Sau Khi Xuyên Thành Nữ Tu Tầm Hoan Tông, Ta Hoài Thai Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 7: Trên cổ hắn có vài vết cào



Mắt thấy Cố Nam Vãn mặt không biểu tình đi qua bên cạnh hắn, trong lòng Thừa Tứ trong phút chốc mờ mịt, hắn theo bản năng muốn bắt lấy cánh tay cô, Cố Nam Vãn nghiêng người, tránh đầu ngón tay hắn.

Cố Nam Vãn trầm mặc nhìn Xích Hùng trên mặt đất, cô lấy chủy thủ đâm vào giữa trán nó, một hạt châu màu trắng nhiễm máu theo động tác của cô lăn ra, đây chính là yêu đan của Xích Hùng.

Cố Nam Vãn lấy bình nước ra rửa yêu đan sạch sẽ, tiếng nước chảy róc rách làm Thừa Tứ nghe không hiểu sao có chút phiền não.

Ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt tinh xảo của Cố Nam Vãn, mi mắt cô rũ xuống, lông mi dài ở trên hốc mắt rơi xuống một cái bóng xinh đẹp, trên mặt cô không biết từ khi nào đã nhiễm mấy vết máu, làm khuôn mặt cô càng thêm trắng, nhưng mà, giờ phút này cô chỉ bình tĩnh nhìn yêu đan kia.

Thừa Tứ mím chặt môi, đôi mắt đen nhánh kia nhiễm một tia luống cuống.

Cho dù Cố Nam Vãn có bị độc tố kia phá huỷ cơ mặt, không cách nào lộ ra biểu tình khác, nhưng khi nhìn hắn, cặp mắt kia vẫn sáng lấp lánh, chỉ nhìn thôi cũng có thể làm cho người ta nhận ra niềm vui sướng của cô.

Cô gặp hắn trước tiên sẽ giống như một con chim sẻ, đi theo bên cạnh hắn hỏi đông hỏi tây, mà không phải như bây giờ, dường như căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của hắn.

Thừa Tứ thay cô cắt lợi trảo của con Xích Hùng, trầm giọng nói, "Vãn Vãn, muội tức giận sao?"

Cố Nam Vãn còn chưa nói gì đã thấy Lục Thiểu Thiểu đuổi theo, nàng ngồi xổm bên cạnh hai người, kéo cánh tay bị thương, khuôn mặt nhỏ nhắn đau vặn vẹo một lát, nhỏ giọng nói, "Vãn Vãn, ta vừa rồi rất lo lắng, muội đi đâu vậy?"

Dẫn Ngọc đứng đằng sau Cố Nam Vãn, có chút hứng thú nhìn mấy người, Lục Thiểu Thiểu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam tu đẹp như hắn, thậm chí đứng bên cạnh Cố Nam Vãn mà không lại thất sắc ảm đạm, Lục Thiểu Thiểu nghiêng đầu, có chút nghi hoặc hỏi: "Ngươi là bằng hữu của tiểu sư đệ sao?"

Dư quang Dẫn Ngọc đảo qua Cố Nam Vãn, thuận miệng nói, "Ta chỉ là đến xem náo nhiệt." Chỉ là không nghĩ tới, náo nhiệt thì không thấy đâu, thiếu chút nữa đã ngã, còn không hiểu sao bị người ta nổi giận một trận.

Mắt thấy phía sau truyền đến tiếng kêu gọi của các sư huynh, Dẫn Ngọc vỗ vỗ vai Cố Nam Vãn, cười khẽ một tiếng, "Lần sau gặp lại."



Dứt lời, thân ảnh của hắn lại một lần nữa biến mất trong cánh rừng.

Lục Thiểu Thiểu nhìn bóng lưng hắn rời đi, có chút thất thần, trong lúc nhất thời mấy người đều lâm vào trầm mặc khó hiểu, chỉ có âm thanh chủy thủ cắt rách da lông thỉnh thoảng vang lên rất nhỏ.

Những đệ tử đến hỗ trợ đã xua tan linh ong, lúc này mấy nam tu đứng xa xa gọi tên Thừa Tứ, bọn họ nhìn điểm số trên ngọc giản không ngừng nhảy lên, hằm hè nói, "Thừa ca, nên đi rồi, đám ngốc kia đã bỏ chúng ta một đoạn rồi.''

