Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 65: Tôi không phải anh trai cô ấy! 2



Quý Chu Chu vộn vàng điều chỉnh cảm xúc, hơi bùi ngùi buông tiếng thở dài: "Nếu có thể sống lâu trăm tuổi, thật sự là một may mắn." Đặc biệt là đối với hai người bọn họ, chắc chắn phải đoản mệnh chết sớm trong cốt truyện ban đầu này, thì thời gian tiếp theo càng phải trân quý. Không biết với năng lực của một mình cô, có thể hoàn toàn xoay chuyển kết cục hay không.

"Tôi có tiền." Cố Quyện Thư đưa tay đặt lên trán cô: "Cho dù em bị bệnh, tôi cũng có thể mua thuốc rất đắt tiền, vì vậy em đừng lo lắng."

"Nếu thật sự là như vậy thì tốt rồi." Quý Chu Chu hít hít mũi: "Tôi cảm ơn Cố tiên sinh trước, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, ngài nhất định phải giữ được mạng chó này của tôi nha." Những chuyện khác không quan trọng, chỉ cần anh đừng giết tôi là được.

Cố Quyện Thư khẽ gật đầu, tiếp tục xem văn kiện của mình: "Em tới chính là vì hỏi chuyện bảo hiểm?"

"Ừm."

"Hỏi xong thì đi ra ngoài đi, tôi phải kiếm tiền cứu mạng cho em." Cố Quyện Thư chậm rãi đuổi cô.

Quý Chu Chu gật đầu, lúc vừa sắp đi ra ngoài thì liếc nhìn đến phong bì văn kiện trong tay anh, vừa nhìn đã biết là cái hạng mục sắp cạnh tranh với Thẩm Dã kia, cô do dự một chút, cuối cùng cũng không nói gì hết, cúi đầu rời đi.

Đảo mắt chỉ còn cách ngày lễ khai máy một ngày, sáng sớm Diệp Khuynh đã chạy đến Cố gia, ngồi xuống xem ra là ăn ké bữa sáng: "Chu Chu, cô chuẩn bị sao rồi? Hôm nay vào đoàn không?"

Ánh mắt Quý Chu Chu sáng lên: "Được..."

"Không phải ngày mai mới cử hành lễ?" Cố Quyện Thư liếc Diệp Khuynh một cái.

Diệp Khuynh sờ sờ mũi: "Nhưng mà thông thường sẽ đến trước một ngày."

"Cô ấy chưa chuẩn bị gì hết, sáng mai tôi đưa cô ấy đến." Cố Quyện Thư đưa ra quyết định.

Diệp Khuynh và Quý Chu Chu nhìn nhau không nói gì, đành phải nghẹn khuất đáp ứng. Hết cách, ai kêu người ta là kim chủ đại nhân, quyết định đầu tư của anh là công việc của cô.

Toàn bộ trong quá trình bữa sáng, Cố Quyện Thư đều luôn trầm mặt, cho dù trên bàn là Mãn Hán toàn tịch, Diệp Khuynh cũng nuốt không trôi, nên tìm một cái cớ chuồn sớm. Quý Chu Chu vội gọi anh ta đang định chạy lại: "Chức vụ công việc của tôi, anh còn chưa nói nữa."

"Ngày mai rồi sắp xếp!" Diệp Khuynh quăng ra một câu, thì vội vàng chạy mất.

Quý Chu Chu bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Quyện Thư: "Anh làm sao vậy, xem đạo diễn nhà tôi bị dọa."

"Nhà em?" Ánh mắt Cố Quyện Thư đều muốn lạnh.

Quý Chu Chu cười gượng một tiếng, gắp một cái Tiểu long bao(1) cách không trung đút đến miệng anh: "Lòng dạ hẹp hòi, chỉ là một lời nói đùa, anh còn tưởng thật."

