Cả người Quý Chu Chu đều muốn run rẩy, cẩn thận từng chút hỏi: Sao lại nói như vậy?
Cố Quyện Thư thấy có tin nhắn trả lời, cúi đầu nghịch di động: Không có gì, nhắc nhở em một câu.
Quý Chu Chu dừng một chút, ở trên di động lướt nhanh một lần, sau khi tìm ra ảnh chụp một mình ở bên ngoài ăn canh suông(*) rất lâu trước kia, gửi cho anh: Tôi không có.
(*) Canh suông: nước luộc thịt.
Cố Quyện Thư dừng một chút: Đây là canh suông?
Quý Chu Chu: Đúng vậy.
Cố Quyện Thư: Nhúng một chút thịt đi, có một lớp dầu nổi trên nước canh.
Quý Chu Chu:...
Cô quyết định mắt không thấy tâm không phiền, tắt di động. Khóe miệng của Cố Quyện Thư nhếch lên một nụ cười, biết thức thời không quấy rầy cô nữa.
Quý Chu Chu nhìn xung quanh bốn phía một vòng, thấy không có ai chú ý bên này, nên kéo khẩu trang từ dưới lên, giống như tên ăn trộm đút một miếng pudding(**) vào trong miệng.
Đây là cảm giác mềm mại, hương vị ngọt ngào... Thiên đường à?!
Quý Chu Chu cảm thấy mỹ mãn, sau nhiều lần xác nhận lúc cô cuối đầu xuống thì người bên ngoài không thấy rõ mặt cô, vì thế to gan kéo khẩu trang lên, trực tiếp treo trên sống mũi, lộ ra cái miệng, an tâm ăn cơm. Nếu có người bước vào, thì sẽ nhìn thấy cô giống như một tên trùm đầu biến thái thô bỉ, hì hục ăn gì đó.
Những người ở bàn dài bên ngoài cũng lần lượt ngồi xuống, đã có người dẫn đầu muốn kính rượu, biết đại biên kịch của bọn họ là một người lập dị, nên cũng không đến quấy rầy.
Cố Quyện Thư giống như Quý Chu Chu không hợp với nơi này, chỉ là tâm thái của vị này khá mạnh mẽ, cho dù bên cạnh vừa kính rượu vừa trêu chọc, thì cũng nên ăn thì ăn nên uống thì uống, hoàn toàn phớt lờ tất cả mọi người. Nhưng bởi vì thân phận đặc thù như vậy, không ai dám tới trêu chọc anh, cho nên anh ăn rất vui vẻ.
Sau khi kính xong hai ba lượt rượu, Trần Doanh vội vã thể hiện: "Chị Triệu Văn, em kính chị một ly, sau này còn phải nhờ chị chỉ dạy cho em nhiều hơn."
"Tôi không biết uống rượu lắm." Triệu Văn mỉm cười, chuyện cô ta bị dị ứng cồn, có lẽ nhiều người không biết nhỉ?
Trần Doanh thất vọng "À" một tiếng, đáng thương vô cùng buông ly rượu xuống: "Có phải chị Triệu Văn xem thường em không hả, em nhớ trước kia chị cũng chưa từng uống rượu sao?"
Cô ta đề cập đến chính là tin tức giả mạo Triệu Văn bồi rượu bị tuôn ra khoảng thời gian trước. Triệu Văn dừng một chút, cười như không cười nhìn cô ta.
Bầu không khí hơi căng, Lục Ngữ Thần cười nhìn về phía Trần Doanh giơ cái ly lên: "Lại, tôi mời em gái một ly, chúc em gái có thể nhờ bộ phim này hot lên."
"Anh Ngữ Thần, anh chỉ biết cười em, suất diễn của em trong bộ phim này thậm chí còn chưa đến 4 lần, có thể hot cái gì nha." Trần Doanh oán trách liếc anh ta một cái, nhưng cũng uống rượu.
Lục Ngữ Thần nhìn cô ta chớp chớp mắt: "Em cầu xin Diệp đạo và cô Chu nhiều chút, nói không chừng bọn họ sẽ giúp em thêm đất diễn đó."
"Nói cũng phải, em đây còn phải kính Diệp đạo và cô Chu một ly." Trần Doanh mỉm cười hồn nhiên.
Quý Chu Chu vừa nghe nhắc tới mình, gấp rút kéo khẩu trang xuống, bình tĩnh giơ ly nước trái cây cách giá sắt lên bày tỏ, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Diệp Khuynh uống rượu Trần Doanh kính mình, rồi ghé vào bên cạnh Cố Quyện Thư thấp giọng nói: "Thế nào, có phải là một diễn tinh không? (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). EQ thấp như vậy mà cũng dám lăn lộn trong cái vòng này, đến lúc đó bị giẫm chết như thế nào cũng không biết."
"Vì sao phải tìm cô ta?" Cố Quyện Thư xem biểu diễn xong thảo luận với anh ta.
