Khí tức chỉ là một phút chốc thoáng qua, Cố Nam Vãn lại nhịn không được siết chặt trường kiếm trong tay, tim cô đập nhanh hơn, ngay cả ngón tay cũng thoáng trắng bệch.
Ngay trong nháy mắt vừa rồi, cô cảm thấy mình tựa như bị một con mãnh thú thượng cổ theo dõi, hung thú kia nằm ẩn nấp trong bóng tối, lạnh lùng thăm dò cô, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra từ chỗ tối trực tiếp vặn đứt cổ cô.
Hô hấp cô cũng bị đình trệ theo.
Nhưng trong nháy mắt cô mở mắt ra, khí tức kia liền giống như cơn gió đêm tan đi sạch sẽ.
Giống như vừa rồi hết thảy đều là ảo giác của cô.
Ánh mắt Cố Nam Vãn đảo qua bốn phía, bên ngoài cánh rừng một mảnh đen kịt, bóng đêm nồng đậm, bóng cây lay động, mờ ảo đổ xuống chung quanh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu vụn vặt của côn trùng.
Cô hiện tại giống như chim sợ cành cong, cảm thấy Thích Ngô Yến có thể đang đứng ở chỗ tối nào đó trong rừng cây này.
Cô ngẩng đầu thì thấy những đệ tử Tầm Hoan Tông kia giống như không nhận ra thứ gì cả, vẻ mặt vẫn buông lỏng cùng nhau thảo luận về bí cảnh đột nhiên hiện thế này.
La Tư Phần vẫn không dấu vết đánh giá Cố Nam Vãn, lúc này thấy cô rốt cục có phản ứng, hắn cười nhạo một tiếng, cố ý hướng về phía Lục Thiểu Thiểu nói, "Hôm nay có phải ngươi nhận được lông vũ tiền bối Phượng tộc tặng hay không?"
"Lấy ra nhìn một cái, chắc chắn phế" hai chữ phế vật nói ra một nửa, dư quang của hắn đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của Cố Nam Vãn, theo bản năng đổi một từ, "Chắc chắn là muội muội nhà quê của ngươi cũng chưa từng thấy qua thứ tốt như Phượng vũ, hôm nay ngươi liền hảo tâm để nàng ta mở mang tầm mắt đi."
Mấy đệ tử còn lại nghe vậy, cũng dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Lục Thiểu Thiểu, trong mắt tràn đầy hâm mộ, dù sao, đây chính là Phượng Vũ đó!
Hôm nay sau khi bọn họ nghe đến sự kiện kia, cho dù bọn họ sinh ra ở thế gia đại tộc, cũng nhịn không được trong lòng sinh ra hâm mộ, Phượng Hoàng nhất tộc thân là thần thú đỉnh cấp tu tiên giới, toàn thân đều là bảo vật, cho dù là lông vũ rơi xuống cũng có thể dung nhập vào linh khí, chính là tài liệu luyện khí tuyệt hảo.
Lúc này thấy La Tư Phần nhắc tới, bọn họ vội vàng ồn ào nói, "Thiểu Thiểu, lấy ra lần nữa xem xem, cũng cho chúng ta mở mang tầm mắt."
Lục Thiểu Thiểu bị mọi người vây quanh ở giữa, mắt thấy không cách nào từ chối, nàng bất đắc dĩ nói, "Được rồi được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ, cho các ngươi xem một chút là được rồi." Nàng đỏ mặt vươn tay mảnh khảnh, sau đó lập tức xích diễm từ lòng bàn tay nàng thoát ra, hóa thành lông vũ màu đỏ hiện lên ở lòng bàn tay nàng, lông vũ kia tản ra hào quang nóng rực, tựa như là do hỏa diễm điêu khắc thành, tùy thời đều có thể hóa thành một ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt.
Phượng vũ vừa xuất hiện, một cỗ uy áp hùng hậu trong nháy mắt bao trùm cả trời đất nơi đây, cơ hồ tất cả đệ tử ở đây đều không tự chủ được nhìn lại, bọn họ nhìn lông vũ cực kỳ mỹ lệ kia, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Lục Thiểu Thiểu nhận thấy được lực lượng ẩn chứa trong Phượng vũ kia, cũng nhịn không được hơi mở to hai mắt, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, hôm nay khi nhìn thấy tiền bối Phượng Hoàng bị các chưởng môn vây quanh, hắn lại ngắn ngủi dừng lại trước mặt nàng, sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tông chủ, tặng nàng một mảnh phượng vũ xinh đẹp.
