Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 52: Thẩm Dã tìm em làm gì?



Nhà vệ sinh trong phòng ngủ, Lý Nhu Nhu nhìn dấu bàn tay rõ ràng trên mặt mình, biết rõ những lời nói dối và che giấu của mình lúc nãy ở trên núi có bao nhiêu buồn cười, sợ là đám người Quý Chu Chu từ lần đầu tiên nhìn thấy những dấu vết này, cũng đã biết xảy ra chuyện gì rồi.

Vừa nghĩ tới giờ phút này Quý Chu Chu sẽ cười trên sự đau khổ của người khác như thế nào, thì móng tay của cô ta đã cắm sâu vào lòng bàn tay, cả người giống như ngâm thuốc độc ba ngày ba đêm, mỗi một lỗ chân lông đều tản ra sự thù hận.

Cô ta nhìn chằm chằm vào gương một lúc lâu, sau khi ngơ ngác trở lại phòng ngủ ngồi xuống, thì đã phát ngốc thật lâu, ánh mắt đột nhiên dừng trên cây kéo dùng để cắt tỉa cành hoa trên bàn.

Nơi này đường núi gập ghềnh, nếu một thắng xe của chiếc xe đột nhiên bị hỏng, sợ rằng người trên xe rất khó sống sót nhỉ?

*****

Rõ ràng đã là đầu hạ, thời tiết cũng dần dần nóng nực, Quý Chu Chu chỉ mặc áo tay ngắn nhưng lại giống như đặt mình trong hầm băng, tay chân đều lạnh cóng đến căng cứng.

Cô che giấu cảm xúc của mình rất tốt, Thẩm Dã đứng trước mặt cô cũng không nhìn ra sự khẩn trương của cô, thay vào đó anh ta không ngừng lặp đi lặp lại những gì nhìn thấy trong mơ và thấy Quý Chu Chu không có phản ứng gì, trong lòng có chút sốt ruột.

"Chu Chu, em nhất định phải tin tưởng anh, mặc dù anh biết điều này nghe có vẻ khó tin, nhưng hôm nay anh có thể đứng ở đây, chính là chứng minh cảnh trong mơ sẽ trở thành sự thật." Thẩm Dã kiềm chế một chút, mới không đưa tay ra đỡ bả vai của cô: "Em cũng biết, anh cũng không quen biết Lý tiên sinh, nhưng vì sao bây giờ lại đột nhiên hợp tác, cũng bởi vì anh mơ thấy chúng tôi hợp tác, biết mong muốn của ông ta là gì, cho nên mới dễ dàng thực hiện chuyện này như vậy, em nhất định phải tin anh."

Quý Chu Chu nhìn chăm chú anh ta nửa ngày, đột nhiên cảm thấy hơi sai sai: "Anh, anh bình tĩnh trước một chút, sau đó thì sao?"

"Cái gì sau đó?" Thẩm Dã sửng sốt.

Quý Chu Chu liếm môi một cái, nhìn kỹ biểu cảm của Thẩm Dã, phát hiện anh ta vẫn giống như lần trước lúc nhìn thấy ở khách sạn, dù cho đang cầu xin mình tin tưởng anh ta, nhưng trong đáy mắt lại vẫn cất giấu một tia kiêu ngạo.

Cô thăm dò: "Anh nói anh mơ thấy tôi chết rồi, vậy sau đó thì sao?"

Biểu cảm của Thẩm Dã xuất hiện trống rỗng trong phút chốc, tiếp đó trong đầu dường như có thứ gì đó muốn hiện ra vậy, chui vào đến cả đầu của anh ta đều đau. Loại đau đớn này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, Thẩm Dã liền khôi phục lại bình thường, thở hổn hển trả lời: "Hết rồi, mỗi lần mơ thấy đến đây, anh đều tỉnh lại."

Xem ra cốt lõi của người này không thay đổi, chỉ là có thêm một đoạn ký ức về tình huống của giấc mơ. Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tình hình vẫn không tính là quá tệ: "Tôi biết rồi, không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."

"Chu Chu!"

Bước chân của Quý Chu Chu dừng một chút, khẽ cười với anh ta một tiếng: "Cảm ơn ý tốt của anh, chỉ là bây giờ tôi không nghĩ cùng Cố tiên sinh tách ra, cho nên..."

