Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Nhặt Được Idol

Chương 33: Chương 33




Sẽ rất sớm thôi.
Cái gì sẽ sớm thôi? Sau một đêm ngủ dậy, nhớ lại tối qua, Hứa Nhất Nặc lật lại lịch sử trò chuyện trên điện thoại, đột nhiên tỉnh táo lại.
Bên này, Hứa Nhất Nặc ngủ đến gần mười hai giờ, trong nhóm tin nhắn cũng đã tích góp thành một chuỗi dài.

Vịt vàng nhỏ và Bánh Su Kem hôm nay phải đến trường, sáng sớm hai người cũng trò chuyện trong nhóm chat để giết thời gian.

Tối hôm qua Lâm Song Song quá hưng phấn cũng không ngủ được, đến bây giờ tinh thần vẫn phấn chấn.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên bởi vì trước kia sức chịu đựng của chị em trong giới fan hâm mộ có thể kéo dài đến một hai ngày, huống chi lần này đuổi kịp lịch trình công khai của Ái Đậu trước khi vào Tổ mà còn may mắn nhận được thiệp có lời chúc của Ái Đậu.
Với nguồn năng lượng tràn trề như thế này thì việc các chị em có thể duy trì thêm một tuần nữa căn bản là không thành vấn đề.
Lâm Song Song trò chuyện hăng hái, hẹn các cô buổi tối ra ngoài ăn cơm ngắm Giang Cảnh, hôm qua theo đuổi thần tượng một ngày cũng không được ăn cơm ngon, hôm nay phải ra ngoài đền bù lại một bữa.
Hứa Nhất Nặc: Chị không đi được rồi, tối nay chị có một lớp học online rồi.
Vịt vàng nhỏ: Chi Nặc không phải đã tốt nghiệp rồi sao? Sao lại phải đi học?
Lâm Song Song biết Hứa Nhất Nặc trong vài tháng gần đây rất chú ý đến mấy nhiếp ảnh gia mới nổi tiếng ở nước ngoài, phỏng chừng lại có nhiếp ảnh gia nào đó livestream giảng dạy chia sẻ, những thứ này xem phát lại không phải là không được nên vì vậy cô đã khuyên Hứa Nhất Nặc.
Vịt vàng nhỏ: Em biết chị thích học tập nhưng học tập cũng cần phải ăn cơm, ngày mai học cũng không muộn mà.
Hứa Nhất Nặc: Không, học tập khiến chị thấy hạnh phúc, đừng ai ngăn cản chị học tập.
Lúc này, không biết là vì lặn đã lâu hay vừa vặn đi ngang qua Tô Tiểu Noãn gửi một câu: "Đúng! Tôi thích học tập, học tập làm tinh thần của tôi phấn chấn!"
Tô Tiểu Noãn góp mặt, nhiệt độ trong nhóm lập tức tăng thêm một bậc.

Hứa Nhất Nặc nhớ rõ bạn bè Ngưu thúc nói lịch trình của Triệu Diệc Tinh diễn ra hai ngày, ngoài bán vé công diễn ra còn có dịch vụ làm kẹt xe đuổi theo.
Hứa Nhất Nặc: Tiểu Noãn vừa mới rời giường à? Đây có phải là chuẩn bị đi ghi hình?
Tô Tiểu Noãn: Em nói em không ngủ một đêm chị có tin không?
Điều này không có gì là không đáng tin cậy, ngày hôm qua vỏ não bị làm ồn ào đến ù tai mất ngủ là chuyện bình thường.

Hứa Nhất Nặc: Ngâm chân trước khi ngủ có thể làm giảm chứng mất ngủ, hôm nay em có thể thử xem.
Lâm Song Song: Hoặc uống một ly sữa nóng.
Tô Tiểu Noãn: Em không mất ngủ.
Lâm Song Song:????
Tô Tiểu Noãn: Tối hôm qua ghi hình suốt đêm đến tận bây giờ, máy quay có còn điện hay không thì không biết nhưng em đây sắp rò rỉ điện mất rồi.
Thì ra là tăng ca a, đó cũng không phải chuyện lớn gì, Hứa Nhất Nặc vừa uống nước trái cây vừa nghe Tô Tiểu Noãn than thở.

