Hoàng hôn ngày 28 tháng 12, tin tức Quý Viễn Sinh trở lại Long Thành truyền ra nhanh chóng mãnh liệt.
4 giờ ngày 28 tháng 12 Châu Phi, Hạ Hùng lãnh đạo một đội tướng sĩ ngồi lên máy bay trở về Long Thành.
6 giờ 30 phút sáng ngày 29 tháng 12 Bắc Kinh, máy bay đáp xuống sân bay Long Thành, tướng sĩ mặc quân trang Hoa Quốc phẳng phiu xuống máy bay vào rạng sáng, giữa màn sương mù trong trẻo lạnh lẽo.
“Tình huống này là thế nào?” Một người dậy sớm ngồi xe đi làm miệng còn ngậm bánh quẩy, hai mắt ngây ngốc nhìn xe tăng trang bị vũ trang quân đội chạy qua trước mặt, còn quay lại nhìn đội ngũ phía sau, hoắc! Đội ngũ dài như vậy?
“Này, đây là xe tăng quân đội đúng không?”
Một người đàn ông khác nói: “Vô nghĩa! Nhiều xe tăng như vậy không phải xe tăng quân đội thì là gì? Bất quá chúng ta xảy ra đại sự gì? Cư nhiên cả quân đội cũng xuất động?”
“Không biết…… Thật là sống bao lâu giờ mới thấy được.”
“Tôi muốn chụp ảnh đăng vào vòng bạn bè!”
“A, tôi cũng muốn đăng!”
Một đầu khác, Hạ trạch.
Quý Dữ từ trong giấc mộng mở mắt thoát ra, ánh mắt mông lung mà ngẩng đầu nhìn thời gian, mới hơn 7 giờ.
Hắn hừ hừ hai tiếng, trở mình muốn tiếp tục ngủ, kết quả mới vừa nghiêng đầu, trước lúc đôi mắt nhắm lại thì đối diện với một cặp mắt to tròn đen nhánh đáng yêu, đôi mắt to kia không chớp lấy một cái nhìn mình, thấy mình nhìn qua còn ngọt ngào mà cong lên.
Quý Dữ không khỏi nhảy dựng trong lòng, gấp gáp nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nhưng sự thật hắn tỉnh dậy đã bị này chủ nhân cặp mắt kia phát hiện, cho dù hắn nhắm mắt lại ngay cũng không có ý nghĩa, không quá một phút, bàn tay nhỏ mềm mụp liền dán tới trên lỗ tai hắn, một hồi xoa bóp, một hồi lại duỗi cánh tay, ngón út tò mò nỗ lực thăm dò đi vào lỗ tai hắn.
Quý Dữ nhắm hai mắt vẫn không nhúc nhích: “……”
Tay nhỏ gây sự trên lỗ tai di chuyển xuống dưới, che lên bờ môi của hắn, tiếp theo lại dùng ngón tay kéo kéo cánh môi, còn sờ sờ hàm răng, cuối cùng dùng sức, tựa hồ muốn nhét tay vào trong miệng Quý Dữ.
Quý Dữ vẫn nhắm hai mắt không nhúc nhích: “……”
Bàn tay nhỏ bé làm loạn bị thu trở về, qua hồi lâu lại không có động tĩnh.
Ngay thời điểm Quý Dữ cho rằng bản thân tránh thoát một kiếp, có thể một lần nữa đi vào giấc ngủ thì một cái bụng mềm mụp toàn bộ đè lên trên mặt hắn, chân nhỏ để ngay ngực hắn, hai cánh tay nhỏ ôm lấy đầu hắn.
Quý Dữ: “……”
Hắn không thể chịu nổi loại quấy rối như này, cuối cùng phải lựa chọn đầu hàng. Hắn cào cào cái bụng Tiểu Vũ Trụ, giữa tiếng cười thiên chân của bé con nói, “Con là một tiểu bại hoại, chỉ biết giày vò ba.”
Hạ Trụ nằm một bên cũng mở mắt ra: “Nó lại quậy cậu? Uống sữa sao, tôi đi cho.”
“Không cần, tôi đi là được, anh ngủ tiếp đi.”