"Anh ta có thể sẽ giết em!" Thẩm Dã đau khổ nhắc nhở.

Quý Chu Chu trầm mặc một lát, nụ cười trên mặt phai nhạt một chút: "Cho dù giấc mơ của anh là thật, nguyên nhân anh ấy giết tôi, chẳng lẽ không phải là anh sao?"

Thẩm Dã sửng sốt một chút.

"Tôi trong giấc mơ đó của anh, là bởi vì giúp anh truyền tin tức, vì anh mà ăn cắp bí mật thương nghiệp của Cố Quyện Thư, cho nên mới dẫn tới họa sát thân. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Những điều anh thấy trong mơ, không những không phân rõ giới hạn với tôi, mà ngược lại muốn tôi giữ khoảng cách với Cố Quyện Thư giống như trong mơ. Thẩm Dã, sự an tâm của anh là gì?"

"Nếu anh thật sự muốn tôi bình an, phiền anh cách xa tôi ra một chút, đừng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm tôi nữa, anh như vậy ngoại trừ làm tôi khó xử và chán ghét, thì còn sẽ từng bước ép tôi vào đường chết, không phải sao?"

"Thẩm Dã, anh đã là tên cặn bã, đừng có ngay cả một chút nhân tính cuối cùng cũng không có, được không?

Có thể là cốt truyện phản kích lại với cô, để cô không có cách nào bình tĩnh. Lúc này, tuy Quý Chu Chu biết Thẩm Dã có ký ức sẽ càng lớn mạnh hơn, nhưng vẫn nhịn không được nói ra lời thật lòng.

Ở trong mắt cô, Thẩm Dã có thể nguy hiểm hơn Cố Quyện Thư. Cố Quyện Thư là vì nguyên nữ chính chạm đến ranh giới cuối cùng mới ra tay với cô, còn Thẩm Dã lại ở lúc nguyên nữ chính không làm sai điều gì, đã vì tài sản của cô mà từng bước mưu tính, chiếm đoạt từng chút một, sau cùng lại ép khô giá trị lợi dụng cuối cùng của nguyên nữ chính.

Mặc dù xử sự đều giống như ác ma, nhưng ở trong mắt Quý Chu Chu, ít nhất một người có ranh giới cuối cùng, còn người kia thì hoàn toàn không có. Đây cũng chính là vì sao, khi đó dưới tình huống phải chọn một trong hai, thì cô lại tình nguyện đi theo Cố Quyện Thư, người có khả năng sẽ giết cô, cũng không muốn có một chút liên quan nào với Thẩm Dã.

Thẩm Dã nhìn người trước mắt ngơ ngác, hồi lâu đột nhiên lui về phía sau một bước, lẩm bẩm: "Không, không thể nào. Em sẽ không đối xử với anh như vậy, Chu Chu không thể nào đối xử với anh như vậy..."

Quý Chu Chu hoảng hốt một trận, sợ anh ta nhìn ra mình không phải nguyên nữ chính, nhưng nghĩ lại một chút, anh ta chỉ là có thêm một đoạn ký ức, cũng không phải mở Thiên nhãn(*), cho dù nhìn ra mình không đúng, thì mình cắn chết không thừa nhận, anh ta muốn tóm mình cũng không có cách.

(*) Thiên nhãn: nghĩa là "mắt của Trời". Thông thường biểu tượng này tượng trưng cho toàn năng, thấu rõ tất cả những hành vi của con người.

"Tại sao không? Thẩm Dã, tôi không phải thánh nhân, không thể luôn chiều theo ý anh mà không có lý do, chẳng phải trước kia ở tiệc mừng thọ của Trương Thành anh đã biết điều này rồi sao?" Quý Chu Chu bình tĩnh dẫn dắt: "Lúc đó anh cũng tiếp nhận rồi, tại sao bây giờ ngược lại không chịu tiếp nhận?"

Thẩm Dã ngẩn người.

