Cố Nam Vãn mặt không đổi sắc nhìn về phía Lục Thiểu Thiểu thì thấy nàng đã gấp không đợi được siết chặt trường kiếm, nóng lòng muốn thử nhìn về phía tổ ong kia, căn bản không quan tâm cô đồng ý hay cự tuyệt.
Chuyện này cũng khó trách, ngày thường Cố Nam Vãn hễ có một chút trái với ý Lục Thiểu Thiểu, chỉ cần nàng hơi nhíu mày, trông không thoải mái một chút, Lục mẫu sẽ nổi trận lôi đình tìm mọi cách giáo huấn cô, dùng đủ loại phương thức ép cô thỏa hiệp.
Mấy năm này Cố Nam Vãn đã không biết bị nhốt lại bao nhiêu lần, nhẫn nhục bao nhiêu lần, chịu đói bao nhiêu lần.
Mãi đến khi cô đồng ý Lục mẫu mới lần nữa trở về làm quý phu nhân ôn nhu, mắt đầy bất đắc dĩ nói với cô Lục Thiểu Thiểu không dễ dàng.
Trước kia cô cũng từng hoang mang, Lục Thiểu Thiểu không dễ dàng cũng không phải do cô gây ra, cô cũng bị trúng kỳ độc, chịu đủ tra tấn, cô cũng từng có ý đồ phản kháng, nhưng mà nghênh đón chỉ là trừng phạt nghiêm khắc và những lời trách mắng.
Cố Nam Vãn nắm chặt trường kiếm trong tay, lần này bọn họ ở trong bí cảnh, những tông môn kia đều có thể thông qua Huyền Quang Kính nhìn thấy tất cả, cô có thể đoán được Lục mẫu khi xem thấy cảnh này sắc mặt có bao nhiêu khó coi.
Không ngoài dự đoán của cô, Lục mẫu đích xác đang cùng các thị nữ nhìn huyền quang kính, sắc mặt bà ta nặng nề, khuôn mặt cứng đờ nhìn tình huống bên trong, khi thấy Cố Nam Vãn hết lần này đến lần khác cự tuyệt Lục Thiểu Thiểu, bà ta vỗ mạnh lên bàn, "Làm càn."
Chén trà trên bàn phát ra tiếng vang rất nhỏ, mấy thị nữ kia lập tức nín thở, sợ bị vạ lây, bọn họ sớm đã biết, Lục mẫu không ôn nhu hòa ái như bề ngoài, nhất là chuyện liên quan đến Đại tiểu thư, bà ta như là vô điều kiện sủng ái.
Đám người rũ mắt xuống, không dám nhìn hình ảnh trong kính nữa.
Cố Nam Vãn lại mặc kệ Lục mẫu, cô xem xét xung quanh.
Trong cốt truyện, Lục Thiểu Thiểu ngây thơ, lương thiện, đơn thuần, chỉ cần nàng rơi hai giọt nước mắt, Văn Ngọc tiên quân và Lục phụ Lục mẫu hận không thể hái sao trăng trên trời xuống cho nàng, chỉ để nàng nở nụ cười lần nữa.
Thế cho nên bởi vì được những người đó nuông chiều, nàng có chút không biết trời cao đất dày, người gì linh thú gì cũng dám chọc.
Hiện tại trong tổ ong kia, chỉ riêng khí tức của trung giai linh ong cô đã cảm nhận được hơn ba đạo, hơn nữa những linh ong này còn chi chít không đếm được, còn có nguy hiểm ẩn nấp trong rừng, nếu cô bị quấn lấy, tất nhiên phải chịu không ít khổ.
Lần này Cố Nam Vãn chỉ là muốn đi theo sau đám người này tìm thêm chút linh quả linh thảo, hiện tại xem ra, chẳng thà tự đi một mình.
Cố Nam Vãn con ngươi loé lên, cô ngẩng đầu, thản nhiên nói, "Ta không đi."
Cố Nam Vãn vừa dứt lời, nữ tu lúc trước liền không kiên nhẫn nói, "Ngươi không đi đến lúc đó phân chia trong đội ngươi một phần cũng đừng mong có được, hiện tại còn không phối hợp, Thiểu Thiểu hảo tâm dẫn ngươi theo, ngươi thật sự là" Nàng ta cắn răng, câu kia không biết tốt hay xấu cuối cùng cũng không nói ra.
