Tuy rằng tính cách Tô Hoàn có chút lạnh nhạt, nhưng có thể được mẹ dẫn đi ra ngoài chơi vẫn là rất vui vẻ, trẻ con đứa nào cũng đều thích những gì mới lạ.
Tới rồi thế giới Hải Dương, Tô Tịch Nhược dựa theo bản đồ chỉ dẫn đi đến nơi muốn đến. Gương mặt nhỏ luôn luôn lạnh như băng của Tô Hoàn hiện ra một chút tươi cười. Ở dưới đường hầm đáy biển, thậm chí còn chủ động chạy tới xem các loại loại cá trong đại dương.
Mẹ Tô nhìn Tô Hoàn hoạt bát như vậy, hiền lành cười cười. Sau đó nhỏ giọng nói với Tô Tịch Nhược: "Nhìn thấy con và tiểu Hoàn sống tốt như vậy, lòng mẹ đã yên tâm rất nhiều rồi."
Tô Tịch Nhược cười mà không nói.
"Hiện tại tiểu Hoàn đã lớn, cũng không còn yêu cầu có người ngày đêm kề cận chăm sóc, con không suy xét một chút về chuyện của bản thân sao?"
Mẹ Tô bắt đầu khuyên cô.
Tô Tịch Nhược: "...Ý của mẹ là?"
"Con còn trẻ, tính toán một mình nuôi con như vậy sao?"
Mẹ Tô nói: "Con mới 28, lớn lên tuổi trẻ xinh đẹp, không tính kết hôn sao?"
Quả nhiên, thế giới nào cũng giống nhau, cha mẹ ai cũng thích thúc giục con cái kết hôn.
Hiện tại cô không tâm tư nghĩ đến việc hôn nhân, có người đàn ông nào có thể đáng yêu ngoan ngoãn như con trai cô sao?
Đương nhiên cô cũng không có cái suy nghĩ đó, sống một mình tự do sung sướng, có thực lực có tiền trong tay, độc thân thì sao, ai dám nói này nói nọ.
Hơn nữa cô còn có một đứa con trai nghe lời hiểu chuyện, hai mẹ con sống với nhau đã đủ hạnh phúc lắm rồi, cớ gì muốn nhét thêm một người đàn ông vào cuộc sống của mình.
Cảm giác giống như phản bội lại tình cảm mẹ con.
Cô không hề suy tính đến chuyện kết hôn.
Nói đến việc này, làm cô nhớ tới chuyện cha ruột của Tô Hoàn, không biết phía mẹ Tô có chút manh mối nào hay không, cô thử nói bóng nói gió hỏi: "Mẹ, cha ruột của Tô Hoàn..."
Mẹ Tô kinh ngạc nhìn cô: "Con không biết cha ruột của tiểu Hoàn là ai sao?"
Tô Tịch Nhược: "... Còn không biết..."
Mẹ Tô cảm khái, thở dài.
"Năm đó con mới mười tám, không chịu học hành, một hai phải ra ngoài làm việc kiếm tiền, còn hâm mộ những người ở giới thượng lưu có thể tiêu tiền như nước. Lúc ấy mẹ lại bận chuyện về cha kế của con..."
"Không còn sức lực tinh thần quan tâm con, xoay đầu con đã đến cái khách sạn câu lạc bộ thần bí gì gì đó làm công. Sau không biết như thế nào bụng chậm rãi to lên..."
"Ngay từ đầu con cũng không biết bản thân mang thai, còn nói là mập, muốn giảm cân. Năm tháng sau, bụng to giấu không được, đến bệnh viện kiểm tra thì được cho hay là mang thai."
Tô Tịch Nhược bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm vì những lời của mẹ Tô.
Nguyên chủ không biết bản thân mình mang thai?
"Lúc ấy mẹ hỏi con có khi nào, là con của ai, con nói không biết..."
"Nghe bác sĩ nói đã hơn năm tháng, lúc đó con mới liều mạng nhớ lại cái ngày đó con bị khách ép uống đến say mèm, say suốt một ngày một đêm. Lúc tỉnh lại cảm giác trên người không thoải mái, tưởng say rượu không khoẻ nên không nghĩ nhiều, không ngờ..."