Quý Chu Chu thấy vậy đi phía trước một bước: "Anh suy nghĩ kỹ lại, có phải bản thân bị cảnh trong mơ ảnh hưởng quá nhiều rồi không? Có lẽ anh nói rất đúng, những chuyện anh mơ thấy có thể là thật, nhưng có phải mọi thứ trong mơ khác với hiện tại không? Có lẽ anh mơ thấy chính là thời không(*) song song, mọi thứ nơi đó rất giống nơi này, nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau, anh hơi lẫn lộn đúng không?"

(*) Thời không: thời gian và không gian.

Thẩm Dã mím môi không nói, gần đây quả thật anh ta càng ngày càng trở nên không giống chính mình.

Quý Chu Chu ho khan một tiếng, che giấu sự chột dạ của mình: "Tôi chỉ nói tới đây, anh suy nghĩ cho kỹ, đừng bởi vì mọi thứ trong mơ mà ảnh hưởng đến cuộc sống của bản thân, đến nỗi chúng ta... Tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ, chúng ta không thể quay lại rồi."

Quý Chu Chu nói xong, cũng không muốn đơn độc ở chung với anh ta thêm một giây nữa, dường như tháo chạy về phòng ăn.

Trong phòng ăn, bầu không khí không tốt lắm, trên bàn ăn đã bày đầy thức ăn, nhưng Diệp Khuynh và Chử Trạm ngại biểu cảm của Cố Quyện Thư nên không dám động đũa.

"Hay là, tôi đi gọi Chu Chu?" Diệp Khuynh không chịu nổi bầu không khí này, cẩn thận hỏi.

Cố Quyện Thư mặt không cảm xúc nhìn chăm chú mặt bàn, Diệp Khuynh hiểu ý của anh là gì rồi, sờ sờ lỗ mũi không dám nói tiếp nữa. Ánh mắt của Chử Trạm dừng ở trên mặt Cố Quyện Thư một lát, lại mở miệng hiếm khi có phần đứng đắn: "Nói về Thẩm tiên sinh và Chu Chu, cũng coi như là người quen cũ, bọn họ trò chuyện một chút cũng rất bình thường, cậu đừng quá lo lắng."

Cố Quyện Thư không có phản ứng gì. Diệp Khuynh và Chử Trạm liếc mắt nhìn nhau một cái, toàn thấy trong mắt đối phương đều là bất đắc dĩ.

Lúc Quý Chu Chu từ bên ngoài bước vào, thì nhìn thấy biểu cảm của ba vị này giống như viếng mộ, không nhịn được vui vẻ lên tiếng.

Diệp Khuynh vừa nhìn thấy cô như được đại xá: "Cô rốt cuộc trở lại rồi, tôi đã sắp chết đói."

"Tôi chỉ là đi nhà vệ sinh, đến mức nhớ tôi như vậy sao? Mọi người cũng có thể ăn trước mà." Quý Chu Chu tự nhiên ngồi bên cạnh Cố Quyện Thư, không đề cập tới việc vừa chạm mặt Thẩm Dã khi nãy.

Ánh mắt của Cố Quyện Thư lại lạnh một phần, nhưng cuối cùng có chút phản ứng: "Chỉ là đi nhà vệ sinh?"

Quý Chu Chu vừa định gật đầu, trong chớp nhoáng chú ý tới biểu cảm không đúng của Diệp Khuynh, cầm lấy ấm nước giúp Cố Quyện Thư rót ly nước: "Thật ra cũng không phải, còn bị Thẩm Dã chặn lại, nói với anh ta mấy câu. Chú đâu? Sao ông ấy còn chưa đến?"

"Bạn của chú vẫn chưa đi, kêu chúng ta tự ăn." Biểu cảm của Cố Quyện Thư hòa hoãn một chút: "Thẩm Dã tìm em làm gì?"

Quý Chu Chu nhìn thoáng qua phía cửa, thấy bây giờ Thẩm Dã còn chưa trở lại, trong lòng hiểu rõ chắc anh ta sẽ không đến đây để mất mặt, nên cũng lớn gan sắp xếp cho anh ta hơn: "Còn có thể làm gì a, không phải là lặp đi lặp lại mấy câu kia, nói xin lỗi tôi, hy vọng tôi có thể tha thứ cho anh ta... Blah blah. Tôi nghe thấy trong lòng phiền muộn, nên trực tiếp trở về."

"Nếu không thích nghe những điều này, tại sao còn phải đi ra ngoài với anh ta?" Cố Quyện Thư chất vấn.