Lúc ấy, hầu như tầm mắt mọi người đều dừng trên người nàng.
Một khắc kia, trái tim nàng kích động muốn nhảy ra khỏi cổ.
Lúc ấy đối mặt với ánh mắt hâm mộ của những người đó, Lục Thiểu Thiểu có chút ngượng ngùng đỏ mặt, trong lòng lại mơ hồ có chút cao hứng.
Ánh mắt Cố Nam Vãn rơi vào Phượng vũ tựa như ngọn lửa kia, cô hơi mở to hai mắt, có chút thán phục vẻ đẹp của nó, đáy lòng lại mơ hồ có loại cảm giác kỳ diệu.
Đây rõ ràng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phượng vũ.
Lục Thiểu Thiểu thấy Cố Nam nhìn Phượng Vũ trong lòng bàn tay nàng không chớp mắt, nàng nhếch khóe miệng, cười tủm tỉm nói, "Vãn Vãn, muội muốn xem sao?" Dứt lời, những đệ tử kia cũng nhao nhao theo ánh mắt của nàng nhìn về phía Cố Nam Vãn, thần sắc khinh bỉ.
Cố Nam Vãn nghe vậy dời ánh mắt, "Không cần."
Lục Thiểu Thiểu còn chưa kịp nói gì đã bị những đệ tử kia vây quanh đi tới một bên, trong đó một nữ tu bất đắc dĩ nhéo nhéo hai má nàng, "Ngươi để ý nàng làm gì?"
"Cũng do tính tình ngươi dễ mềm lòng, nếu là ta thì đã sớm cách xa ra rồi, buổi tối nhìn thấy nàng đêm nay ngủ cũng ngủ không được."
"......"
Lục Thiểu Thiểu có chút bất đắc dĩ kéo góc áo, trước khi đi, dư quang đảo qua Cố Nam Vãn, thấy Cố Nam Vãn đang lẳng lặng ngồi dưới tàng cây, mi mắt cô rũ xuống, có chút xuất thần nhìn bóng cây dưới chân.
Cho dù ở trong rừng rậm u ám không thú vị như vậy, cô vẫn sẽ xinh đẹp toả sáng như cũ.
Lục Thiểu Thiểu nhịn không được nghĩ đến bộ dáng lần đầu tiên nhìn thấy Cố Nam Vãn, nàng đã sớm biết mình có một muội muội, lại chưa từng gặp qua cô, chỉ nghe nói cô theo gia gia lớn lên ở nông thôn, cho đến khi gia gia qua đời, Cố Nam Vãn mới được đón về Lục gia.
Nàng khi đó cảm thấy cô thập phần đáng thương, liền ở trong lòng âm thầm thề, nàng nhất định phải đối đãi với muội muội này thật tốt.
Ngày đón cô về nhà, cô mặc quần áo đẹp nhất, nàng cho rằng mình sẽ nhìn thấy một Cố Nam Vãn quê mùa, nhu nhược, lại không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt, cô mặc một thân váy màu vàng nhạt, tóc mang theo mấy chuỗi lông màu trắng nhung, bộ dáng mới hơn mười tuổi, lại xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Cô chỉ đứng ở nơi đó, liền có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Lục Thiểu Thiểu vốn chuẩn bị rất nhiều lời an ủi, trong nháy mắt đều bị nàng bỏ lại sau đầu, nàng chỉ theo bản năng ôm chặt tay mẹ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Trước kia, nàng luôn là bảo bối cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, nàng len lén nhìn về phía cha mẹ, sau khi nhìn thấy nụ cười khách khí trên mặt bọn họ, nàng không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.
Rồi sau đó, muội muội này dưới sự an bài của cha mẹ, cùng nhau bái nhập Tầm Hoan Tông.
Càng làm cho tâm tình nàng phức tạp chính là, sau khi nàng theo Trầm Dương rời đi, thật vất vả trốn về, lại phát hiện Văn Ngọc tiên quân đã thu Cố Nam Vãn làm đồ đệ.