Tăng ca suốt đêm là tiêu chuẩn của tư bản, không phải vì tăng ca hơn một tháng mới xảy ra chuyện sao.
Hứa Nhất Nặc có thể hiểu được và cảm thấy cảm thông sâu sắc.
Tô Tiểu Noãn nói tối hôm qua sau khi công diễn xong, thầy hướng dẫn đến phòng luyện tập tổng kết buổi công diễn hôm nay, các nữ sinh thi xong thì giống như học sinh cùng nhau ngồi một chỗ phân tích trao đổi.
Lúc này, Triệu Diệc Tinh cũng tới, lúc tiến vào trạng thái vẫn bình thản, ngữ khí cũng ôn hòa ưu nhã bình dị gần gũi.

Không biết là thực tập sinh nào bị hào quang tiên tử này che mắt đột nhiên nói một câu "Lão sư hôm nay bình luận có chút trừu tượng, em vẫn không hiểu lắm, có thể hướng dẫn thêm một chút được không?"
Lúc này các thực tập sinh khác còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, đều bắt đầu phụ họa, vì thế Triệu Diệc Tinh thật sự nghiêm túc dạy bọn họ cách bồi dưỡng cảm giác ống kính trong thời gian ngắn như lão sư học viện điện ảnh và truyền hình, bốn phía phòng luyện tập đều là gương nên có thể nhìn thấy một cách tường tận.
Triệu Diệc Tinh đã đề cử mấy bộ phim kinh điển mà Trần Lạc đã giới thiệu cho cậu và các huấn luyện viên khác, để thực tập sinh tự mình về xem, lĩnh hội làm thế nào dùng ánh mắt và biểu cảm truyền đạt chủ đề của bài hát biểu diễn khi đứng trước ống kính.
Lâm Song Song: Không ngờ con trai sau khi quay xong còn dạy dỗ nhiều như vậy, con trai mẹ đúng là chuyên nghiệp.
Hứa Nhất Nặc: Vậy cũng không cần luyện tập vội vàng trong một đêm đi, mọi người cũng không phải hôm nay phải vào tổ bắt đầu ghi hình.
Tô Tiểu Noãn: Cũng không có biện pháp khác, máy quay trong phòng huấn luyện bật, không muốn huấn luyện thì chỉ có thể quay trở về phòng nghỉ ngơi.
Hiểu rồi, đây đều là những cảnh quay mà tổ tiết mục sẽ cắt vào chương trình chính thức, tuy rằng các thực tập sinh được các công ty ủng hộ mạnh mẽ, tổ tiết mục cũng nâng đỡ một vài người nhưng nếu như tự mình không biết tranh thủ một ít canh quay thì trời cũng không cứu được.
Vì thế, một đám nữ sinh thức đêm luyện tập khắc khổ, các tòa nhà máy phát điện cũng không chịu nỗi gánh nặng.
Hứa Nhất Nặc: Các thực tập sinh tập luyện thêm giờ, các huấn luyện viên cũng phải huấn luyện thêm giờ?
Tô Tiểu Noãn: Vậy thì phải hỏi xem các huấn luyện viên có được quay chụp hay không, nhưng mà tối quá lúc huấn luyện viên Hứa Diệc Tinh đến cũng đã hai giờ.
Lâm Song Song: Con trai kiếm tiền không dễ dàng khiến mẹ thật đau lòng, lập tức vào tổ thì dù sức chịu đựng có tốt thì sức khỏe cũng không tốt được.

Tô Tiểu Noãn nói chuyện không bao lâu thì đã tiếp tục ghi hình, trước khi đi còn không quên dặn dò rằng không được tiết lộ chương trình trước khi chính thức phát sóng.
Hứa Nhất Nặc cảm thấy tăng ca là chuyện hết sức bình thường, không thể liên quan với một fan hâm mộ dày mười mét như Lâm Song Song, ném điện thoại sang một bên, Hứa Nhất Nặc cũng chuẩn bị cho chụp ảnh cho tạp chí thời trang vào tuần tới.


Triệu Diệc Tinh cũng cảm thấy thức đêm tăng ca là chuyện bình thường, nhất là tính chất nghề nghiệp của bọn họ, Sau khi tiến vào tổ thì chuyện bị đảo lộn ngày đêm là hết sức bình thường.
Cho nên khi Triệu Diệc Tinh từ phòng huấn luyện đi ra, trở lại phòng nghỉ của huấn luyện viên, khi đang chuẩn bị tài liệu để ngày mai hướng dẫn cho các thực tập sinh thì đột nhiên cảm thấy choáng váng, thiếu chút nữa là biểu diễn một màn ngất xỉu trước máy quay đặt trong phòng nghỉ, phản ứng đầu tiên của Triệu Diệc Tinh không phải là để tổ tiết mục cắt bỏ cảnh mà là chấn động trong lòng.
Loại cảm giác này...!Rất giống với lần đó.
Trần Lạc đi theo vẫn luôn ở phía ngoài máy quay lúc này cũng nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của Triệu Diệc Tinh.

