Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Sảng Văn Ta Bạo Hồng

Chương 50: Chương 50





Lôi kéo Thích Du ngồi xuống trước bàn trang điểm, Thích phu nhân liền cùng các nhà tạo hình bắt đầu thảo luận xem ngày hôm nay trang điểm và tạo kiểu tóc nào.

Đầu tiên đưa họ đến phòng thay đồ của Thích Du, chọn quần áo phù hợp rồi mới xác định cụ thể.

Dù sao vẫn là học sinh cấp ba, lớp trang điểm không nên quá đậm.

Thợ trang điểm nhìn khuôn mặt của Thích Du cảm thán: "Bạch nữ thần, con gái của chị so với chị lúc trẻ còn xinh hơn, nhìn khuôn mặt này đi, một chút nếp nhăn cũng không có."
"Tôi cảm thấy hơi khó trang điểm đấy."
"Nếu không phải do tối qua ngủ không ngon, có lẽ chẳng cần làm gì nữa."
"Cô bé, về sau nhớ ngủ sớm dậy sớm nhé, bằng không làn da xung quanh mắt sẽ có nếp nhăn, cháu có làn da đẹp thế thì đừng lãng phí."
Ngoài miệng chỉ nói khiêm tốn vậy thôi, nhưng quầng mắt của Thích Du thâm nghiêm trọng hơn nhiều, sắc mặt còn không đủ hồng nhuận...!
Trải qua bàn tay khéo léo của thợ trang điểm, rất nhanh, gương mặt xinh đẹp đã khôi phục như xưa.

Đôi môi khô ráo cũng được bôi một lớp son dưỡng đỏ cam, xinh đẹp lại ngon miệng.

Để cho người ta không nhịn được muốn chạm vào.

Mái tóc dài được tết lại, đính lên một số hạt kim tuyến lấp lánh tinh xảo.

Thích Du cảm thấy mình như người máy, bị mama đưa đi thay một chiếc váy màu lam chiết eo, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cánh tay nhỏ nhắn.

Trên mắt cá chân đeo một chiếc vòng bạc, đôi dép ở nhà được thay bằng giày xăng đan đế bằng.

Từ sợi tóc đến gót chân đều toát lên vẻ tinh xảo.

Thích Du nhìn mình trước gương, cùng với bộ dáng lúc mới rời giường, quả thực tưởng như hai người.

Lần nữa cảm thán kỹ năng biến hoá của thợ trang điểm, có thể coi là phẫu thuật thẩm mỹ luôn ấy.

Nhưng mà ――
Nhìn thời gian, từ lúc cô rời giường đã sắp hai tiếng.

Tạ Cảnh còn chưa đi sao?
Thích Du bị mẹ kéo xuống lầu, lại thấy thiếu niên ngồi trên ghế sa lon, thần thái nhàn hạ cần một quyển sách mà đọc.

Hoàn toàn không có chút nào không kiên nhẫn.

Không biết còn tưởng rằng là người này cỡ nào thân sĩ và kiên nhẫn.


Tỷ như Thích phu nhân.

Càng nhìn càng cảm thấy Tạ Cảnh tính tình tốt, khí chất tốt, còn rất lễ phép.

Con gái sửa soạn chậm chạp cũng không có ý tứ phiền phức nào, ngược lại vẫn kiên nhẫn như cũ.

Lúc này nhìn thấy Thích Du ra.

Tạ Cảnh để quyển sách trên tay xuống, đôi mắt từ trước đến nay bình tĩnh bỗng nổi lên gợn sóng.

Không nhanh không chậm đứng lên, hướng về phía Thích Du lộ ra một nụ cười cực kỳ ôn hòa: "Sáng sớm tốt lành, Thích Du."
Chín giờ sáng rồi.

Thích Du nghe được hắn nói câu này, luôn cảm thấy hắn đang châm chọc mình!
Mặc dù trên mặt sau khi trang điểm rất có tinh thần, nhưng sau một đêm làm đề, trong đầu Thích Du đều là công thức toán học.

Phản ứng cũng có chút chậm chạp.

Thích phu nhân thúc giục bọn họ nhanh đi ra ngoài chơi để tránh về nhà quá muộn.

Mãi đến khi Thích Du đi ra ngoài biệt thự, tia nắng chói mắt của buổi sáng chiếu tới trên mặt cô.

Đôi mắt chua xót, suýt nữa chảy nước mắt.

Phản ứng đầu tiên chính là đứng sau lưng Tạ Cảnh, để hắn che tia nắng lại, hồn nhiên nói: "Chúng ta đi đâu?"
Ngoài cửa là chiếc xe Bentley màu trắng xưa nay Tạ Cảnh hay đi, thân xe không một vết xước, hơi có chút cảm giác hoài cổ, ưu nhã hoàn mỹ.