Cố Quyện Thư hừ nhẹ một tiếng, yên lặng ăn bánh bao trong miệng: "Ăn nhanh lên, lát nữa tôi dẫn em đi mua đồ."

"Mua cái gì?" Quý Chu Chu nghi hoặc.

Cố Quyện Thư nhìn cô một cái: "Trang bị."

"?"

Đợi tới Trung tâm thương mại, Cố Quyện Thư vịn vai cô dẫn đến cửa hàng chị gái trước mặt, cô mới hiểu vị này muốn mua gì cho cô, lập tức dở khóc dở cười: "Đoàn phim cũng không phải văn phòng, không cần phải mua tây trang, mặc mấy bộ đồ ngày thường là được."

"Như vậy sao được, phải đi làm việc, ít nhất phải trông giống một chút." Mặc dù Cố Quyện Thư thích xem phim, nhưng vẫn chưa đến đoàn phim, cho nên khi Quý Chu Chu nói lời này, anh chỉ coi cô không có kinh nghiệm công việc.

Thấy anh kiên trì muốn mua, Quý Chu Chu đau đầu: "Thật sự không cần thiết, căn bản đều là quay phim ngoài trời, thời tiết lại nóng, mặc tây trang tôi sẽ bị cảm nắng."

Cố Quyện Thư dừng một chút, sắc mặt không được tốt: "Gian khổ như vậy?"

"... Đương nhiên tôi sẽ không quá ép buộc bản thân, nóng thì đến chỗ mát một lát, tuyệt đối không để mình chịu khổ." Quý Chu Chu nhanh chóng bổ sung: "Chỉ là tây trang này cũng không cần thiết nhỉ?"

Cố Quyện Thư hơi do dự, đúng lúc người phục vụ bên cạnh đứng ra, mỉm cười nhìn hai người bọn họ, nói: "Anh trai cô cũng là muốn tốt cho cô, lần đầu tiên công tác vẫn nên ăn mặc nghiêm chỉnh chút, mới làm cho người ta cảm thấy cô có thái độ tốt."

Cố Quyện Thư chầm chậm nhìn về phía cô ta: "Tôi không phải anh trai cô ấy!"

"... Hả?" Người phục vụ há hốc mồm.

"Tôi không phải!" Cố Quyện Thư nhấn mạnh lần nữa.

Người phục vụ hơi lúng túng, đang muốn hòa hoãn bầu không khí một chút, thì Cố Quyện Thư lại muốn mở miệng nói chuyện. Quý Chu Chu ngại anh mất mặt, nhanh chóng kéo anh ra khỏi cửa hàng.

"Anh cũng đủ rồi, có thể cô ấy chỉ là thuận miệng nói, phải đến mức tích cực như vậy sao?" Quý Chu Chu liếc anh một cái, sau đó lôi kéo anh đi về phía cửa hàng quần áo bình thường: "Đi thôi, nếu anh muốn mua cho tôi, vậy mua mấy bộ rộng rãi thoáng mát, mua thêm cái mũ che nắng tốt tốt, đây mới thực tế hơn."

Cố Quyện Thư gật gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó đến mấy cửa hàng quần áo phù hợp với yêu cầu của Quý Chu Chu dạo một lần. Nửa tiếng sau, Quý Chu Chu ngồi xuống ghế sô pha trong một cửa hàng, đau đầu nhìn túi chất đầy đất: "Mua nhiều như vậy làm gì a?"

"Em đi một lần ba tháng, lại không ai giúp em giặt quần áo, dù sao phải đem nhiều một chút." Cố Quyện Thư chầm chậm nói, vẫn cứ cảm thấy không đủ lắm.

Quý Chu Chu thở dài: "Tôi lại không phải không biết giặt giũ, tích lũy ba tháng quần áo lại, anh cũng không sợ thúi."