"Haizzz, cũng trách mẹ, năm đó không có quan tâm đến con, nên con mới..."
Tô Tịch Nhược cứng họng không còn gì để nói...
Hiện tại cô xem như đã hiểu rõ ràng, nguyên chủ mang thai căn bản là là một món nợ hồ đồ, thậm chí còn không biết bản thân lên giường với người khác nói gì đến chuyện biết bản thân mang thai hay không.
Chín năm qua đi, cảnh còn người mất, muốn tìm được cha ruột Tô Hoàn đã khó khăn giờ nghe xong giống như tìm kim trong biển rộng.
Cũng đỡ phiền, cô cũng tính toán tự nuôi con một mình, chỉ sợ tự dưng có ai đó nhảy ra nói là cha của con trai cô rồi đoạt con với cô thôi.
Biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện cô cũng không theo đuổi tra xét nữa.
Nhưng mẹ Tô còn có chút thở ngắn than dài.
"Năm đó con muốn bỏ đứa bé, nhưng lúc ấy đã hơn năm tháng, hơn nữa thể chất của con có vấn đề, không thể làm phẩu thuật phá thai được."
"Bác sĩ nói thể chất của con không phù hợp để phá thai, không cẩn thận có khả năng vô sinh, mẹ đành ép con sinh thằng bé ra. Nhưng lúc ấy con vẫn luôn kháng cự thằng bé, cảm thấy tiểu Hoàn là gánh nặng của con, làm con không thể lập gia đình."
"Nhiều năm như vậy cũng chưa từng nuôi dạy tiểu Hoàn đàng hoàng. Tuy rằng mẹ cũng muốn giúp con, nhưng lúc ấy sức khỏe của cha kế con lại xảy ra vấn đề, mấy năm nay chúng ta đều xem nhẹ tiểu Hoàn, làm cho tính cách hiện tại của tiểu Hoàn càng trở nên quái gở, không đủ dinh dưỡng, nhìn nhỏ gầy rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi..."
Tô Tịch Nhược nghe xong mấy chuyện đó, không biết nên nói cái gì mới tốt, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Đừng nhắc đến quá khứ nữa, sau này con sẽ nuôi dạy tiểu Hoàn thật tốt."
"Ừ, ừ, con nuôi thằng bé thật tốt là được."
Mẹ Tô lén lút lau nước mắt ở khóe mắt: "Con không trách mẹ lúc ấy không giúp con chăm sóc thằng bé là được."
Tô Tịch Nhược an ủi: "Thằng bé là con sinh, chăm sóc thằng bé là trách nhiệm của con, mẹ không cần để ý đến những chuyện trước kia nữa."
Mẹ Tô cảm động còn muốn nói cái gì, Tô Tịch Nhược đã tách ra đề tài, nói tiếp: "Hình như Tô Hoàn đang rất vui vẻ, chúng ta qua xem thử đi."
Lúc sau, Tô Tịch Nhược dẫn Tô Hoàn vui chơi cả ngày ở thế giới Hải Dương, bà cháu đều rất vui vẻ.
**
Thực mau đã hết cuối tuần, Tô Hoàn phải quay trở lại việc học, Tô Tịch Nhược tiếp tục ở nhà tìm công việc, tìm tìm kiếm kiếm, cô phát hiện bản thân vẫn là có duyên với giới giải trí.
Trong lúc cô ra cửa vài lần mua thêm đồ đạt trong nhà, mua vài bộ quần áo cho bản thân và Tô Hoàn, còn mua một hai món đồ chơi cho bé, tính toán tặng cho bé sau khi kết thúc hoạt động tài năng của bé vào thứ sáu.
Thời gian nhoáng lên nháy mắt đã đến thứ sáu.
Trường tiểu học Tô Hoàn theo học không tồi, là trường tiểu học nổi tiếng nhất thành thị. Tuy rằng giáo viên bên trong đôi khi sẽ lừa gạt, giẫm thấp nịnh cao, nhưng chất lượng dạy học rất tốt. Phụ huynh bạn học của Tô Hoàn đều là những người có địa vị cao trong xã hội, con ông cháu cha, không nhà giàu quý tộc thì cũng là quan, loại gia đình bình dân giống như cô là hàng hiếm, nên cô phải chuẩn bị thật tốt.