Nói xong hắn quay đầu dùng ngón tay gõ mũi Tiểu Vũ Trụ, “Tiểu bại hoại.”
Tiểu Vũ Trụ a ha một tiếng, ngọt lịm vùi mặt vào hõm vai Quý Dữ, còn dùng trán cọ cọ cổ hắn.
Quý Dữ xoa xoa đầu Tiểu Vũ Trụ, vỗ nhẹ sau lưng nó vài cái.
Tuy rằng ngày hôm qua Tiểu Vũ Trụ tỉnh lại không khóc không nháo, nhưng hắn biết, Tiểu Vũ Trụ khẳng định bị dọa sợ rồi, cho nên mới phá lệ dính hắn.
Sau khi dùng sức ôm ôm Tiểu Vũ Trụ, Quý Dữ dẫn nó xuống lầu.
Mới đi đến cửa cầu thang, hắn liền cảm thấy không khí tựa hồ không đúng lắm.
Trải qua sự tình hôm qua, bảo vệ bên ngoài tăng lên rất nhiều, nhà chính cũng khôi phục như thường lệ, không chỉ cho phép người bình thường ra vào, còn nhiều thêm vài thủ vệ, bởi vậy dù ra sao lầu một cũng nên có một chút nhân khí, nhưng bây giờ lại im ắng.
Người đều đi đâu rồi?
Hơn nữa tại sao cửa còn đóng lại?
Quý Dữ thả nhẹ bước chân, thật cẩn thận mà đi đến bên cửa sổ, thăm dò nhìn thoáng qua, liền sững sờ ở tại chỗ —— trong viện như thế nào mà có nhiều binh lính như vậy? Dường như toàn bộ nhà chính đều bị vây quanh.
“Gia gia ~” Tiểu Vũ Trụ chớp chớp mắt, vươn nắm tay nhỏ gõ gõ hai cái ở trên cửa kính.
“Gia gia?”
Quý Dữ lại tập trung nhìn qua, quả nhiên ở cửa thấy được Hạ Hùng chắp tay sau lưng nói chuyện với binh lính. Nhưng Hạ Hùng không phải đang ở nước ngoài sao? Hắn do dự trong chớp mắt, đi tới hơi hơi mở cửa ra, vừa nhấc đầu, đúng lúc đối mặt với tầm mắt của Hạ Hùng.
Giọng nói Hạ Hùng đình trệ, ra hiệu với mọi người rồi thẳng tắp đi về phía Quý Dữ.
Đi đến trước mắt, Quý Dữ gật đầu chào hỏi: “Bác trai.”
Hạ Hùng quét mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay Quý Dữ, không hài lòng lắm mà hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: “Ừm.”
Sau đó giống như lơ đãng mà ôm Tiểu Vũ Trụ từ trên tay Quý Dữ qua, ước lượng hai lần nói, “Lại nặng thêm. Sao lại không chào ta, a?”
“Đứa trẻ ngoan.” Khóe môi Hạ Hùng giơ lên, trong mắt nhiều thêm mấy phần vui vẻ.
Nhưng tình huống trước mắt không thích hợp ôn chuyện, cho nên Hạ Hùng rất nhanh thu hồi nụ cười, nói với Quý Dữ: “Hạ Trụ đâu?”
“Còn đang ngủ ạ.”
Quý Dữ không khỏi giải thích, “Ngày hôm qua hắn bận đến khuya mới ngủ……”
Hạ Hùng ừ một tiếng, không nói thêm về Hạ Trụ, tiếp tục với Quý Dữ: “Hai ngày này mấy đứa ở nhà chăm Tiểu Vũ Trụ cho tốt là được, không cần đi ra ngoài.”
Quý Dữ mờ mịt mà chớp mắt.
Hạ Hùng thấy thế không nhịn được nhíu mi: “Quý Hằng không phải con xúi giục sao?”
“A, xúi giục?”
Quý Dữ sửng sốt, “Từ từ, ý bác là Quý Hằng với bác……” Hắn dừng một chút, suy nghĩ từ ngữ, “Quy phục?”
