Bộ phim gia đấu trên là [Trọng Cẩm], thành viên trong đoàn phim đều không tệ, lấy bối cảnh là thời nhà Minh, từ gia đấu đến cung đấu, toàn bộ kịch bản đều có tiết tấu rất nhanh và dứt khoát, tuyến tình cảm là đích nữ nhà cao cửa rộng với vương gia độc đoán, nói chung đây là một bộ phim cổ trang sảng văn.
Còn bộ phim đô thị công sở thì dựa trên bối cảnh của những người làm trong ngành quảng cáo, kể về lịch sử phấn đấu của một tân binh ước mơ trở thành giám đốc sáng tạo của công ty quảng cáo 4A.
Bộ phim gia đấu đã sắp sửa khởi máy, còn bộ phim đô thị vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, dự kiến là sẽ khởi động máy vào cuối năm hoặc đầu năm sau.
Thời gian quay phim của hai bộ phim có khả năng sẽ trùng với nhau.
Diễn cùng lúc thì không phải không được, nhưng nếu làm như vậy thì danh tiếng của Trình Tuyết Ý sẽ không được tốt, nhưng hai kịch bản này Tô Ngu đều rất coi trọng, vì vậy chị ấy đã cố gắng liên hệ với đoàn phim đô thị, kết quả bên kia cực kỳ thoải mái đồng ý lùi thời gian lại để phối hợp với lịch trình của Trình Tuyết Ý.
Vì vậy Trình Tuyết Ý quyết định diễn cả hai bộ phim này.
Thời gian khởi động máy của [Trọng Cẩm] dự kiến là vào đầu tháng 11.
Trong khoảng thời gian này, ratings của [Vọng Tộc] đã thành công đạt được 3% và vẫn còn đang có xu hướng tăng lên!
Rất dễ nhìn thấy những tin tức của [Vọng Tộc] trên Weibo, các diễn đàn, các trang web lớn.
Ngay cả trên đường phố cũng có thể nghe thấy người qua đường bàn tán sôi nổi về bộ phim.
Cuối cùng, ratings tập cuối của [Vọng Tộc] cao nhất là 3.78%!
Thành tích này so với lúc trước, thì đã tận 5 năm rồi mới có bộ phim truyền hình đạt ratings cao như vậy.
Trong tương lai không biết phải qua mấy năm mới có phim truyền hình vượt qua nó.
Thật sự thắng to rồi!!!
Sự bùng nổ này hoàn toàn xứng đáng!!!
Ngược lại ratings của [Đường Đầy Sao] vẫn luôn quẩn quanh ở con số 0.5%.
Lúc trước có người lấy cớ bởi vì [Vọng Tộc] nên ratings mới thấp, chỉ là sau khi [Vọng Tộc] kết thúc, [Đường Đầy Sao] vẫn không khá hơn được bao nhiêu.
Hai bộ phim này đấu với nhau, một bộ thật sự bùng nổ, một bộ nằm liệt giữa đường.
Lúc đó khi Liên Khê lấy được tài nguyên này, có không ít fans vội vàng đi chế giễu Trình Tuyết Ý.
Hiện tại giá trị của Trình Tuyết Ý đã tăng vọt, tài nguyên cũng bùng nổ theo, còn là người phụ nữ ông chủ lớn cầu mà không được.
Nhìn lại Liên Khê, đúng là cảm thấy xấu hổ.
Thật ra Trình Tuyết Ý cũng không có thời gian rảnh để quan tâm đến việc này, [Vọng Tộc] đã có kết thúc quá hoàn mỹ, các nhà sản xuất, đài truyền hình đã bắt đầu tổ chức một vài lễ kỷ niệm. Gần cuối năm, lời mời tham gia các lễ trao giải lớn cũng đã được gửi tới, Tô Ngu còn muốn cô phải chạy thật nhanh các hoạt động ở thành phố B, bởi vì ngay sau đó cô còn phải tới thành phố S – thành điện ảnh Nam Sơn để quay bộ phim mới [Trọng Cẩm].
Lúc này, có một chuyện mà Trình Tuyết Ý không ngờ tới.
Chính là cô nhận được điện thoại của Liên Khê.
Ở trong điện thoại, Liên Khê hỏi cô khi nào rảnh thì gặp mặt.
Trình Tuyết Ý nghẹn lời.
Không phải là cô giả vờ, nhưng cô thật sự không biết khi nào bản thân sẽ rảnh.
Gần đây lịch trình của cô rất dày đặc, đầu óc rối như tơ vò, mỗi khi tới công việc tiếp theo thì đều phải nhờ Bội Ni nhắc nhở.
Dường như Liên Khê hiểu vì sao cô im lặng, cô ta cười giễu nói: “Khi nào cô rảnh thì nói cho tôi biết, dù sao lúc nào tôi cũng rảnh.”
Trình Tuyết Ý đồng ý.
Nhớ lại trước khi cô xuyên sách, Liên Khê mới là nhân vật chính.
Nhưng cô không cam lòng rơi vào kết quả đó, cô cố gắng từng chút một để thay đổi mọi thứ.
Và người có kết cục ảm đạm lại chính là Liên Khê.
Cô đồng ý gặp mặt không phải là vì muốn khoe ra, hay cười trên sự thất bại của cô ta, cô chỉ cảm thấy, cuộc đối đầu kịch tính của định mệnh này nên có một kết cục thỏa đáng.