Cố Quyện Thư nghe vậy ánh mắt tối sầm phút chốc. Thân thế của Quý Chu Chu anh đã điều tra rõ ràng trước đó, cô là đứa con duy nhất của Quý gia, trước kia chưa gặp Thẩm Dã, dù là số phận lận đận một chút, cũng chưa từng chịu cực khổ bao nhiêu. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nhưng mà, sau khi đi theo Thẩm Dã, ngược lại việc nhà gì cũng đều biết làm.

"Biết giặt cũng không cho giặt, tôi sẽ cho người cách mấy ngày đến lấy quần áo một lần, em giao cho bọn họ là được." Cố Quyện Thư lạnh lùng nói.

Quý Chu Chu không thể hiểu được liếc anh một cái, không biết vì sao anh lại không vui. Tuy không muốn liên quan quá nhiều, nhưng sợ anh không cho mình đi, nên đành phải gật đầu đáp ứng.

Cố Quyện Thư thấy cô nghe lời, biểu cảm mới hòa hoãn xuống, sau đó dẫn cô đi mua mấy đôi giày. Quý Chu Chu nhân lúc người phục vụ đóng gói chạy đi mua hai cây kem, hai người vừa ăn vừa đi dạo, đảo mắt lại hết hai tiếng.

Mắt thấy Cố Quyện Thư còn đang không ngừng tiêu tiền, Quý Chu Chu nhìn nhìn cảm thấy đau eo, vì vậy kéo anh đi về phía rạp chiếu phim ở lầu bốn: "Đừng mua đồ nữa, chúng ta đi xem phim đi."

"Còn chưa mua tay áo chống nắng(2)." Cố Quyện Thư nhíu mày.

Quý Chu Chu mới không chịu dừng lại: "Đến lúc đó tôi mua ở đoàn phim cũng giống nhau. Ngày mai tôi phải đi rồi, nên đừng lãng phí thời gian, để tôi đi xem phim với anh nhé."

Lúc này Cố Quyện Thư mới không định vòng trở lại nữa, trong nháy mắt chờ khi vào rạp chiếu phim ngồi, Quý Chu Chu mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể nghỉ ngơi hai tiếng.

Đèn trong rạp chiếu phim tắt một cái, trên màn hình lớn bắt đầu hiện ra phụ đề, Cố Quyện Thư yên lặng nhìn màn hình, trong lòng ngực Quý Chu Chu là thùng bắp rang lớn vừa mua.

Bây giờ là thời gian làm việc buổi chiều, rạp chiếu phim chỉ có hai người bọn họ, tuy trên màn hình đạn bay loạn xạ, kêu la thảm thiết liên tục, nhưng lại có một cảm giác thanh tịnh khác.

Bộ phim này Quý Chu Chu từng xem trong hiện thực, lúc đó là trốn học đại học đi với bạn bè, nội dung chính là ca tụng tình hữu nghị thiên trường địa cửu, bây giờ qua nhiều năm như vậy, mặc dù khuôn mặt trên màn hình đều thay đổi, nhưng lời kịch cảnh tượng vẫn là mấy thứ đó, làm cô nhớ tới người bạn nhỏ, nhịn không được buông tiếng thở dài.

Xem là xem không nổi rồi, Quý Chu Chu yên tâm nghỉ ngơi, chỉ là sau khi nghỉ ngơi, lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Cố Quyện Thư, ánh sáng hiện lên trên mặt anh, làm nền cho khuôn mặt tuấn tú của anh nhiều thêm mấy phần mùi vị, cái mũi cao thẳng nổi bậc hơn.

Nhớ tới một màn sáng nay cô nhìn thấy, Quý Chu Chu mặt đỏ quay mặt về, nghĩ thầm người xưa không lừa gạt cô, thân cao chân dài, mũi lại cao, vậy chỗ đó quả nhiên không nhỏ.Cố Quyện Thư nhận ra được Quý Chu Chu nhìn mình, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cô chuyên tâm nhìn chằm chằm màn hình huỳnh quang, mà sắc đỏ trên mặt dù xung quanh tối tăm cũng không che được. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Anh nghiêm túc tự hỏi 1 giây, vẫn là không nghĩ ra loại phim hơi tươi mát này có chỗ nào đáng để đỏ mặt.