Hôm qua gọi cuộc điện thoại, Quý Dữ tuy nói sẽ làm giao dịch với Quý Hằng, nhưng cũng chỉ tăng thêm lợi thế cho lần phản kích sau đó, dù sao Quý Hằng vẫn là nhân tố không ổn định, không thể hoàn toàn tin tưởng, mà Quý Viễn Sinh lại là kẻ đã thành tinh, cho nên hắn sẽ không đặt mấu chốt lên người Quý Hằng.
Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Quý Hằng thế mà hấp tấp khó nhịn được, cúp điện thoại rồi liền quay đầu liên hệ “Người bên trên”.
Hắn cứ vội như vậy, chẳng lẽ…… Tâm tư của hắn bị Quý Viễn Sinh phát hiện?
—
Tâm tư Quý Hằng đã sớm bị Quý Viễn Sinh phát hiện, thậm chí Quý Viễn Sinh còn cảnh cáo hắn, nhưng trừ cảnh cáo ra, hắn cũng không làm gì khác với Quý Hằng, mà lại biến mất lần thứ hai trong tầm ngắm của mọi người, giống con trăn ẩn nấp dưới nước, không biết khi nào phát động công kích.
Loại “Không biết” này mới khiến người ta sợ hãi nhất.
Ít nhất với Quý Hằng mà nói, loại “Không biết” này làm hắn tâm trí không yên, ngủ cũng ngủ không an ổn, bởi vì hắn chột dạ.
Hơn nữa Quý Hằng hiểu rõ trình độ bản thân, trong lòng nắm rõ năng lực của chính mình, cho nên hắn biết chỉ dựa vào một mình mình thì không được, cần có một chỗ chống lưng hữu lực mạnh mẽ, mới có thể tháo gỡ trái mìn không thể khống chế như Quý Viễn Sinh, hắn mới có thể an tâm.
Bởi vậy, hắn lựa chọn đầu phục quốc gia.
Hắn đưa ra tất cả những tin tức, bao gồm thuộc hạ, tài sản, căn cứ bí mật, nhân viên liên hệ mật thiết của Quý Viễn Sinh —— trong đó phần lớn đã qua sự chỉnh lý của Tiết Túng.
Quý Hằng nghĩ, Long Thành tuy lớn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một tòa thành thị, dưới sự canh phòng nghiêm ngặt mà Quý Viễn Sinh còn có thể chạy thoát, vậy thì, thế giới này không có người nào có khả năng trừng trị hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu, đứng trên tầng 127 của tập đoàn Quý thị, xuyên qua cửa sổ sát đất quan sát cảnh sắc Long Thành bên ngoài.
Tầm nhìn rơi vào xe tăng, quân đội ở trên đường, Quý Hằng mím môi, hai tay nắm chặt.
—— lần này, nhất định phải bắt được Quý Viễn Sinh.
—
“Đường Long Hồ, đường Định Viễn, đường Phú Thần……”
Giọng nam hơi khàn báo cáo tên mấy con đường xong thì dừng một chút, trực tiếp tổng kết, “Đường trong thành không có một cái nào đi được.” Lại dừng một chút, “Vùng ngoại thành nông thôn cũng không khác gì.”
“Cao Thiết, sân bay, bến tàu đều thẩm tra chặt chẽ.”
“Chúng ta có ba căn cứ ngầm bại lộ, không có cách nào điều khiển máy bay trực thăng rời đi.”
Lại nói, “Tất cả căn cứ trên mặt đất bại lộ.”
Không quá mười phút ——
“Tất cả căn cứ ngầm bại lộ.”
“Cho nên.”
Quý Viễn Sinh bỗng nhiên mở miệng, nói hai chữ lại nhắm mắt ngẩng đầu lên, giật giật cổ, “Ý của ngươi là chúng ta bị nhốt ở chỗ này, đúng không?”
Người đàn ông ngồi trước màn hình khàn khàn nói: “Đúng.”
Quý Viễn Sinh không hé răng, hắn nhắm hai mắt, hai hạt hạch đào đồ chơi trong tay va chạm, két két rung động, thậm chí bởi vì hắn dùng lực quá lớn, lớp bọc vốn có bên ngoài xuất hiện vết rạn, những mảnh vụn tinh tế rơi xuống.