Trong nháy mắt kia, Lục Thiểu Thiểu gần như tuyệt vọng, rõ ràng sư phụ đã từng nói chỉ thu một mình nàng làm đồ đệ, nhưng mà, cuối cùng nàng chỉ trầm mặc tiếp nhận tất cả, tình cảm của nàng đối với Cố Nam Vãn vẫn có chút phức tạp, thậm chí có đôi khi, chính nàng cũng có chút muốn phỉ nhổ chính mình.
Nàng biết mình không nên sinh ra thứ tâm tư không tốt kia, Lục Thiểu Thiểu thần sắc phức tạp thu hồi ánh mắt, nàng bất đắc dĩ thở dài, nhưng khi nàng nhìn thấy Phượng vũ xinh đẹp trong tay lại nhịn không được nhếch lên khóe miệng, lộ ra nụ cười sáng lạn.
Phượng tộc và Long tộc chính là bá chủ của bầu trời và biển cả hiện nay, bọn họ sinh ra đã là thần thú, cường hãn vô cùng, cho dù ở bên trong những thần thú kia cũng là tồn tại cực kỳ siêu nhiên, có điều hai tộc này con nối dõi đều khan hiếm, đã mấy ngàn năm chưa từng có tiểu phượng hoàng nào ra đời.
Theo Long tộc tránh thế, Phượng Hoàng nhất tộc cũng phong tỏa tộc đàn, không thấy tung tích.
Phượng Hoàng nhất tộc mấy năm gần đây tình huống càng thêm nguy cấp, Phượng tộc thậm chí chỉ còn chưa tới trăm tộc nhân, tùy thời đều có nguy cơ diệt tộc, gấp đến độ đám lông vũ phượng hoàng già rơi xuống đất.
Bọn họ cấp bách muốn tìm ra phương pháp giải quyết.
Nhưng mà, mấy năm gần đây lão Phượng Hoàng lại hiếm thấy rời khỏi tộc đàn, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó. Những lão Phượng Hoàng này tính cách quái gở lãnh ngạo, mắt cao hơn đầu, đối với những tu sĩ nhân loại như bọn họ lại càng không cần cho sắc mặt, cho dù là tông chủ của bọn họ, nhìn thấy những tiền bối tộc Phượng Hoàng kia cũng phải nhường nhịn ba phần. Truyện Gia Đấu
Huống hồ, lúc trước phụ thân có nói, tiền bối tặng lông vũ cho nàng kia, địa vị ở trong Phượng Hoàng nhất tộc cũng là cực cao.
Nhưng mà tiền bối cường hãn như vậy, lại ở trước mặt mọi người dừng chân nơi chỗ nàng, tặng cho nàng lông vũ xinh đẹp nhất, cho dù là Văn Ngọc tiên quân, cũng phải trầm mặc một lát, mới dặn dò nàng bảo quản tốt chiếc Phượng vũ này.
Cố Nam Vãn thật không chú ý tới sự khác thường của Lục Thiểu Thiểu, cô lại nuốt một quả linh đan, có chút xuất thần nhìn lá rụng dưới chân.
Trong cốt truyện, linh thú bản mệnh của Lục Thiểu Thiểu là Huyễn U Tước, lại không biết vì sao, mấy năm trước Lục Thiểu Thiểu đột nhiên thức tỉnh huyết mạch Phượng Hoàng.
Lúc ấy phong vân biến sắc, chim tước đầy trời từ tám phương bay đến, lượn vòng trên không Lục gia, dẫn vô số tu sĩ tiến đến xem.
Lục phụ Lục mẫu mừng rỡ như điên, nhưng đợi bọn họ tỉnh táo lại, cẩn thận che dấu chuyện này cho nàng, thậm chí cầu Văn Ngọc tiên quân thay nàng che dấu khí tức quanh thân.
Bọn họ chờ đợi một ngày nào đó Lục Thiểu Thiểu có thể thức tỉnh huyết mạch Phượng Hoàng hoàn chỉnh.
Cố Nam Vãn cũng là lần đầu tiên nghe nói có người có thể thức tỉnh linh thú bản mệnh thứ hai, thậm chí còn là huyết mạch khủng bố như Phượng Hoàng.
Cố Nam xoa cái trán nhức nhối.