Trong bí cảnh này, bọn họ phải tranh đoạt từng giây từng phút săn giết linh thú, cướp đoạt ngọc bài, vừa rồi nhận được tin tức đến cứu người, đã lãng phí không ít thời gian của bọn họ.

Thừa Tứ nghe vậy siết chặt trường kiếm trong tay, mắt thấy Cố Nam Vãn vẫn cúi đầu không nhìn hắn, hắn có chút bất đắc dĩ nói, "Ta đi trước, lần sau lại giải thích với muội." Dứt lời, hắn đứng lên cùng đám đệ tử kia, thân hình cường tráng nhảy vào trong rừng.

Giây lát, Cố Nam Vãn mới khẽ ngẩng đầu lên, cô nhìn phương hướng Thừa Tứ rời đi, ánh mắt phức tạp, cô thu hồi tầm mắt, tiếp tục trầm mặc xử lý Xích Hùng dưới tay.

Yêu đan và lợi trảo của Xích Hùng đều là tài liệu luyện khí không tồi, bán đi cũng đủ để cô duy trì nửa tháng chi tiêu.

Một con hạc giấy từ phương xa run rẩy dừng bên cạnh Lục Thiểu Thiểu, Lục Thiểu Thiểu chỉ kinh ngạc nhìn hướng Dẫn Ngọc rời đi, một lúc lâu sau, mãi cho đến khi con hạc giấy chạm vào mu bàn tay nàng, nàng mới phục hồi tinh thần, đợi nghe được thanh âm quen thuộc, một cỗ ủy khuất trong nháy mắt dâng lên trong lòng, "Nương."

Nàng vừa mở miệng, trong thanh âm mang theo nức nở, Lục mẫu từ Huyền Quang Kính nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng, thấy cánh tay nàng vô lực buông xuống, chỉ cảm thấy tim níu chặt đau đớn, bà ta thấp giọng an ủi, "Không có việc gì, đừng sợ, nương ở đây."

Lục Thiểu Thiểu cắn môi, nước mắt lăn dài từ gò má nàng, vừa rồi nàng thật sự cho rằng mình sẽ chết trong tay mấy con Xích Hùng và linh ong kia, nàng nhìn thi thể linh ong đầy đất, trong lòng một trận sợ hãi, Lục Thiểu Thiểu bĩu môi, "Con còn tưởng rằng con sẽ không bao giờ được gặp lại nương nữa."

Lục mẫu nghe vậy bất đắc dĩ trách cứ, "Nói bậy, có nương ở đây, sợ cái gì?"

Lục Thiểu Thiểu lau nước mắt, ủy khuất cùng Lục mẫu kể lại nỗi sợ hãi vừa rồi của nàng, ánh mắt Lục mẫu vừa chuyển, nhìn về phía Cố Nam Vãn một bên xử lý thi thể Xích Hùng, lạnh lùng nói, "Vãn Vãn, ngươi lại đây."

Không chờ Cố Nam Vãn nói gì, bà ta đã lập tức chất vấn, "Vừa rồi ngươi có biện pháp tránh thoát, vì sao không cứu tỷ tỷ ngươi, ngươi liền trơ mắt nhìn con bé chịu khổ như vậy, ngươi nếu đã biết nguy hiểm, vì sao không nhắc nhở tỷ tỷ ngươi, chỉ muốn chạy trốn một mình, ngày thường ta dạy ngươi những gì đều quên rồi sao?"

Bà ta liên tiếp hùng hổ chất vấn, dù cho Cố Nam Vãn đã sớm có chuẩn bị, trong lòng vẫn ngưng trệ như cũ.

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía hạc giấy, dường như có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lục mẫu qua con hạc giấy.

Lục Thiểu Thiểu nhỏ giọng khóc nức nở, dường như nàng cũng bị Lục mẫu làm cho hoảng sợ, vội làm nũng nói: "Nương, người đừng nói như vậy, con không trách Vãn Vãn."

Nàng nhìn bốn phía, nhăn mặt sờ sờ vết thương trên tay, lúc này hít sâu một hơi, cúi đầu kêu đau một tiếng.