“Chúng ta vẫn luôn đợi ở đây, có bao nhiêu khả năng chúng ta không bị phát hiện cho đến khi quân đội rời đi?”
“Vậy thì còn phải xem khi nào quân đội rời đi nữa.”
Người đàn ông xoay người nhìn Quý Viễn Sinh, “Dù thế nào đây cũng là tin tức hóa của thời đại, muốn im lặng không một tiếng động để sinh tồn thật lâu cơ hồ không có khả năng, suy cho cùng vẫn sẽ có dấu vết lưu lại, hơn nữa…… Chuyện ở nước ngoài, chẳng lẽ ngươi mặc kệ?”
Nghe vậy Quý Viễn Sinh mở mắt ra, đôi con ngươi sâu kín mà dừng lại trên cửa sổ cách một lớp màn cửa sổ mỏng.
Chỗ bọn họ ở lúc này là một khu biệt thự sa hoa tại thành Bắc, vì không để bị phát hiện, trước mắt nó chỉ được dùng dưới danh nghĩa thuê của Hà Vận Như.
Hà Vận Như, cũng chính là mẹ Nhuận Nhuận.
Quý Viễn Sinh bắt đầu một vòng kế hoạch, cũng thất bại hết một vòng.
“Ta biết rồi.” Quý Viễn Sinh nói.
“Cho nên? Sắp xếp của ngươi là?”
Quý Viễn Sinh đứng dậy đi đến trước cửa sổ.
Hắn không thích loại cảm giác trốn trốn tránh tránh này, ở nước ngoài khắp nơi thay đổi vị trí lánh mặt là bởi hắn thành thạo đùa giỡn, nhưng ở nơi này, là bị bắt buộc phải lựa chọn.
Hắn ghét nhất bị bắt làm việc gì đó, cực độ chán ghét.
“Đương nhiên là đập vỡ cục diện bế tắc này.”
Quý Viễn Sinh cười khinh, “Tới nhiều người như vậy thì thế nào? Bất quá chỉ để hư trương thanh thế thôi.”
“Ngươi cũng biết, mỗi một người sinh sống tại đây đều là cái thành phố này uy hiếp, đều là cái quốc gia này uy hiếp……”
“Mà ta, không có uy hiếp.”
“Vẫn cứ là một tên điên.”
—
Mặt trời lên cao tới đỉnh đầu ngày 29 tháng 12, Long Thành tiến hành kiểm tra toàn diện.
Từ trưa tới hết ngày 29 tháng 12, mấy cái căn cứ ngầm bị xét xử, lớn lớn bé bé tổng cộng 28 công ty bị đóng cửa điều tra.
Ngày 30 tháng 12 sóng yên biển lặng, là một ngày khí trời đẹp đã hiếm có.
Xét xử vẫn tiếp tục, cũng lục tục có các công ty bị điều tra mà tạm ngừng kinh doanh, nhân viên liên quan đều đưa đi thẩm vấn.
Ngày 31 tháng 12 mặt trời lên cao, hết thảy vẫn như cũ, tất cả điều tra theo từng bước tiến hành, nhân viên liên quan bị điều tra và thẩm vấn cũng theo sát, trải qua hai ngày, dư luận sôi trào được chính phủ trấn an, người dân Long Thành đã dần làm quen với lần kiểm tra quy mô lớn này, xúc cảm khủng hoảng khi quân đội tiến vào chiếm giữ cũng biến mất.
Trưa ngày 31 tháng 12, hết thảy bình thường.
Hơn 8 giờ ngày 31 tháng 12, một máy bay dân sự 7n7 tách khỏi đường bay chính xác, xâm nhập vào Long Thành từ trên không, vừa đáp xuống, liền đâm vào tòa kiến trúc có tính chất cột mốc của Long Thành —— Tháp toàn cầu.
Người sinh hoạt tại Long Thành đều nghe được một tiếng dội thật lớn khiến người ta sợ hãi.
Đến lúc này, yên bình của Long Thành hoàn toàn bị phá vỡ.