Quý Chu Chu dừng một chút, nhìn anh một cách kỳ lạ: "Sao anh biết tôi đi ra ngoài với anh ta?"

Cố Quyện Thư không nói.

Quý Chu Chu cười cười, giả vờ không biết anh đang nói gì với mình từ đầu: "Anh thấy chúng tôi rồi hả? Còn không phải bởi vì anh ta nói hiện tại bản thân rất lợi hại, có thể làm anh phá sản bất cứ lúc nào. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tôi lo lắng anh ta sẽ dùng thủ đoạn gì đó với anh, cho nên mới cùng đi qua nghe thử một chút, ai ngờ một câu đứng đắn cũng không nói ra."

Đã giải thích rõ mình đi gặp Thẩm Dã chính là vì anh, để anh không có lý do trách móc cô nữa, lại có thể làm cho anh cảnh giác, để anh cẩn thận Thẩm Dã một chút. Quý Chu Chu cảm thấy đầu óc của mình càng ngày càng thông minh hơn.

Cố Quyện Thư nghe vậy hừ nhẹ một tiếng: "Anh ta tính toán cái gì, cũng có thể ảnh hưởng đến tôi? Loại lời nói này em cũng tin, não em đi đâu rồi?"

"... Anh có thể đừng quá lơ là không, không biết kiêu binh tất bại(*) à. Anh ta cũng đã hợp tác với chú rồi, khẳng định rất lợi hại, anh nên để tâm một chút đi." Coi thường người công kích anh, Quý Chu Chu đối với thái độ bây giờ của anh khá đau đầu.

(*) Kiêu binh tất bại: đội quân kiêu ngạo, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại.

Cố Quyện Thư dừng một chút, chầm chậm nhìn chằm chằm cô: "Em quan tâm tôi?"

"Thật mới mẻ, tôi không quan tâm anh còn có thể quan tâm anh ta sao?" Quý Chu Chu nhìn anh một cách kỳ lạ, gắp một miếng đậu hũ bỏ vào chén anh.

Ừm, chế phẩm từ đậu bổ não chứ?

Cố Quyện Thư nhìn cô mấy lần nữa, cuối cùng cầm đũa lên không nhanh không chậm ăn cơm. Quý Chu Chu biết mình coi như vượt qua ải này, khẽ cười một tiếng càng thêm ân cần giúp anh gắp đồ ăn, cho đến khi trong chén của anh chất đầy, bản thân mới bắt đầu ăn cơm.

Đối diện từ đầu đến cuối bị hai người xem nhẹ, bắt đầu suy nghĩ về khuôn mặt lạnh lẽo của Cố Quyện Thư mà lúc nãy mình phải đối diện ở đâu. À, nghĩ ra rồi, là sợ Quyện Thư quá tức giận gây khó dễ cho Chu Chu, hai người chuẩn bị khuyên nhủ, kết quả bọn họ vô dụng thì thôi đi, đằng này còn bị bắt ăn một họng cẩu lương.

Diệp Khuynh phiền muộn gửi một tin nhắn cho Chử Trạm: Tôi cảm thấy tôi bị thất sủng rồi. Hoàng Thượng có Chu ái phi, còn nguyện ý đầu tư cho tôi sao?

Chử Trạm nhìn lướt qua màn hình sáng của di động, bình tĩnh tiếp tục ăn cơm. Diệp Khuynh xác định mình thật sự bị thất sủng rồi, nếu không tại sao Chử công công lại coi thường anh ta?

Chử công công hắt xì một cái, ung dung liếc nhìn Diệp Khuynh, Diệp Khuynh lập tức an phận.

Ăn xong bữa cơm, tất cả trở về phòng, Quý Chu Chu mới vừa nằm xuống ghế sô pha, đã nhìn thấy Diệp Khuynh gửi tin nhắn đến, nhưng mà gửi tới số bí mật của cô.

"Biên kịch Chu, ngày 10 tháng sau đọc kịch bản, trong khoảng thời gian này làm phiền ra thêm nội dung 10 tập nữa."

Chu Tứ Quý là tên trên thẻ căn cước Quý Chu Chu mua được, cảm giác vẫn rất hợp với mình, nên cứ như vậy mà dùng.