diễm. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Hai cái cúc áo cuối cùng cởi ra, sáu múi cơ bụng đẹp đẽ cũng xuất hiện ở trước mắt Quý Chu Chu.
Nhìn thấy anh cường tráng, thân thể hoang dã, Quý Chu Chu nghĩ thầm may là cô, nếu dổi là người khác, đoán chừng lúc này đã nhào tới. Nghĩ tới đây, cảm giác được sờ vào cơ bụng, Quý Chu Chu yên lặng liếm môi một cái, nhưng bởi vì không khống chế được lực đạo, phát ra tiếng chẹp miệng vang dội.
"......"
"......" Cố Quyện Thư cởi áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi xuống, ý vị thâm trường liếc cô một cái: "Biến thái."
"......" Thật là vô cùng nhục nhã.
Quý Chu Chu hít sâu một hơi, vừa định giải thích một chút, đôi mắt lại đột nhiên trừng lớn, chỉ vào Cố Quyện Thư, ngay cả lời nói cũng nói không hoàn chỉnh nữa: "Anh... Anh... Anh muốn làm gì! Có nóng cũng không nên cởi hết đi a... A... Có phải anh khi dễ tôi chưa trải sự đời hay không! Các người là người Thành phố đều như vậy sao?!"
Cố Quyện Thư im lặng quần cởi ra, chỉ còn lại một mảnh quần lót bốn gốc cuối cùng, mà cái quần lót này bởi vì nguyên nhân đặc biệt, nên đã căng đến hơi bị biến dạng. Quý Chu Chu chấn động, đồng thời sợ hãi, lại mơ hồ cảm thấy cay cay hai mắt.
Tác dụng của thuốc khiến Cố Quyện Thư không có cảm thấy xấu hổ bao nhiêu, trên thực tế anh có thể giữ lại một tia trong sáng không bổ nhào tới đã là cực hạn ở anh rồi. Thuốc này quá mạnh, giờ đây anh đã có một loại cảm giác muốn nổ tung, mà người nào đó còn đang ríu rít khiêu chiến tính nhẫn nại của anh.
"Anh mau mặc quần áo vào...... Hay... Hay là tôi đi lấy cái mới cho anh." Quý Chu Chu nhìn thấy quần áo thấm mồ hôi rõ ràng nằm ở trên mặt đất, lập tức vội vàng bò xuống giường, kết quả còn chưa chạm tới mặt đất, đã bị anh bắt được cổ tay, ném lên trên giường một cái.
Quý Chu Chu ngã lên trên giường hình chữ X, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đã bị Cố Quyện Thư áp sát. Lúc cô đang định phản kháng, Cố Quyện Thư đã duỗi tay bóp miệng cô tạo thành mỏ vịt, nhíu mày, ở bên tai cô thở ra hơi nóng: "Thật ồn ào."
"......" Được rồi, là cô sai, cánh tay cầm di động của Quý Chu Chu lặng lẽ thả lỏng một chút, cũng may mình không cầm di động đập tới.
Chỉ là cô mới vừa nghĩ như vậy, trên lỗ tai lại đột nhiên truyền tới một trận ẩm ướt ấm áp, cô ngẩn ngơ một chút, gian nan vùng vẫy thoát miệng ra khỏi tay Cố Quyện Thư: "Cố Quyện Thư......"
"Hả?"
"Anh không phải liếm lỗ tai tôi chứ?"
Cố Quyện Thư im lặng một lát, hơi lấy lại tinh thần, dùng cái tay đã bóp miệng cô đặt lên lỗ tai cô nhéo nhéo, nghiêm túc mở miệng: "Tôi không có."
"Anh liếm rồi."
"Tôi không có."
"Anh nhất định liếm rồi! Còn dám không thừa nhận!" Quý Chu Chu vô cùng tức giận.
Cố Quyện Thư không nói chuyện, lúc Quý Chu Chu cho rằng anh không biết nói gì, anh lại liếm vành tai nhỏ trắng nõn mượt mà của cô một chút, hợp tình hợp lý nhìn chăm chú vào đôi mắt của Quý Chu Chu: "Tôi đã liếm."
"...... Anh còn lý sự đúng không?" Quý Chu Chu tức giận đến bật cười.
Cố Quyện Thư hừ hừ một tiếng, thân thể không khống chế được muốn gần gũi với cô, nhưng vẫn mạnh miệng: "Em là của tôi."
"Vậy thì sao?"
Cố Quyện Thư trả lời cho cô, kề sát vào môi cô, phát ra một tiếng "Chụt" vang dội. Quý Chu Chu hoàn toàn sửng sốt, sau một hồi trên mặt giống như có lửa vậy, chạm một chút đỏ thấm rồi. Một nửa xấu hổ, một nửa tức giận.
Ý thức của Cố Quyện Thư càng thêm hỗn loạn, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô trong lòng động một cái, cuối xuống hôn lần nữa.
Bang!