Trầm Từ Dao nhìn Cố Nam Vãn, thần sắc tràn đầy chán ghét, cho đến bây giờ, nàng cũng không thể nào hiểu được vì sao Văn Ngọc tiên quân phải thu phế vật này làm đồ đệ.
Nàng xuất thân danh môn thế gia, thiên phú bất phàm, lúc trước trong nhà cố ý để nàng bái nhập môn hạ Văn Ngọc tiên quân, lại không nghĩ đến Văn Ngọc tiên quân trực tiếp từ chối, mặc dù nàng có chút mất mát nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao lấy thân phận Văn Ngọc tiên quân, gia thế cùng thiên phú của nàng đích xác không đáng nhắc tới.
Không ngờ Văn Ngọc tiên quân quay đầu liền thu bình hoa này làm đồ đệ, lúc nàng nghe được tin tức này, ở trong phòng đập nát mọi thứ, nếu Cố Nam Vãn thật sự thiên phú bất phàm thì nàng cũng chấp nhận đi, đằng này Cố Nam Vãn chỉ là một phế vật vô dụng, nàng không hiểu, trừ bỏ diện mạo, luận gia thế, luận tu vi, luận thiên phú thì đồ ăn hại này sao so được với nàng.
Dựa vào cái gì Văn Ngọc tiên quân nguyện ý thu Cố Nam Vãn làm đồ đệ.
Lại thêm Cố Nam Vãn vừa trở về Lục gia, liền thường xuyên lặng lẽ lên mặt, khi dễ Thiểu Thiểu, nàng hiện tại nhìn Cố Nam Vãn dường như không nhịn được tức giận trong lòng, muốn xông lên trực tiếp xé nát khuôn mặt kia.
Cố Nam Vãn nhận ra ác ý không che giấu đến từ Trầm Tư Dao, lập tức mặt không đổi sắc dời tầm mắt.
Không khí giữa mấy người có chút giằng co, ngay khi Cố Nam Vãn sắp mở miệng, lại nghe La Tư Phần lạnh lùng ngắt lời cô, "Với chút tu vi của nàng ta, có đoạt được tổ ong hay không cũng là một vấn đề."
La Tư Phần thần sắc lạnh như băng nhìn Cố Nam Vãn, ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt cô một lát, lúc đối diện với nốt ruồi nhỏ đỏ thẫm dưới đuôi mắt cô lại lập tức dời ánh mắt, "Ngươi đi theo bọn họ, ta đi đoạt tổ ong."
Lục Thiểu Thiểu ngẩn ra, nàng ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn về phía La Tư Phần, lập tức chần chờ nói, "Cũng được, ta chỉ nghĩ là đoạt tổ ong an toàn hơn một chút, nhưng lại không để ý đến chuyện này, vẫn là ngươi suy nghĩ chu toàn."
Nói là vậy nhưng Lục Thiểu Thiểu không nhịn được vụng trộm nhìn La Tư Phần, nàng không nghĩ tới, La Tư Phần cư nhiên lại nói giúp cho Vãn Vãn, rõ ràng ngày thường hắn là người ghét Vãn Vãn nhất.
Không biết vì sao, trong lòng nàng có chút tư vị không đúng.
Lục Thiểu Thiểu cắn môi, đáy mắt có chút chua xót, nàng cố nén ủy khuất trong lòng, tinh tế đánh giá tổ ong dưới tàng cây đại thụ kia, đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên.
"Các ngươi tự mình đi đi, ta đi trước một bước, đến lúc đó các ngươi phân chia cũng không cần chia cho ta."
Cố Nam Vãn không đợi bọn họ nói chuyện, trực tiếp đi thẳng về phía rừng cây theo hướng ngược lại, lại nghe được một tiếng xé gió chói tai từ phía sau truyền đến, cô không tin được quay đầu thì thấy hai tay Lục Thiểu Thiểu kết ấn, từ đầu đến cuối không có bất kỳ chuẩn bị nào, trực tiếp khống chế phi kiếm tập kích về phía tổ ong, một con linh ong đầu đàn trong nháy mắt bị lợi kiếm xuyên thấu, gắt gao bị đóng phía trên tổ ong, chất nhầy xanh biếc theo miệng vết thương nhỏ xuống.