Cô nhắm mắt ngồi dưới tàng cây, muốn giảm bớt đau nhức giữa trán, cô nhắm mắt lại, ăn hai quả linh đan, muốn tĩnh tâm lại, lửa trại trước mặt phát ra tiếng vang rất nhỏ, tiếng ầm ĩ của những đệ tử kia cũng dần dần tản đi, ý thức của cô dần dần có chút mơ hồ, những ký ức hỗn loạn kia lại giống như thủy triều đem cô bao phủ, cô trơ mắt nhìn vẻ mặt hận ý xa lạ kia của bản thân đang bị cưỡng chế lấy đi máu tim.
Cố Nam Vãn nhíu chặt mày tinh tế.
Hơi thở chung quanh khẽ biến, đợi Cố Nam Vãn nhận ra sự khác thường, lại phát hiện không biết từ lúc nào, một cỗ khí tức âm lãnh đã lặng lẽ bò lên mắt cá chân cô, cô tựa hồ bị một bàn tay to nắm lấy cổ chân, vô lực bị kéo vào trong vực sâu đen như mực, bóng tối gắt gao buộc chặt tay chân cô.
Cô muốn lớn tiếng cầu cứu, lại bị một bàn tay lạnh lẽo che lại đôi môi đỏ mọng, cô nức nở giãy dụa một lát.
Cô dường như bị treo trong hư không, từng sợi linh lực đen kịt hóa thành dây leo trói buộc hành động cô, Cố Nam nhíu mày siết chặt, cô liều mạng muốn chạy trốn, nhưng lại ở trong bóng tối càng lún càng sâu, cô dường như rơi vào trong đầm lầy, vô lực rút người.
Hơi thở mang theo hàn ý dừng lại phía sau cô, giống như có một bàn tay lạnh lẽo dừng giữa cần cổ trắng nõn của cô, lực đạo người nọ càng lúc càng nặng, hô hấp của cô dần không thông, nhịn không được giãy dụa càng thêm kịch liệt.
Dây leo kia lại càng quấn chặt.
Ngay khi cô hoài nghi hôm nay mình sắp chết ở đây, bàn tay to kia lại hơi thả lỏng ra.
Hơi thở hơi lạnh rơi vào cổ cô, một giọng nói trầm thấp từ tính dừng lại bên tai cô: "Chết như vậy tiện nghi cho ngươi." Thanh âm kia như đá nhẹ va vào ngọc, lộ ra hàn ý thấu xương.
Cố Nam Vãn đối với thanh âm này lại quá quen thuộc.
Ngay giữa ban ngày, giọng nói này từ phía sau cô truyền đến, hô hấp trầm trọng, mang theo dục niệm mãnh liệt không thể che giấu, có chút khó hiểu hỏi cô, khóc cái gì.
Hắn vừa dứt lời, không khí trong lành tràn vào trong miệng mũi, Cố Nam Vãn mở to mắt, đã thấy sắc trời đã sáng, gió sáng sớm còn mang theo chút hơi lạnh, khiến cô rùng mình một cái.
Cố Nam Vãn hít sâu một hơi, lại thấy cô vẫn vững vàng ngồi dưới tàng cây như trước, những đệ tử tụm năm tụm ba tụ tập lại một chỗ, nhắm mắt tu luyện.
Lửa trại trước mắt sớm đã cháy hết, chỉ còn lại tro đen đầy đất, còn sót lại một chút ấm áp.
Hết thảy vừa rồi tựa hồ chỉ là ảo giác của cô.
Cố Nam thở phào nhẹ nhõm, cô xoa xoa trán, lại nhận ra có đồ vật theo động tác của cô rơi xuống đất, phát ra âm thanh nhỏ, ánh mắt của cô dừng trên cổ tay, chỉ thấy nơi đó ngoại trừ dấu ngón tay màu xanh tím, không biết từ khi nào lại nhiều thêm vài vết.
Cố Nam vặn người cứng đờ, cô cúi đầu, nhìn thấy một đoạn xương trắng như ngọc.
Xương trắng kia so với người bình thường tráng kiện hơn một chút, tản ra quang mang oánh nhuận, phảng phất như đúc ra từ ngọc thạch.
Đồng tử Cố Nam Vãn co rút lại, cô nhịn không được lui về sau một bước, cô từ trên xương cốt nhận ra hương vị quen thuộc mà xa lạ.
Cô tựa hồ đối diện với đôi mắt màu hổ phách.
Đôi mắt kia nhìn cô từ trên cao xuống, đáy mắt không che dấu ác ý.
Cố Nam Vãn, "......"
Hình như cô làm cho tên điên kia tức giận thật rồi.