Căn phòng dần chìm vào yên tĩnh, Quý Dữ liếm liếm môi, không hé răng.
Hạ Trụ bỏ xuống công việc trên tay, ngồi vào bên cạnh Quý Dữ, hắn nhìn ba mình, hỏi: “Vậy tình trạng của Tiểu Vũ Trụ có biện pháp giải quyết không ba?”
Quý Dữ vừa nghe, cũng nhìn về phía Hạ Hùng, chờ mong câu trả lời của hắn.
Tuy rằng đuôi Tiểu Vũ Trụ có thể thoải mái thu vào thả ra, thậm chí theo như tình hình nó càng ngày càng hiểu chuyện như vậy, biết bọn họ đều tận lực tránh để cái đuôi bị người khác nhìn thấy, dần dần, cho dù bên cạnh nó chỉ có hai người bọn họ, thì Tiểu Vũ Trụ cũng rất ít khi thả đuôi ra.
Tựa như hiện tại, lúc ngủ nó cũng không để lộ đuôi.
Nhưng mặc kệ là nói như thế nào, vấn đề cái đuôi vẫn phải được giải quyết.
Hoặc là làm cho xã hội và mọi người tiếp thu loại tồn tại đặc thù này, hoặc là nghĩ cách khiến cái đuôi hoàn toàn biến mất, không xuất hiện lại nữa, mà hai biện pháp kia chỉ có quốc gia mới có thể làm được.
Hạ Hùng suy nghĩ rồi nói: “Về chuyện cứu giúp, thu xếp, định vị đẳng cấp trong xã hội của người biến dị đã sớm được thảo luận, cụ thể ra sao còn chưa có kết luận, ngược lại, hai đứa cũng không cần quá lo lắng, bọn họ dù sao cũng là người sống sờ sờ, quốc gia nhất định sẽ xử trí thích đáng.”
Quý Dữ nhìn Hạ Trụ, sờ sờ mũi: “Thật vậy ạ?”
Lời Hạ Hùng nói quá hướng về chính phủ, viên thuốc an thần này hắn nuốt không trôi, “Xử trí thích đáng…… Là giải quyết như thế nào ạ? Con nhớ rõ một số người đã giống như không còn lý trí nữa, hoàn toàn biến thành động vật, kiểu người này phải làm sao bây giờ?”
Hạ Hùng nhíu mày, không lên tiếng.
Hắn trầm mặc khiến trong lòng Quý Dữ sinh ra một dự cảm không quá tốt đẹp, Quý Dữ giương mắt nhìn Hạ Trụ, Hạ Trụ lắc đầu đáp lại. Tâm hắn trầm xuống, mím chặt đôi môi khô khốc.
Thần tình Hạ Hùng lại giãn ra, nghiêm túc mà nhìn bọn họ: “Hai đứa yên tâm, chỉ cần có ba ở đây, Tiểu Vũ Trụ tuyệt đối sẽ không có việc gì.”
Hắn đã nói tới vậy, Quý Dữ cũng chỉ có thể gật đầu: “Dạ, con hiểu……”
Âm thanh điện thoại đột nhiên vang lên, đánh gãy câu nói của Quý Dữ, hắn theo bản năng mà nhìn nơi phát ra âm thanh —— là điện thoại Hạ Hùng.
Hạ Hùng cau mày, vừa đứng lên ra ngoài vừa bắt cuộc gọi, đối diện mới nói một câu, hắn liền trừng mắt lên, sắc mặt đột ngột chuyển biến, tiếp theo hùng hổ kéo cửa đi ra ngoài.
Khi Quý Dữ và Hạ Trụ còn mắt to trừng mắt nhỏ, Hạ Hùng đã cúp điện thoại về phòng ngủ.
Hắn nói với hai người còn mơ hồ: “Ba còn có việc, đi trước, hai con ở nhà trông hai đứa nhóc cho tốt.” Nói xong, bước chân vội vã rời đi.