Quản gia thường ngày mang găng tay màu trắng đã đứng trước cửa xe.

Nhìn bọn họ đi ra, tự tay mở cửa: "Thích tiểu thư, mời cô lên."
Không đánh người mặt cười, mặc dù biết vị quản gia luôn luôn sợ cô ám hại Tạ Cảnh, nhưng đó là do tâm tư muốn bảo vệ Tạ Cảnh.

Thích Du mỉm cười: "Cảm ơn chú."
Sau khi ngồi vào trong xe, Tạ Cảnh mới nhạt nhẽo mở miệng: "Cậu muốn đi chỗ nào?"
Thích Du: "..."
Tôi muốn về nhà đi ngủ.

Con mắt giờ không mở nổi nữa rồi.

Hệ thống đã bắt đầu nhảy disco trong đầu Thích Du: 【 Thanh tỉnh chút đi kí chủ đại nhân, đi công viên trò chơi, đi nhà ma, mau lên! 】

Thích Du mí mắt dần sụp xuống, trong đầu nghe được lời của hệ thống, sau đó vô thức nói: "À, vậy đi công viên trò chơi đi."
Dù sao đi chỗ nào cũng được.

Hiện tại cô chỉ muốn đi ngủ.

Tạ Cảnh nhìn bộ dáng mơ màng của Thích Du, giống như một giây sau nhắm mắt lại là có thể ngủ mất.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, đôi mắt hơi trầm xuống: "Tối hôm qua không ngủ?"
Thích Du: "..."
Thích Du đã ngủ.

Lông mi dài phủ bóng xuống làn da, khiến cho khuôn mặt cô càng có vẻ trắng.

Nhìn Thích Du ngủ say sưa, ngón tay Tạ Cảnh đặt ở trên đầu gối có chút co lại.

Một phút sau.

Hắn đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt Thích Du, đầu ngón tay khẽ chạm vào đuôi mắt của cô.

Một giây sau.
Đầu ngón tay sạch sẽ của Tạ Cảnh dính một chút bột phấn hồng nhạt có chút màu bạc sáng lấp lánh.

Biểu cảm Tạ Cảnh có chút ngưng lại.

Tiếng nói khàn khàn mấy phần: "Khăn tay khử trùng đâu?"
Quản gia ngồi phía trước lập tức đem khăn tay đưa qua cho Tạ Cảnh.
Đã thấy Tạ Cảnh đầu tiên là lau sạch sẽ tay mình.

Sau đó lấy thêm một chiếc khăn, nắm cằm của thiếu nữ đang ngủ như muốn lau mặt cô.

Quản gia: "!!!" "Thiếu gia..."
Ngài đây là muốn độc thân cả đời à!
Không đợi quản gia mở miệng ngăn cản.

Thích Du đang ngủ say sưa bỗng ngửi được mùi thuốc sát trùng, đôi mắt bỗng nhiên mở ra.

Lọt vào trong tầm mắt là một bàn tay thon dài hữu lực, một tay nắm cằm của cô, một cái tay đang muốn lau mặt cho cô.


Thích Du trong nháy mắt liền thanh tỉnh, nếu không có dây an toàn, sợ là cả người cô muốn từ chỗ ngồi nhảy dựng lên: "Tạ Cảnh, cậu là muốn gây sự với tôi à!!!"
Khăn tay khử trùng lau mặt, hắn mới cần khử trùng đầu đấy!
Cmn, cô biết ngay là Tạ Cảnh tuyệt đối có âm mưu, nhưng không nghĩ tới, âm mưu của hắn lại là hướng về phía mặt mình.

Thích Du nắm lấy cổ tay Tạ Cảnh, đôi mắt xinh đẹp trợn to: "Cậu đây là ghen ghét tôi lớn lên đẹp hơn cậu."
Quản gia cười ngất...!
Mạch não của cô bé này so với những đứa bé khác hình như không được bình thường cho lắm.

Thế mà nghĩ là thiếu gia ghen ghét nhan sắc của cô.

Khó trách có thể lấy được một vị trí trong lòng thiếu gia.

Một cô gái đặc biệt như thế, cũng là rất khó tìm, không biết thiếu gia từ nơi nào mò được đại bảo bối này.

Tạ Cảnh mi tâm nhẹ chau lại, nhìn mặt cô có mấy thứ bẩn thỉu: "Trên mặt cậu có vết bẩn."
"Có thật không?"
Thích Du nhìn ánh mắt hắn rất chân thành, không có ý tứ nói đùa, hoài nghi mình có phải là đi ngủ chảy nước miếng hay không.

Sờ lên khóe môi.

Sạch sẽ.