Vậy nên Trần Lạc đã ra hiệu cho dừng máy quay, sau đó mời thầy quay phim về phòng nghỉ ngơi.
"Có chuyện gì sao? Cậu thấy không thoải mái à?" Trần Lạc ngồi xuống ghế.

"Sắc mặt cậu không được tốt lắm, có muốn đến bệnh viện không."
Triệu Diệc Tinh lắc đầu: "Không sao, chỉ là có chút choáng váng mà thôi."
Trần Lạc liếc mắt nhìn thời gian: "Vậy chúng ta về khách sạn trước đi, ngày mai tùy tiện ghi âm nói cái gì đó với cá thực tập sinh là được, vả lại, hôm nay bình luận của cậu cũng không tồi.

Tôi sẽ xem xét một số bộ phim chế tác và các chương trình không cắt ghép bừa bãi cho cậu."
Triệu Diệc Tinh: "Mấy lần trước để cậu tìm tài liệu mà cô Trần yêu cầu sao rồi?"
Trần Lạc: "Xong rồi, lát nữa sẽ gửi qua điện thoại di động cho cậu, ngày mai lại xem."
Trở lại khách sạn rửa mặt xong, Triệu Diệc Tinh cảm thấy không còn khó chịu như trước nữa, hô hấp cũng thuận lợi hơn, lậy nên liền nghĩ hoàn thành nhiệm vụ tạm thời của huấn luyện viên vào ngày mai.
Tuy rằng chỉ là khách mời không cố định của chương trình, những cho dù có như vậy thì cũng không được hủy hoại danh tiếng của bản thân.


Sự nghiệp diễn xuất của anh trong mắt nhiều người thì thuận buồm xuôi gió, nhưng kỳ thật anh cũng đã phải trải qua một số chuyện.
Bất kể là muốn làm tăng độ ảnh hưởng của chương trình hay không thì Triệu Diệc Tinh vẫn hy vọng có thể làm một chút gì đó cho các thực tập sinh, để sự nghiệp của họ sau này cũng bớt gian nan.
Triệu Diệc Tinh lại một lần nữa nhìn lại đặc điểm của từng thực tập sinh công buổi công diễn hôm nay, vừa lật xem tư liệu mượn từ các biên đạo.
Vì tập trung tinh thần quá cao độ nên Triệu Diệc Tinh ngủ thiếp đi khi nào cũng không biết.
Vẫn là ngày hôm sau Trần Lạc đánh thức hắn, Triệu Diệc Tinh từ trong mớ hỗn độn tỉnh dậy thì đầu óc cũng ong ong.
"Lại làm sao vậy, sắc mặt cậu hôm nay so với hôm qua càng kém hơn." Trần Lạc đưa tay chạm vào trán của Triệu Diệc Tinh, "Hình như là có chút sốt nhẹ, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt có phải không?"
Đúng thật là không tốt, thậm chí còn mơ không sai biệt lắm khủng bố so với lần trước trời sụp đổ đất sụt lún.
Bất quá dù khó chịu đến đâu thì thân thể cũng không có gì quá khác thường, Triệu Diệc Tinh tâm vừa động: "Lão Trần, lần trước tớ ngất xỉu thời tiết cũng không được tốt lắm."
Trần Lạc: "Đúng vậy, hơn mười năm không thấy giông bão đáng sợ như vậy, cậu còn gây thêm phiền phức cho tiểu gia, quả thực là không có đạo đức mà.

"
Triệu Diệc Tinh: "Lão Trần, cậu xem thử dự báo thời tiết xem mấy ngày gần đây có giông bão hay không.

"
Trần Lạc: "Để làm gì?"
Triệu Diệc Tinh: "Hôm nay thu âm xong, tiếp theo tôi phải ở nhà xem kịch bản, sợ sét đánh đấy.