Trình Tuyết Ý và Liên Khê gặp nhau vào một buổi chiều trong tuần.
Trong phòng ăn riêng của nhà hàng, ánh nắng thưa thớt của đầu mùa đông chiếu vào, căn phòng sáng sủa nhưng đầy sự lạnh lẽo.
Liên Khê tới trước, cô ta đang ngồi uống trà ở vị trí bên trái.
Người phục vụ dẫn Trình Tuyết Ý vào phòng rồi lui ra ngoài.
Cô ta thật sự rất gầy, chiếc cằm nhọn hoắt, mặc bộ quần áo đen càng khiến cho cô ta lộ ra cơ thể gầy yếu, dường như sắp bị màu đen đó nuốt chửng vậy.
Chỉ là khuôn mặt thật sự thay đổi.
Mắt hai mí làm chưa được lâu, vết may vẫn còn chưa lành lại.
Vốn dĩ là đôi mắt xinh đẹp, nhưng bây giờ chỉ còn lại to và vô hồn.
Cả người dường như không còn chút sức sống nào.
“Cô đến rồi.” Cô ta nhẹ nhàng nói, sau đó nâng chiếc bình trà màu tím lên, rót một ít trà vào tách trong tay Trình Tuyết Ý.
Trình Tuyết Ý chỉ ừ một tiếng rồi đặt tách trà xuống, nhìn tách trà đang bốc khói nghi ngút.
Không có ai lên tiếng nói trước, căn phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Liên Khê đặt ấm trà xuống, nhấp một ngụm trà, một lúc sau mới lên tiếng nói: “Có phải tôi chưa từng nói với cô, lần đầu tiên gặp mặt cô, thì tôi đã không thích cô rồi.”
Cô ta tự giễu nói: “Chính tôi cũng không biết là vì sao.”
Trình Tuyết Ý ngẩn người, nhớ lại lúc cô mới gặp Liên Khê, khi đó trên người cô ta không hề có chút sắc bén nào, thậm chí là còn hơi thẹn thùng.
Lúc đó cô cho rằng chỉ có cô biết rõ cốt truyện nên mới cảm thấy lo lắng, nhưng không nghĩ tới Liên Khê cũng cảm thấy như vậy.
“Hiện tại xem ra là tôi có linh cảm đi.” Cô ta nói rất chậm: “Rất nhiều lúc tôi đã từng nghĩ, nếu trên đời này không có cô thì tốt biết mấy.”
Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng, nhưng Trình Tuyết Ý lại nghe ra được chút căm hận.
Liên Khê thật sự rất hận, nếu như không có Trình Tuyết Ý, thì cuộc đời của cô ta sẽ không đen tối đến như vậy, cô ta sẽ không thay đổi bản thân đến mất đi chính mình, cực đoan, lo lắng, hoang tưởng thậm chí là điên cuồng.
Nếu không có Trình Tuyết Ý, nói không chừng cô ta có thể đến bên cạnh Từ Kỳ Ngôn, có được một người đàn ông giàu có như vậy ở bên cạnh, có lẽ vị trí của người thành công hôm nay sẽ là cô ta.
Trình Tuyết Ý không nói nên lời, cô đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói: “Tôi chưa từng tranh với cô bất kỳ thứ gì.”
Giọng điệu bình tĩnh nhưng lại đầy uy lực.
“Nhưng còn cô.” Trình Tuyết Ý ngước mắt, nhớ lại lần Liên Khê và Tô Ngu cố ý cướp đi tài nguyên show giải trí kia của cô: “Nếu tôi nhớ không lầm, trong hai chúng ta cô là người ra tay trước.”
Cuộc sống của mỗi người hay trở thành người như thế nào đều là do chính tay người đó lựa chọn.
Nếu Liên Khê có thể đặt sức lực đấu với cô ở nơi khác, chẳng hạn như trau dồi kỹ thuật diễn, lựa chọn kịch bản,…thì có lẽ sẽ không như bây giờ.
Có lẽ cô đã mang lại cho Liên Khê chút bóng ma và áp lực, nhưng xét cho cùng vẫn là do cô ta nghĩ quẩn trong lòng.
Trình Tuyết Ý không gánh nổi thau nước bẩn này đâu.
Cô nhìn thẳng vào mắt Liên Khê: “Liên Khê, hiện tại cô trở nên như vậy, một chút liên quan đến tôi cũng không có.”
“Cô có từng nghĩ tới, nếu cô thật sự cố gắng thay đổi, thì hiện tại chúng ta đã có thể cùng nhau chiến thắng.”
“Cạnh tranh của giới giải trí rất tàn khốc, nhưng cũng không đến mức tôi sống cô chết.”
“Nếu không phải cô cố chấp nhắm vào tôi, thì cũng sẽ không tới mức như vậy.”
“Vốn dĩ cô.” Trình Tuyết Ý mím môi, nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt cô ta không thể che dấu được: “Có thể rất khá.”
Là do cô quá ngây thơ, cho rằng trải qua những việc này thì Liên Khê sẽ thay đổi.
Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn chỉ oán giận như cũ mà thôi.
Chỉ là những việc này chẳng liên quan gì đến Trình Tuyết Ý cả.