Sau đó từ túi đeo bên hông lấy ra một cái gương nhỏ, "Coi như bẩn, cậu cũng không thể dùng khăn tay khử trùng lau mặt của tôi."
"Môn hóa cậu học như thế nào vậy, không biết cồn lau lên mặt mà gặp da mẫn cảm là có khả năng bị hủy dung à."
Tạ Cảnh: "..."
Hắn lặng im một giây, mới nhẹ nhàng trả lời: "Cái khăn tay này không làm tổn thương da."
Chỉ cảm thấy trên mặt cô có chút bẩn, nghĩ rằng chỉ có khăn khử trùng mới có thể lau sạch sẽ.

Không nghĩ tới cô sẽ phản ứng lớn như vậy.

Thích Du nhìn khuôn mặt mình sạch sẽ, xinh đẹp, quầng thâm mắt cũng không có lộ ra, buông gương xuống quay đầu nhìn về phía Tạ Cảnh: "Trên mặt tôi có chỗ nào bẩn?"
"Không phải là rất sạch sẽ sao!"
Tạ Cảnh khăng khăng: "Không sạch sẽ."
Thích Du: "Sạch sẽ!"
"Tôi sạch sẽ nhất!"
Quản gia nhìn bọn họ giống hệt học sinh tiểu học, một người nói sạch sẽ, một người nói không sạch sẽ, không biết lúc nào mới có thể hiểu ý tứ đối phương.

Ho nhẹ một tiếng, nói ra: "Thích tiểu thư, không có gì đâu, thiếu gia nhà tôi không biết rằng con gái đi ra ngoài thường sẽ trang điểm."
Cmn.

Thì ra là ghét bỏ cô trang điểm bẩn.

Thích Du liền không phục lắm: "Tôi trang điểm rất sạch sẽ, là thợ trang điểm tốt trong nước hoá trang đấy!"
Quản gia bó tay: "...", hoàn toàn không cùng một tần số mạch não.

Tùy ý đôi tình lữ bọn họ ở phía sau ầm ĩ thôi.


Tạ Cảnh mặc kệ cô là trang điểm hay là thế nào, cầm khăn tay lên muốn lau cho cô.

Thích Du trốn đi trốn lại, cuối cùng không có cách nào: "Ai nha, đừng làm ồn nữa, khăn tay này cũng không phải nước tẩy trang, không lau sạch được đâu."
"Nếu cậu ghét bỏ thì cách xa tôi một chút đi, như vậy được không?"
Ngón tay thon dài của Tạ Cảnh một lần nữa nắm cằm Thích Du.

Tỉ mỉ ngắm nghía khuôn mặt của cô: "Không đẹp."
Thích Du: "..."
Cuối cùng tựa lưng vào ghế ngồi, mặc kệ sự đời, để cho Tạ Cảnh muốn thế nào thì làm thế đó.

Cô vừa mệt lại buồn ngủ.

Tạ Cảnh nhìn xem cô tiu nghỉu nhắm mắt, do dự, đem khăn tay vứt bỏ.

Nếu cô đã kháng cự như vậy ――
Tạ Cảnh cầm tay Thích Du: "Không lau nữa."
"Hừ."
Thích Du cười trộm, nhưng biểu cảm lại ngạo kiều.


Công viên trò chơi lớn nhất Lăng thành.

Bởi vì là cuối tuần nên rất nhiều người.

Nhìn dòng người chen chúc, quản gia lo lắng: "Thiếu gia, nếu không chúng ta đi tìm người phụ trách nói một tiếng, ngày hôm nay bao hết?"
Mới vừa rồi Thích Du còn uể oải, vừa xuống xe lập tức tràn đầy phấn khởi đi mua vé.

Thật nhiều năm rồi cô chưa tới công viên trò chơi.

Nhà ma, Yun-night Speed, cáp treo, thuyền hải tặc, cô đến đây!!!
Tạ Cảnh nhìn bóng lưng Thích Du, trầm thấp mở miệng: "Không cần."
"Bác cũng không cần đi theo."
Nói xong, liền đi theo hướng của Thích Du.

Lúc cô mua vé, đưa thẻ ngân hàng của mình tới: "Mua đi."
Thích Du theo ngón tay thon dài trắng trẻo của thiếu niên, nhìn lên gương mặt tuấn mỹ nhưng không có biểu cảm gì của hắn, sau đó mở miệng: "Quẹt thẻ gì chứ, bây giờ dùng điện thoại quét mã hết rồi."
"Tôi mua cho cậu."
Màn hình sáng lên, thông báo trả tiền thành công.

Tạ Cảnh lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên cười.

Chậm rãi mở miệng: "Tôi muốn cái gì, cậu cũng cho tôi?"
Thích Du theo bản năng ngửa đầu, đôi mắt mở to: "Cậu muốn cái gì?".