Mắt thấy toàn thân nàng đều là vết thương sưng đỏ, cánh tay cũng vô lực buông xuống một bên, chật vật không chịu nổi, ngược lại Cố Nam Vãn so với những người khác, cô là người có trạng thái tốt nhất, chỉ có tóc hơi lộn xộn một chút, Lục mẫu chỉ cảm thấy một cỗ tức giận xông lên trong lòng, lúc này bà ta vỗ bàn, lớn tiếng quát: ''Cố Nam Vãn.''

"Lúc trước ta dạy ngươi như thế nào, ngươi liền quên rồi sao?"

Mắt thấy Cố Nam Vãn chỉ trầm mặc nhìn hạc giấy, Lục mẫu lớn tiếng quát lớn, "Nói chuyện."

Lục Thiểu Thiểu mở đôi mắt to mông lung đẫm lệ, có chút luống cuống nhìn về phía hạc giấy, "Nương, tình huống vừa rồi quá nguy cấp, Vãn Vãn không sao là tốt rồi, nương đừng trách muội ấy."

Cố Nam Vãn ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn hạc giấy đang run rẩy đón gió, chợt cảm thấy có chút buồn cười, Cố Nam Vãn lấy bình nước ra, rửa sạch vết máu trên đầu ngón tay, cô chỉ cảm thấy hít thở không thông, nói không nên lời, một cỗ tức giận từ trong lòng cô dâng lên, cô nhịn không được hỏi ngược lại, "Lúc trước con đã nhắc nhở tỷ ấy, trong tổ ong kia có nguy hiểm, tỷ ấy không nghe lời khuyên, tự tiện động thủ, trách thì trách người gieo gió gặt bão mà thôi."

"Người thực sự lo lắng cho tỷ ấy, tại sao lại để tỷ ấy xuất môn, sao không nhốt tỷ ấy trong nhà, ta lấy gì để bảo vệ tỷ ấy." Thậm chí lần này Lục Thiểu Thiểu tiến vào bí cảnh còn dùng hạc giấy truyền âm, so với linh thạch Lục mẫu cho cô còn nhiều hơn.

Lục mẫu ngẩn ra, lập tức sắc mặt đại biến, bà ta không nghĩ tới, Cố Nam Vãn lại trả lời bà ta như vậy.

Trước kia Cố Nam Vãn nghe lời nhất, chưa từng chống đối bà ta.

Lồng ngực Lục mẫu kịch liệt phập phồng, bà ta cơ hồ không duy trì được thần sắc đoan trang trên mặt, đầu ngón tay bà ta run rẩy bưng chén trà trên bàn lên, mạnh mẽ đập chén trà xuống đất, "Làm càn, ta là nương ngươi, ngươi lại nói chuyện với ta như thế, phản rồi..."

Mắt thấy Cố Nam Vãnn quay đầu liền đi vào trong rừng, thanh âm Lục mẫu dần cao lên, "Ngươi quay lại cho ta"

"Cố Nam Vãn nếu ngươi còn đi, sau này đừng trở về nữa."

Lục Thiểu Thiểu luống cuống nhìn bóng lưng Cố Nam Vãn, đáy mắt lệ quang lóe lên," Vãn Vãn."

Cố Nam Vãn không để ý đến tiếng gầm nhẹ phẫn nộ của Lục mẫu, không thèm quay đầu đi vào rừng, bước chân cô ngày càng nhanh, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi khiến người ta hít thở không thông này.

Bây giờ cô chỉ muốn tìm một nơi không có người, hái thêm linh thảo linh quả, cô không muốn nhìn thấy bất kỳ người nào của Lục gia.

Lục Thiểu Thiểu cũng không ngờ, Cố Nam Vãn hôm nay lại dám chống đối Lục mẫu như vậy, mắt thấy bóng dáng Cố Nam Vãn nhanh chóng biến mất trong rừng, Lục Thiểu Thiểu vội vàng lau nước mắt trên mặt, nhỏ giọng nói: "Nương, con đi xem Vãn Vãn trước, người đừng tức giận, có lẽ là do muội ấy sợ hãi quá thôi."

Khuôn mặt Lục mẫu xanh mét, bà ta cắt đứt hạc giấy truyền âm, lập tức nhịn không được lật cái bàn bên cạnh, chén trà tinh xảo đắt tiền trong nháy mắt rơi xuống đất, hóa thành mảnh vụn đầy đất, Lục mẫu nghiến răng, ''Con sói mắt trắng này chính là nuôi không quen, lúc trước ta đã nói đừng quản nó, để nó chết ở ven đường đi, hôm nay đỡ phải khiến ta ngột ngạt."