"
Trần Lạc: "........."
Trạng thái của Triệu Diệc Tinh không tốt lắm, Trần Lạc ra ngoài gọi điện thoại cho chuyên gia trang điểm trực tiếp tới, tuy hôm nay không có buổi ghi hình trực tiếp, nhưng bên ngoài khách sạn và tòa nhà khẳng định có fan ngồi chờ.
Tu dưỡng tự quản lý của nghệ sĩ đỉnh cao không thể xem thường.
Triệu Diệc Tinh ngồi ở mép giường nhắm mắt hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Hắn được Hứa Nhất Nặc nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp là không thể nghi ngờ, bằng không tinh thần sẽ không khôi phục tốt như vậy, còn có thể bình an về nhà.
Chỉ là sau khi về nhà, bởi vì muốn nhận những bộ phim mới hoàn toàn khác với những vai diễn trước đây, anh quả thật nghiêm khắc kỷ luật mình, anh đã cho mình rất nhiều bài tập về nhà, phòng tập thể dục cũng không đi.
Mệt mỏi thì có mệt mỏi một chút, nhưng so với tiến độ quay phim cường độ cao trong đoàn làm phim thì tốt hơn.


Hai ngày này thức đêm chuẩn bị công việc của vị huấn luyện viên này, anh thường cảm thấy hít thở không thông khó chịu.
Thức dậy cảm thấy không khỏe, nhưng không có gì xảy ra.
Triệu Diệc Tinh đột nhiên nghĩ đến thay vì run sợ như vậy, không bằng dùng phương pháp loại trừ tìm ra rốt cuộc nguyên nhân xảy ra chuyện là gì.

Một người ở nhà xảy ra chuyện gì còn tốt hơn là một ngày nào đó ở trong đoàn làm phim xảy ra chuyện, lên lưng hổ thì dễ chứ xuống thì không dễ chút nào.
Bằng không bị chụp được, hắn cũng không cần ra ngoài gặp người nữa.
Ừm, chỉ là vì trong lòng hiểu rõ, biết nguyên nhân ở đâu, tuyệt đối không phải bởi vì có người cả ngày nghĩ về hắn.
Triệu Diệc Tinh cười hừ hừ hai tiếng, trả lời tin nhắn cho Hứa Nhất Hứa.
Hôm nay, Lâm Song Song các nàng không đi làm, dưới sự giáo dục và tẩy não của Hứa Nhất Nặc là "để lại chút không gian cho ca ca", "Yêu là khắc chế", đối với loại chuyện ngồi chờ đợi này cũng không còn nhiệt tình như vậy.
Hứa Nhất Hứa ăn cơm trưa xong thì lướt tin tức tài chính buổi sáng, mở sổ ghi chép trên máy tính làm lịch trình tuần mới, trong đầu hiện lên một ý.
Nghĩ đến thì làm, cầm điện thoại lên trực tiếp nhắn tin cho Chu Hi: Chu Hi Hi, ảnh thảm đỏ có hài lòng không?
Hôm nay Chu Hi không có hành trình, vừa mới tỉnh ngủ, tốc độ trả lời rất nhanh: Tôi vẫn là thần tượng tôi.
Hứa Nhất Nặc:.........
Hứa Nhất Nặc: Cậu có thể nói một nhiếp ảnh gia có thể làm hài lòng cậu cho tôi biết không?
Chu Hi cho rằng cô mất hứng, vội vàng trả lời biểu tình vuốt ve đầu chó.
Hứa Nhất Nặc: Tôi nghiêm túc, cậu đã làm việc với các nhiếp ảnh gia khác trước đây, tương đối quen thuộc, thâm niên cũ, kỹ thuật tốt.
Giống như Hứa Nhất Nặc là người bạn duy nhất trong vòng nửa vòng tròn mà Chu Hi có thể nói lời thật lòng, Chu Hi cũng là người duy nhất trong giới Hứa Nhất Nặc tin tưởng.

Nguyên chủ dù sao cũng là người mới, có thiên phú dị bẩm thế nào, dù có nổi tiếng trên mạng đến đâu, cũng vẫn là người mới.
Nói tiếng người chính là, không có xuất thân, không hiểu sao lại phải lùn một đoạn.
Chu Hi: Nhất Nặc tỷ tỷ, ta cũng là người mới, lia, chị cảm thấy em có thể quen biết nhiếp ảnh gia lớn nào không?
Hứa Nhất Nặc:......
Hôm nay hoàng lịch, kiêng kỵ nói tiếng người, nên đánh chết quái đản.
Một phút sau, Chu Hi lại gửi một tin nhắn: Tôi thực sự biết, không thể tưởng tượng được..