Hết phim, đã tới giờ ăn tối, Quý Chu Chu dứt khoát tìm một quán ăn với anh, ăn xong mới cùng nhau về nhà.

Sau khi về đến nhà, Chu Trường Quân nhìn thấy dáng vẻ bọn họ bao lớn bao nhỏ đều khiếp sợ: "Hai người dọn hết một cửa hàng sao?"

"Không biết, đừng hỏi con." Vừa nghĩ bản thân phải thu dọn những thứ này, Quý Chu Chu trở nên uể oải.

Cố Quyện Thư nhìn cô một cái: "Đi sắp xếp vali hành lý một chút đi, rồi nghỉ ngơi sớm chút."

"Được." Quý Chu Chu vừa nói vừa xách mấy cái túi lớn đi về phía phòng, mấy người giúp việc cũng giúp cô xách mấy cái túi còn lại đi, phòng không lớn trong nháy mắt bị chất đầy.

Quý Chu Chu sắp xếp trong hai tiếng, mới coi như bỏ một phần quần áo vào vali hành lý, thu dọn thêm một số đồ dùng sinh hoạt khác, trực tiếp đóng năm cái vali, cộng lại còn muốn nhiều hơn lần trước bọn họ đi du lịch. Cô thở dài một tiếng, quyết định ngày mai đi sớm một chút, thừa dịp những người khác không phát hiện, bỏ những vali này vào phòng.

Đợi thu dọn xong tất cả thì đã khuya, cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần đi tắm rửa, lúc đi ra ngã lên giường liền ngủ mất.

Cố Quyện Thư lại ngủ không được, lăn qua lộn lại chỉ cảm thấy tâm tình khó chịu, nhưng không thể nói là tại sao, cuối cùng đành phải đứng dậy đi ra ngoài. Lúc xuống lầu nhìn thấy cửa phòng Quý Chu Chu, do dự một chút đi tới.

Nhẹ nhàng gõ hai cái: "Ngủ rồi sao?"

Trong phòng không ai trả lời, anh dừng một chút, vẫn là xoay người về phòng, mãi cho đến khi sắc trời gần sáng, mới coi như miễn cưỡng thiếp đi. Anh ngủ không bao lâu, Quý Chu Chu đã thức dậy, hào hứng đi lên kêu anh thức dậy. Nhưng sau khi nhìn thấy quầng mắt thâm đen của anh thì hoảng sợ.

"Cố tiên sinh, hôm qua anh thức đêm hả?"

Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn chằm chằm cô: "Em không thức đêm?"

"Không có, tôi ngủ rất ngon." Hôm qua đi dạo cả ngày, mệt cũng mệt mất nửa cái mạng, sao có thể còn thức đêm.

"Bạch nhãn lang(*)." Cố Quyện Thư lẩm bẩm một câu.

(*) Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Quý Chu Chu không nghe rõ: "Anh nói gì?"

"Đồ đạc thu dọn xong rồi?"

"Ừm!"

"Vậy đi thôi." Cố Quyện Thư lười biếng từ giường đứng dậy, vào phòng tắm rửa mặt. Quý Chu Chu nhân dịp thời gian bận rộn này kêu người sắp xếp hành lý, chờ lúc Cố Quyện Thư làm xong thì cô đã hoàn thành chuẩn bị xuất phát.

"Vốn dĩ muốn đi ra ngoài ăn với anh, nhưng bây giờ tôi sắp vắng nhà lâu như vậy, bữa sáng hôm nay không ở nhà ăn thì dì phòng bếp sẽ không vui." Quý Chu Chu lôi kéo Cố Quyện Thư đến phòng ăn ngồi xuống.