Diệp Khuynh "Chậc" một tiếng: "Lúc trước có một nhà đầu tư đưa tới, mang vốn vào đoàn, mặc dù tôi có tiền, nhưng đưa tới cửa không cần cũng không hợp, phải không? Hơn nữa chỉ là một nhân vật nhỏ, cảm thấy kim chủ bên mình có tiền, thì ở đây muốn làm gì làm, ngay cả Triệu Văn cũng dám trêu chọc..."
Triệu Văn là người nào, căn chính miêu hồng(*) trong đại viện bước ra, bối cảnh Diệp Khuynh cũng phải kính ba phần, chứ đừng nói Trần Doanh và tên kim chủ nhà quê kia của cô ta.
(*) Căn chính miêu hồng: [Theo cxgjdq] nó có nghĩa đen là rễ (nguồn gốc) chân chính cành lá khỏe mạnh. Nghĩa bóng: chỉ người đã từng vững vàng trong chính trị.
Cố Quyện Thư nghe bát quái nghe đến vừa lòng thỏa ý, lúc này mới phát hiện mình xem những thứ này ở trong tivi, nói với Diệp Khuynh những người thật chuyện thật này căn bản không có cách nào so sánh, nếu như...
"Anh nghe một chút cũng được rồi, ngàn vạn lần đừng đăng những chuyện tào lao mía lao này lên diễn đàn Tieba, nếu không những người này đệ đơn kiện anh, anh đừng nói là quen biết tôi, quá mất mặt." Diệp Khuynh nhìn thấu ý nghĩ của anh, cảnh cáo trước.
Bả vai của Cố Quyện Thư hơi suy sụp, ăn thử một miếng pudding trên bàn: "Món này ngon."
"Vậy tôi lấy thêm 2 cái cho anh nhé." Diệp Khuynh đứng dậy.
Cố Quyện Thư: "Kêu nhà hàng gói thêm mấy cái."
Diệp Khuynh dừng một chút, liếc anh một cái rồi đi sắp xếp. Diệp Khuynh vừa đi, vị trí bên cạnh của Cố Quyện Thư trống không, mấy minh tinh nhỏ bắt đầu rục rịch, cuối cùng vẫn là Trần Doanh sớm hơn người khác một bước, đi đến bên cạnh Cố Quyện Thư ngồi xuống: "Xin chào Cố tiên sinh, em tên Trần Doanh, ngài muốn ăn món gì thì nói với em một tiếng, em đi lấy giúp ngài."
Lời của cô ta vừa nói ra đã khiến vô số nội tâm xem thường, người phụ nữ này vừa rồi muốn salad cũng là trợ lý đi lấy, bây giờ ngược lại là cần mẫn.
Thoạt nhìn vị Cố tiên sinh này gia thế phi phàm, không phải con gà rừng nào cũng có thể trèo lên, Triệu Văn mỉm cười uống một hớp nước trái cây, chờ xem cô ta làm trò cười cho thiên hạ.
Quý Chu Chu nghe thấy lời nói của Trần Doanh, cũng nhịn không được ngồi ngay ngắn lại, muốn xem xem phản ứng của Cố Quyện Thư. Theo như cô biết, tuy rằng vị này thích xem biểu diễn, nhưng không thích bị người khác xem mình diễn trò cho lắm, sợ rằng Trần tiểu thư muốn xuống đài cũng không được.
Quả nhiên, Cố Quyện Thư chỉ nhướng mắt liếc cô ta một cái, tiếp tục ăn pudding của mình. Mặt Trần Doanh đỏ đỏ, nhưng vẫn kiên định bắt chuyện: "Cố tiên sinh thích ăn pudding? Ngài thích đồ ngọt mà vóc dáng vẫn đẹp như vậy, thật làm cho người ta hâm mộ, đâu giống như em, ăn nhiều một chút thì đã mập muốn chết, không biết ngày thường Cố tiên sinh duy trì vóc dáng như thế nào?"
Cô ta nói xong thì định sờ cánh tay của Cố Quyện Thư một cái, Cố Quyện Thư nhíu mày lui về phía sau một chút: "Cô thật ồn."
"Hả?"
Trong lúc nhất thời Trần Doanh chưa phản ứng kịp, Cố Quyện Thư chầm chậm nhìn qua: "Đi ra."
Mặt Trần Doanh đỏ lên, trong góc truyền đến một tiếng cười nhạo, cô ta đột nhiên nhìn qua, nhưng không bắt được là ai cười.
Diệp Khuynh bưng pudding tới, vừa nhìn thấy Trần Doanh ngồi ở chỗ của mình, thầm nói một tiếng không xong, vội vàng chạy chậm tới nói đùa: "Doanh Doanh, cô muốn tạo phản à? Tôi mới vừa đi cô đã chiếm chỗ của tôi."
"Chỉ là ngồi một chút thôi mà, Diệp đạo thật hẹp hòi." Trần Doanh hừ nhẹ một tiếng, thừa dịp có bậc thang nhanh chóng rời khỏi.
Diệp Khuynh lo lắng nhìn về phía Cố Quyện Thư: "Không có chuyện gì chứ?"