Không thể để cục cưng nhỏ bé đáng yêu của cô mất mặt.
Buổi chiều, cô trang điểm nhẹ, đúng giờ ra cửa, buổi chiều đúng hai giờ 45 phút cô đã có mặt trước cổng trường tiểu học.
Hôm nay cô cố tình ăn diện, trang điểm nhẹ tươi mát tự nhiên, môi màu hồng đào, mặc một bộ váy đầm màu lam nhạt, khí chất ưu nhã, trên môi muôn nở một nụ cười xinh đẹp dịu dàng.
Vũ Úc Đông dừng xe đi đến trước cổng trường, nhìn thấy Tô Tịch Nhược với dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp cũng đang đứng ở trước cổng trường, như đang định đi vào trong.
Vũ Úc Đông ngơ ngẩn.
Trước cổng trường xe qua lại như nước, âm thanh ồn ào đều dần dần đi xa khỏi thính giác của anh. Trong đầu của anh tất cả đều là bóng hình xinh đẹp của Tô Tịch Nhược, dáng người cao gầy mảnh khảnh, nụ cười ưu nhã ấm áp, làn da dưới ánh mặt trời có loại nửa trong suốt, cực kỳ xinh đẹp.
Rõ ràng là muốn quên, nhưng càng quên càng nhớ.
Rõ ràng không muốn gặp, nhưng mở mắt là thấy.
Này... Có thể xem như duyên phận hay không?
Hay là... nghiệt duyên.
Anh cười khổ, nghĩ thầm tạo khoảng cách, nhưng lại không khống chế được hai chân, tự động đi đến bên cạnh Tô Tịch Nhược lúc nào không hay.
Cứ xem như gặp được một người bạn bình thường, tùy tiện nói hai ba câu chào hỏi... Cho dù là đã kết hôn, cũng có thể có một người bạn khác phái bình thường, không có khả năng bạn bè xung quanh đều là phái nữ, cũng phải có vài ba người khác phái xen lẫn vào trong đám bạn.
Vũ Úc Đông tìm hết các loại lý do, trong lòng lại cảm thấy chưa bao giờ bản thân có một phút giây giống như bây giờ, vô sỉ, không biết xấu hổ.
Thật sự là anh không muốn phá hư gia đình của người khác, anh chỉ là muốn, đến gần người đó một chút thôi.
"Tô..."
Vũ Úc Đông muốn cất tiếng gọi ba chữ "Tô tiểu thư", nhưng nghĩ lại, đối phương còn chưa có tự giới thiệu, anh đành phải bước lên trước mặt cô, chào hỏi: "Chào em, chúng ta lại gặp mặt."
Tô Tịch Nhược kinh ngạc nhìn Vũ Úc Đông, cười nói: "Tiên sinh, hình như chúng ta rất có duyên."
"Là rất có duyên." Vũ Úc Đông mang theo nụ cười nhạt nhẽo trả lời.
Trong lòng lại bổ sung thêm: Đáng tiếc, có duyên không phận, không có gặp được em tại thời gian chính xác.
"Tự giới thiệu một chút."
Tô Tịch Nhược thấy đã gặp đối phương ba lần, dứt khoát nói: "Em tên là Tô Tịch Nhược."
"Vũ Úc Đông."
Tô Tịch Nhược vừa đi vừa nói chuyện: "Con của Vũ tiên sinh cũng học tại trường tiểu học này sao?"
"Là con của chị gái anh, không phải của anh."
Vũ Úc Đông không biết vì nguyên nhân gì, nhưng anh không muốn làm Tô Tịch Nhược hiểu lầm:"Anh còn chưa có kết hôn sinh con."
"Ồ."
Tô Tịch Nhược cười cười: "Xem ra trong lòng Vũ tiên sinh chỉ có sự nghiệp."
Vũ Úc Đông: "... Xem như vậy đi."
Trước kia đúng là như vậy, nhưng hiện tại không phải. Đáng tiếc, đoạn tình cảm này của anh chưa bắt đầu đã vội kết thúc.
"Hôm nay khối lớp 3 của trường tiểu học tổ chức hoạt động cho bé, nên em tới tham gia..."