Linh ong kia giãy dụa trong chốc lát, liền không còn khí tức.
Đám linh ong vốn nhu thuận cảm nhận được khí tức tử vong, trong nháy mắt nổi giận.
Ngọn lửa bùng lên như hỏa diễm từ lòng bàn tay Lục Thiểu Thiểu, trong nháy mắt cuốn đám linh ong vào trong đó, nhưng đàn linh ong trong nháy mắt tách khỏi ngọn lửa kia.
Cố Nam Vãn suýt nữa bị dọa đến hồn bay ra ngoài.
Cô không kịp nói gì, trực tiếp đem toàn bộ linh lực quanh người rót vào trên đùi, sau đó liều mạng chạy về hướng ngược lại, lại nghe trong rừng rậm truyền đến một trận tiếng vang rất nhỏ, cước bộ Cố Nam Vãn dừng lại, lúc này lui về phía sau, chỉ thấy ở đầu kia khu rừng cũng có mấy tổ ong khổng lồ lơ lửng trên đỉnh đại thụ, vô số linh ong tựa như nhận được mệnh lệnh, từ phía sau bọn họ đánh tới, tiếng ong ong chấn động khiến đầu óc cô choáng váng.
Bọn họ vậy mà xông vào một bầy ong.
Những người còn lại cũng bị động tác đột ngột của nàng ta làm hoảng sợ, nhưng mà vô số linh ong đã từ trong tổ ong bay ra, từng đàn từng đội đánh về phía bọn họ, đuôi kim nhọn dưới ánh mặt trời lóe lên hàn mang chói mắt, chỉ có thể nhận thấy sự lợi hại của linh ong kia.
Đám người không kịp nói chuyện, trực tiếp lấy ra linh bảo, bị ép nghênh đón linh ong ùn ùn kéo đến.
Một loại dao động kỳ diệu từ trên người linh ong tràn ra bốn phía, Cố Nam Vãn mơ hồ cảm nhận được còn có ba đạo khí tức mạnh hơn đang nhanh chóng bay về phía này.
Cứu mạng a!
Cố Nam Vãn suýt nữa mắng ra tiếng.
Cô dứt khoát chạy về phía tây, ba đạo khí tức phía sau nhanh chóng đến gần, theo bọn chúng đến, mặt đất khẽ rung lên.
Chỉ trong phút chốc, ba bóng dáng to lớn đạp liệt diễm từ trong rừng bay ra, ba linh thú kia to bằng nửa căn nhà, răng nanh sắc bén, trên móng vuốt sắc nhọn hiện lên quang mang chói mắt, thế mà lại là ba con Xích Hùng (gấu đỏ).
Ba con Xích Hùng kia vừa tới, trực tiếp giơ lên chân gấu nặng nề, đánh về phía sau lưng Cố Nam đang ở gần nhất.
Tình thế bên kia của Lục Thiểu Thiểu cũng không tốt hơn là bao, linh ong lít nhít một mảnh, linh ong chết dưới ngọn lửa kia nhiều vô kể, nhưng lại càng có nhiều linh ong trong nháy mắt chen chúc đến, xung quanh bọn họ đều là thi thể linh ong cháy đen.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, linh lực toàn thân Lục Thiểu Thiểu gần như hao hết, bọn họ đưa lưng về phía nhau vây lại thành một vòng, khởi động linh lực tạo thành một cái lồng cố gắng đuổi đám linh ong kia đi, thế nhưng nàng có thể thấy được, những linh ong kia đang từng chút từng chút phá vỡ lồng linh lực của bọn họ.
Nhìn xung quanh, ngoại trừ những linh ong với đuôi có kim chích đáng sợ kia ra, Lục Thiểu Thiểu dường như không nhìn thấy thứ gì khác, nàng siết chặt trường kiếm trong tay, nhìn những linh ong tụ tập bên ngoài lồng linh lực, linh ong rậm rạp chằng chịt, nàng cắn chặt môi, có chút luống cuống nhìn về phía những người khác.
Ba con Xích Hùng nhanh chóng áp sát tập kích Cố Nam Vãn, mắt thấy chạy không thoát, Cố Nam Vãn lấy trường kiếm ra, muốn ngăn chặn móng vuốt sắc bén của Xích Hùng, thế nhưng chỉ chốc lát, trường kiếm đã biến thành một đống sắt vụn bằng đồng dưới móng vuốt sắc bén của nó.