Những thị nữ kia nhìn Lục mẫu tức giận, đều cẩn thận đứng một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sợ rước họa vào thân.

Trong sơn động tối tăm, mùi máu tươi từng đợt từng đợt xen lẫn tiếng gầm gừ thống khổ truyền đến, chỉ thấy hai phật tu mặc y bào tối màu cuộn mình trong góc, vẻ mặt phẫn hận nhìn nam tu ngồi ở một bên trên cự thạch.

Máu tươi thấm ướt quần áo bọn họ, khắp nơi đều loang lổ vết máu, trong đó một người xương đùi vỡ vụn, hai người bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi trong tông môn, đời này chưa từng chịu khuất nhục như vậy.

Nhưng hết lần này tới lần khác thủ đoạn của người đối diện cực kỳ độc ác, bọn họ đánh không thắng, mắng không lại, người nọ nhịn không được cắn chặt răng, "Chúng ta không cừu không oán, ngươi bắt chúng ta làm gì, nếu để sư môn chúng ta biết được, họn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Trầm Sâm cúi đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không hứng thú dời tầm mắt, hắn nắm cầm cục đá trong tay, lúc người nọ kêu to, đầu ngón tay bắn ra, viên đá kia hung hăng nện vào miệng vết thương người nọ, người nọ kêu thảm một tiếng.

Một lúc lâu sau, Trầm Sâm dường như nhận ra cái gì đó, hắn hơi ngẩng đầu, không biết từ lúc nào, một bóng đen cao lớn xuất hiện ở chỗ tối.

Hai phật tu kia nhìn về phía người tới, lập tức đồng tử co rụt lại, trên mặt không che giấu được sợ hãi.

Trong ánh sáng mờ ảo, nam tu mặc trường bào màu đen rộng thùng thình, trên trường bào thêu hoa văn bạc tinh xảo, dưới ánh sáng thấp thoáng hoa văn trở nên huyền diệu.

Gió đêm xuyên qua, thổi lên mái tóc dài màu bạc của hắn.

Nam tu kia thân hình so với người bình thường cao lớn hơn, ở trong sơn động nhỏ hẹp này, có một cỗ cảm giác uy hiếp bức người, ngũ quan của hắn so với người thường cũng càng thêm thâm thúy, mày kiếm, trên trán có kim ấn, môi mỏng mím chặt, thoạt nhìn tướng mạo cực kỳ lạnh lùng quái gở.

Giờ phút này, đôi mắt màu hổ phách kia từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ, phảng phất như đang nhìn vật chết, khiến người ta nhịn không được đáy lòng phát lạnh.

"Trưởng lão."

Thích Ngô Yến mặt không chút thay đổi đi về phía hai người tê liệt ngã quỵ trên đất kia, hai người kia thấy thế, vội vàng giãy dụa lui về phía sau.

Trầm Sâm đi theo sau Thích Ngô Yến, hắn sờ sờ cằm, cười tủm tỉm nói, "Người đó, ngươi giết đi.''

Vừa rồi khó có khi Thích Ngô Yến gọi hắn ra, lệnh cho hắn đi bắt hai con lừa ngốc này, còn nói mình muốn tự tay giết người nào đó, Trầm Sâm nhịn không được có chút tò mò.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến cho ngươi tự mình đi động thủ một chuyến?" Trầm Sâm theo phía sau Thích Ngô Yến, như một con vịt hỏi không ngừng.

Trầm Sâm đột nhiên như nhận ra gì đó, ánh mắt của hắn dừng lại trên cổ Thích Ngô Yến một lát, chỉ thấy nơi đó có vài vết cào còn chưa khép lại.

Trầm Sâm sửng sốt, hắn theo bản năng hỏi, "Cổ ngươi làm sao vậy?"

Lại thấy người trước mặt dừng lại một lát.

Thích Ngô Yến hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo nhìn Trầm Sâm một cái.

Trầm Sâm đối diện với ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, hắn theo bản năng rụt cổ, vô vị nói, "Không hỏi nữa, không hỏi nữa."

Lại nghe người trước mặt trầm giọng nói, "Giết."