Tô Tịch Nhược thấy Vũ Úc Đông đi chung một con đường với mình, dứt khoát tùy ý trò chuyện: "Anh là tới đón cháu tan học sao?"
"Anh cũng là tới tham gia hoạt động của bé."
Vũ Úc Đông nhắm mắt, lúc mở ra, màu đen tròng mắt vô cùng bình tĩnh trầm ổn, nói: "Chị của anh gửi tin, nói chuyến bay bị trễ, không kịp thời tới kịp, nên nhờ anh tới tham gia."
"Thật là tình cờ..."
Tô Tịch Nhược im lặng suy nghĩ.
Cô không biết Tô Hoàn quan hệ như thế nào với những bạn bè trong lớp, nhưng theo quan sát của cô, lúc ở nhà Tô Hoàn cũng đã không thích nói chuyện nhiều, nên chắc ra ngoài cũng không muốn nhiều lời làm quen giao lưu với người khác, có khả năng là học sinh cá biệt trong lớp, cô đoán bé thuộc thành phần tẩy chay.
Người là động vật quần thể trong xã hội, tính cách cá biệt có khả năng sẽ có hại cho sự trưởng thành của bé.
Căn cứ từ ý nghĩ thương con của một người mẹ, cô nói với Vũ Úc Đông: "Thật là tình cờ, Tô Hoàn ở lớp 3/2, không biết cháu của anh..."
"Cũng ở lớp 3/2."
Tô Tịch Nhược tươi cười như hoa, nói với Vũ Úc Đông: "Nói không chừng hai đứa nhỏ là bạn bè cũng nên."
"Cháu ngoại của anh rất nghịch ngợm..." Vũ Úc Đông đang tính nói thêm với Tô Tịch Nhược điều gì đó nữa, nhưng hai người đã đến sân thể dục diễn ra hoạt động của bé.
Tô Hoàn vừa thấy Tô Tịch Nhược đến, lập tức chạy tới kêu một tiếng: "Mẹ."
Tô Hoàn vừa kêu xong, thì nhìn thấy người đàn ông cao to đứng cạnh Tô Tịch Nhược rất quen mắt, bé nhìn thật kỹ, phát hiện là cái chú lái xe thiếu chút đụng vào bé vì bé băng qua đường ẩu không nhìn tín hiệu đèn giao thông.
Tô Hoàn lập tức che ở phía trước Tô Tịch Nhược, đề phòng nhìn Vũ Úc Đông, banh gương mặt nhỏ nói: "Chú gì ơi, ngày đó không nhìn tín hiệu đèn giao thông đã băng qua đường cái là lỗi của con, chú đừng làm phiền mẹ con."
Vũ Úc Đông dở khóc dở cười nhìn cậu bé che chở Tô Tịch Nhược ở trước mặt anh, bỗng nhiên cảm thấy có khả năng tính tình giữa anh và cậu bé này không hợp.
Anh nhớ rõ, cậu bé tên là Tô Hoàn.
Anh lắc đầu bật cười, nói với Tô Hoàn: "Cháu đừng hiểu lầm, chú sẽ không làm phiền mẹ cháu, chú là tới tham gia hoạt động với cháu của chú."
Anh vừa dứt lời, một cậu nhóc mập mạp hưng phấn lại vui vẻ chạy tới phía anh, kêu lên: "Cậu út!"
Tô Hoàn nhìn lại, là tiểu bá vương Hạ Hoài Thụy, rất nổi danh trong lớp học của bé.
Hạ Hoài Thụy bổ nhào vào trong lòng ngực Vũ Úc Đông, làm nũng, nói: "Cậu út, cậu đã đến rồi nha, con thật là vui, lần này cậu có mang theo quà tặng cho con không vậy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Vũ Úc Đông: Tôi mới vừa biết, một người chưa đến 30 như tôi, đã đi vào hàng ngũ ông chú.
**
Thật ra ngay từ đầu nữ chính không thuộc dạng nghèo. Tuy rằng phòng nhỏ cũ nát chẳng ra gì, nhưng gần trung tâm, trường học, bệnh viên, ga tàu, đường xá dễ đi, tính tính cũng có giá trị mấy triệu chứ không ít.