Một tiếng vang đi qua, màn hình di động nứt ra, hai người cứng đờ yên lặng đối diện, năm giây sau, Cố Quyện Thư ngã lên người Quý Chu Chu, hoàn toàn mất đi ý thức. Quý Chu Chu ngây người nửa ngày, đột nhiên phát ra một tiếng hít hơi...
Tổn thọ rồi! Cô vậy mà dám đánh người trong tương lai có khả năng giết cô!
Sau khi Quý Chu Chu thét chói tai trong im lặng, chật vật đẩy người trên người mình ra, nhẹ nhàng thở ra, nhìn xem cái trán của anh, lúc này vừa nhìn đã cảm thấy con đường tương lai phía trước thật mờ mịt.
Bởi vì Quý Chu Chu mang theo một chút sức lực, nên đầu Cố Quyện Thư sưng lên một cục to, còn có vết thương bị miếng thủy tinh của di động rạch ra một đường, lúc này máu đang chảy ra, xem ra vô cùng nghiêm trọng.
Mặc dù ngày thường Cố Quyện Thư dường như tỏ ra cái gì cũng không để ý nhưng không đại biểu cái gì anh cũng có thể khoan dung. Giống như trong nguyên văn, mặc dù đối với nữ chính rất đặc biệt, nhưng sau khi biết cô ấy và nam chính tư thông thì vẫn không chút do dự nào giết chết cô ấy. Mà bây giờ, mình lại đánh anh ngất xỉu.
Quý Chu Chu nhìn chằm chằm miệng vết thương của anh một lúc lâu, sau khi cố gắng bình tĩnh hiện ra một ý nghĩ: nếu không ổn thì bỏ trốn thôi.
Cái ý nghĩ này vừa hiện ra, các tế bào trong người Quý Chu Chu cũng xao động. Nhưng mà cũng chỉ xao động ba giây, nghĩ đến bản thân bây giờ cần tiền không có tiền, cần sự nghiệp không có sự nghiệp, như vậy bỏ trốn chẳng khác nào hoàn toàn đắc tội Cố Quyện Thư. Cô buông tiếng thở dài, cam chịu số phận đi tìm hộp thuốc.
Lòng vòng trong phòng một lần, cuối cùng tìm được hộp thuốc ở phòng quần áo, tiện thể còn lục lọi cái tủ lạnh nhỏ. Cô dừng một chút, nhớ tới lời nói trước đó của Chu Trường Quân, chuyện Cố Quyện Thư luôn bị phạt không được phép ăn cơm.
...... Anh ta không phải bởi vì đói đến sợ, cho nên lén cất giấu những thứ này chứ? Quý Chu Chu sinh lòng thương hại, từ bên trong lấy lon Coca ra.
Một tay cầm hộp thuốc một tay cầm lon Coca, đợi lúc trở lại cạnh giường, Cố Quyện Thư đã tỉnh rồi.
Nhìn thấy anh ẩn ẩn nhìn chằm chằm mình, Quý Chu Chu dừng một chút nước mắt lập tức trào ra, hô to một tiếng "Cố tiên sinh" rồi chạy tới, trong nháy mắt vội vàng bắt lấy tay anh: "Anh không có sao thì thật là tốt quá rồi. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Thật xin lỗi Cố tiên sinh, lúc nãy tôi chính là định sờ sờ anh, kết quả quên mất trong tay còn có di động, không cẩn thận đã đánh vào đầu anh."
Nếu đã không định chạy, vậy thì vết thương này cũng không thể thừa nhận.
Cố Quyện Thư yên lặng nhìn cô, đau đớn trên đầu đã phân tán phần lớn sự xao động mà thân thể mang tới, anh nhìn lướt qua màn hình di động bị nứt ra, chầm chậm hỏi: "Đây là không cẩn thận?"
"...... Tôi hơi khẩn trương đó mà, hơn nữa sức lực vốn đã lớn." Hốc mắt Quý Chu Chu đỏ hơn, xem ra còn oan ức hơn anh bị đánh.
Cô nói xong sợ Cố Quyện Thư còn muốn so đo, vội mở lon Coca ra đưa cho anh: "Cố tiên sinh anh uống nước giải khát trước, tôi giúp anh băng bó, uống nhiều chút."
"Vì sao phải uống nhiều?" Cố Quyện Thư hỏi như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn uống một hớp, thân thể khô nóng trong nháy mắt có cảm giác mát lạnh, quả thật thoải mái rất nhiều, nên tiếp tục uống.
"Coca giết tinh."
(Tinh gì thì mọi người hiểu rồi nhé... Hahaha.)
"......"
Ý thức được bản thân đem lời nói thật nói ra rồi, Quý Chu Chu ngây người một giây, gian nan nhếch miệng: "Đây không phải do bây giờ tình hình thân thể của anh đặc biệt sao, tôi muốn để anh thoải mái một chút."
Mặt Cố Quyện Thư không cảm xúc nhìn chằm chằm cô. Quý Chu Chu lại lần nữa len lén nhìn ra hướng cửa sổ.