"Tôi có thể có chuyện gì?" Cố Quyện Thư không thể hiểu được.
Diệp Khuynh: "Tôi là hỏi Trần Doanh, anh không kích thích cô ta chứ? Tiền tôi đã nhận rồi, cũng không muốn nhả ra."
"..."
Cố Quyện Thư nhìn anh ta một cái, Diệp Khuynh vội cười đưa pudding lên, lúc này Cố Quyện Thư mới thả một con ngựa cho anh ta.
Kịch hay chưa xem được đã kết thúc, Quý Chu Chu hơi thất vọng, vì thế cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn của mình, kết quả vừa cúi đầu xuống di động lại sáng lên.
Cố Quyện Thư: Vừa rồi có một bà mập muốn chiếm tiện nghi của tôi.
... Bà mập. Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật, đưa đầu nhìn xem eo nhỏ yêu kiều của Trần Doanh, lại cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ ngày càng phì nhiêu của mình, quyết định xem nhẹ câu này của anh.
Nhưng mà Cố Quyện Thư không muốn: Vì sao không để ý tới tôi?
Quý Chu Chu đành phải trả lời: Không phải anh ở nhà ăn cỏ sao? Bà mập từ đâu tới?
Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc: Bà mập từ bên ngoài chạy vào.
... Tôi tin anh cái quỷ á. Quý Chu Chu qua loa hai câu, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, rất nhanh một bàn lớn đồ ăn đều bị ăn sạch sẽ, bụng cô cũng căng đến không thể động được.
Không thể động cũng phải động, nếu không lát nữa sẽ không dễ đi. Cô gửi tin nhắn cho Diệp Khuynh: Diệp đạo, tôi ăn xong rồi, có thể đi trước không? (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Ngại quá, bây giờ tôi thật sự rất khó chịu.
Diệp Khuynh thấy được tin nhắn lập tức đi về phía ghế dựa cao, sau khi nhìn dĩa đồ ăn trên bàn thì bật cười: "Tiền cơm hôm nay vẫn là phải dựa vào cô Chu ăn bù lại nha."
Quý Chu Chu bình tĩnh: Căng thẳng ăn uống quá độ, để Diệp đạo chê cười rồi.
Diệp Khuynh nghiêm nghị ho khan một tiếng: "Xin lỗi, xem ra sau này loại trường hợp này vẫn không nên miễn cưỡng cô, tôi gọi người đưa cô về nhé."
Quý Chu Chu: Không cần, tự tôi ngồi xe là được, diệp đạo không cần lo lắng.
Diệp Khuynh gật gật đầu: "Về đến nhà gửi tin nhắn cho tôi."
Quý Chu Chu: Được.
Trò chuyện xong không có việc gì, Quý Chu Chu liền đi trước một bước, đợi xuống dưới lầu rồi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, gọi một chiếc xe đến khách sạn lân cận, thuê một phòng tắm rửa tẩy trang, rất nhanh đã trở về một cô gái xinh đẹp.
Quý Chu Chu nhìn chằm chằm đồ giả trang của mình suy nghĩ phút chốc, quyết định thu dọn xong mang về nhà, chờ sau này khi ra ngoài vẫn có thể dùng lại.
Nghĩ như vậy, cô làm xong tất cả, nằm xuống ngủ trưa một giấc, chờ tỉnh lại đã hơn 3 giờ chiều, cô đeo túi đồ đến Trung tâm thương mại gần đó, mua trà sữa và khoai lang nướng mà Cố Quyện Thư yêu cầu, lúc này mới đi về nhà.
Khi cô về đến nhà, vừa vặn gặp được Cố Quyện Thư lấy sữa chua đi lên lầu, cô vẫy vẫy tay cười: "Cố tiên sinh."
"Về rồi?" Cố Quyện Thư nhìn về phía trà sữa trong tay cô, Quý Chu Chu lập tức đưa cho anh.
"Tôi vốn định ở ngoài ăn cơm chiều xong mới trở về, nhưng sợ anh đói bụng, nên vội vàng đi về." Quý Chu Chu bình tĩnh nói dối.
Cố Quyện Thư lướt nhìn cô một cái, xoay người đi đến phòng bếp, không bao lâu cầm một cái túi ra, Quý Chu Chu dừng một chút, vừa mở ra chính là pudding của nhà hàng đó.
"Chỉ cho ăn một cái." Cố Quyện Thư dặn dò.
Quý Chu Chu chớp chớp mắt, vô tội nhìn về phía anh: "Cố tiên sinh, không phải anh ở nhà ăn cỏ à? Vì sao lại có hộp đóng gói của khách sạn bên ngoài?"
"..."
"Anh nói bà mập, không phải gặp được ở nhà nhỉ, là ở khách sạn?" Quý Chu Chu nheo đôi mắt lại: "Tự mình lén lút đi ra ngoài ăn ngon, đáng đời bị bà mập quấy rối."
Cố Quyện Thư trầm mặc trong phút chốc, vô tội nhìn về phía cô: "Đây là bán bên ngoài."