Chỉ một kích kia, Cố Nam Vãn liền cảm thấy hổ khẩu (Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ) đau nhức, máu tươi chảy ra.
Cố Nam Vãn không dám dừng lại, liều mạng chạy về phía trước, trên người cô ngay cả một pháp bảo phòng thân cũng không có, mắt thấy Xích Hùng kia lại lần nữa đánh về phía cô, cô bất chấp tất cả, từng đợt từng đợt sương đen từ lòng bàn tay cô thoát ra, một khối to đen như mực trong nháy mắt xuất hiện trước mặt cô, Cố Nam Vãn ôm lấy khối to kia, hung hăng đập về phía Xích Hùng.
Xích Hùng thấy tay chân Cố Nam Vãn mảnh khảnh, đáy mắt hiện lên một tia khinh miệt, nó không dừng lại tấn công, lao về phía Cố Nam Vãn, muốn đánh chết tươi nhân loại này, trong nháy mắt, tiếng gầm rú điếc tai vang lên, khói bụi bốc lên bốn phía.
Lục mẫu bên ngoài Huyền Quang Kính cũng không nghĩ tới, chuyện này lại phát triển như vậy, mắt thấy Lục Thiểu Thiểu bị những linh ong kia bức không ngừng lui về phía sau, bà ta vội vàng liên hệ với Tầm Hoan Tông, hy vọng bọn họ nhanh chóng phái đệ tử đến giúp đỡ, bà ta nhìn Lục Thiểu Thiểu trong kính, lòng nóng như lửa đốt.
Bà ta nhỏ giọng cầu xin ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng để cho Thiểu Thiểu của bà ta bị thương.
Những thị nữ kia nhìn tình huống trong kính, nhìn thấy Cố Nam Vãn bị mấy con Xích Hùng kia vây quanh, bọn họ không dám nhìn nhiều, mắt thấy cô sắp bị đập thành một đống thịt nát, nhịn không được nhắm mắt lại.
Một lát sau, bọn họ mở mắt ra, nhưng mà, ngoài dự liệu chính là, đợi sương khói kia tản đi thì có một thân ảnh màu đỏ chật vật bị bắn ra, hung hăng nện trên cây, Cố Nam Vãn thoạt nhìn yếu đuối đang vịn cái khối to kia thở hổn hển đứng một chỗ, máu tươi từ hổ khẩu của cô nhỏ xuống.
Nhưng mà không đợi cô thở dốc, một con Xích Hùng khác chợt từ trong rừng chạy ra, tập kích phía sau cô.
Đáy mắt Xích Hùng hiện lên một tia thèm thuồng và tham lam, nâng móng vuốt lên hung hăng vỗ về phía sau lưng cô, ngay khi nó sắp đắc thủ thì một làn khói đen lặng lẽ xẹt qua đầu nó, Xích Hùng kia trong nháy mắt mở to mắt, tiếng gầm nhẹ của nó kẹt nơi cổ họng, bất quá trong nháy mắt Xích Hùng kia mất đi khí tức.
Cùng lúc đó, một con Xích Hùng khác cũng hướng tới cô, thế nhưng giữa đường, lòng bàn chân Xích Hùng kia trượt xuống đánh vào hư không, dù là như thế nhưng vẫn có vài đạo khí khiến Cố Nam Vãn chật vật bị Xích Hùng đánh ra ngoài, khối to đen như mực kia dẫn đầu rơi xuống đất, Cố Nam nặng nề ngã trên quan tài, cô chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng thiếu chút nữa bị cô phun ra, cô muốn chạy trốn, lại cảm thấy tấm ván gỗ dưới thân nhoáng lên một cái, cô liền trực tiếp ngã vào trong quan tài.
Cố Nam Vãn trong lòng lạnh lẽo, cô cho rằng hôm nay mình sẽ chết ở nơi này.
Nhưng mà, một lát sau, ván quan tài kia vẫn vững vàng đắp lên phía trên cô, cô nằm trong quan tài lại có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài quan tài, Xích Hùng kia lẳng lặng nằm trên mặt đất, không rõ sống chết, con Xích Hùng còn lại từ trên mặt đất bò dậy, mờ mịt lảo đảo một lát, lập tức gầm nhẹ một tiếng, liền xông về phía đám người bị linh ong vây quanh.
Cố Nam Vãn, "......"
Ngoài ý muốn tới quá đột ngột.
Cô cẩn thận nín thở, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô sờ sờ quan tài, quan tài này hình như có công dụng ngăn cách hơi thở.
Cố Nam Vãn hơi hơi nâng người lên, liền nhìn thấy đám người kia bị linh ong vây quanh trong đó, trên người mang theo vết máu, Trầm Tư Dao trên mặt cũng đã bị đốt một chút, lúc này đang sưng lên một mảng lớn, khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đây trở nên dữ tợn.
Đám người nhìn linh ong rậm rạp bên ngoài, trong lòng có chút tuyệt vọng.
Lục Thiểu Thiểu mờ mịt luống cuống nhìn linh ong rậm rạp bên ngoài lồng linh lực, khuôn mặt nhỏ nhắn mất đi huyết sắc, phảng phất như đóa hoa mềm mại lung lay sắp đổ.
Nàng ẩn ẩn nhận ra mình tựa hồ gây họa.
Đáy mắt Lục Thiểu Thiểu đỏ bừng, "Thật xin lỗi, ta cũng không biết phía sau còn có gấu và nhiều tổ ong như vậy" Có lẽ là bởi vì kích động quá mức mà nàng ho khan kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lồng linh lực vốn đã bị tàn càng thêm tràn ngập nguy cơ.
Mấy người khác vốn bởi vì nàng xúc động còn có chút oán hận, giờ phút này cũng chỉ có thể an ủi, "Ngươi đừng nghĩ nhiều, trước tiên chống đỡ lồng linh lực lại nói sau, ta đã gửi tin cho Thừa ca, đợi lát nữa là ổn thôi."
Mấy người nhìn linh ong chằng chịt, cũng có chút hối hận, không thăm dò trước đã tự tiện theo nàng làm bậy, chỗ bị linh ong chích vừa đau vừa nhức, như có vô số đao nhỏ cắt qua máu thịt, đau đến nỗi muốn lăn lộn tại chỗ.
Nhưng vào lúc này, La Tư Phần đột nhiên trầm giọng hỏi, "Cố Nam Vãn đâu."
Lục Thiểu Thiểu ngẩn ra, nàng ngẩng đầu, xung quanh căn bản không có tung tích Cố Nam Vãn, nhớ tới mấy con Xích Hùng vừa rồi, lúc bọn chúng đến hình như là công kích Cố Nam Vãn trước, Lục Thiểu Thiểu nhịn không được mở to hai mắt, "Muội ấy sẽ không bị những con gấu kia ăn mất chứ."
Ánh mắt Trầm Tư Dao tối sầm lại, cho dù giờ phút này quanh thân nàng ta đau nhức, nàng ta vẫn nhịn không được nhếch khóe miệng, chết thì chết đi, vừa lúc nhường chỗ cho nàng ta.
Lục Thiểu Thiểu cắn cắn môi, nàng mờ mịt nhìn bên ngoài lồng linh lực, nàng cho rằng mình sẽ khóc, sẽ khổ sở, nhưng mà nàng mở to hai mắt, đáy mắt lại khô khốc.
Thậm chí, nàng còn có chút mừng thầm.
Một lát sau, nàng dường như bị ý niệm này của mình làm cho hoảng sợ, nàng khó có thể tưởng tượng được, chính mình lại nảy sinh ý niệm muốn Cố Nam Vãn chết.
Lục Thiểu Thiểu trầm mặc một lát, nàng siết chặt trường kiếm trong tay.
Những đệ tử kia cũng là một mảnh trầm mặc, những linh ong bên ngoài như hổ rình mồi, bọn họ chỉ tạo lồng phòng hộ dường như đã tiêu hao hết toàn bộ linh lực quanh người, bọn họ căn bản mặc kệ Cố Nam Vãn mất tích, thỉnh thoảng có linh ong xuyên qua được lồng linh lực, hung hăng đốt bọn họ, trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía.
Cố Nam Vãn nằm trong quan tài nhìn đoàn người Lục Thiểu Thiểu tuyệt vọng chật vật né tránh bên ngoài, trong lòng có một loại bình tĩnh như đã chết.
Cô trở mình.
Lần đầu tiên cảm thấy, cái quan tài này vẫn còn rất hữu ích.