Quý Dữ chớp chớp mắt, nhìn về phía Hạ Trụ: “?”
Hạ Trụ bất đắc dĩ nhún vai: “Như thường lệ thôi. Tôi tiếp tục lắp cầu trượt, em thì sao?”
“…… Tôi trông con đi.”
—
“Tình huống như thế nào?”
Hạ Hùng vừa xuống xe, lập tức có người ở bên cạnh đưa dù.
Hôm nay thời tiết không tốt, mây đen dày đặc, tiếng sấm rầm rầm, hạt mưa tí tách dính nhớp mùi tanh, hơi thở hòa lẫn với mùi bùn đất và cỏ khô khó ngửi.
Một người đàn ông mặc đồ trắng đi tới: “Báo cáo Hạ tướng quân, trải qua kiểm nghiệm sơ bộ, chúng tôi hoài nghi thi thể trong hố đất, là Quý Chính Tường!”
Một trận sấm chợt rền vang, Hạ Hùng bất thình lình quay đầu nhìn nhân viên kiểm nghiệm: “Quý Chính Tường?!” Hắn sửng sốt lặp lại.
Người nọ gật đầu: “Vâng, Quý Chính Tường.”
Hạ Hùng kinh ngạc nhíu mày, bước nhanh tới phía trước rìa hố đất.
Chỗ này là mộ của gia tộc Quý thị, toàn bộ người nhà họ Quý đều mai táng ở chỗ này.
Quý thị vẫn giữ tập tục mai táng ban đầu, trừ hỏa táng rồi bỏ tro vô hủ để vào quan tài, chôn dưới lòng đất sau đó lập bia ra, thì còn có đào một đống đất nhỏ ở trên quan tài, dùng gạch cẩm thạch bao quanh, cạnh đó có hai cây thanh tùng.
Duy nhất cái hố trước mắt là không giống với mộ người khác.
Bên trong không chỉ không có quan tài, phía trên cũng không có đống đất, thậm chí…… Người đã an nghỉ tại đây cũng không giống người thường, lại càng không hỏa táng.
Cả người dơ bẩn mọc lông nâu, trong miệng chìa ra răng nanh, làn da thối rữa với tứ chi gãy xương rõ rệt……
Còn có, cái đuôi thật dài.
Tầm mắt xoay chuyển trên gương mặt quái vật tựa như con người lại tựa như chẳng phải người này, đồng tử Hạ Hùng co rút, tay nắm chặt thành quyền.
“Súc sinh!” Hắn nhịn không được mà mắng to một tiếng.
—
Ngày thứ ba sau khi phát hiện thi thể Quý Chính Tường, Hạ Hùng nhận được báo cáo kiểm nghiệm sơ bộ thuộc hạ trình lên.
Hắn nhìn kỹ từng chữ phía trên, lòng ngực phập phồng, hận không thể vọt vào trong nhà lao một phát bắn chết Quý Viễn Sinh.
Tính tuổi tác thì năm nay Quý Chính Tường đã ở độ tuổi gần bảy mươi, tuy rằng đối với Alpha mà nói, tố chất thân thể cường tráng giúp bọn hắn sáu bảy chục tuổi vẫn bước đi như bay, nhưng nếu so với Alpha trẻ tuổi, đó chính là tuổi ánh dương xế chiều, sao có thể tranh nhau tỏa sáng với ánh nắng ban trưa?
Từng câu từng chữ trên tờ báo cáo, đều khiến Hạ Hùng đọc tới hốc mắt muốn nứt ra.
Quý Chính Tường trước đây là đẳng cấp cỡ nào, toàn bộ Long Thành đều không ai theo kịp.
Hơn nữa hắn không chỉ nộp rất nhiều thuế, còn vì quốc gia mà cống hiến, tham dự mấy cái công trình nguyện vọng, rộng rãi góp tiền vì lợi ích chung, cho dù hắn thường xuyên xuất hiện ở báo chí, truyền thông, cũng không ai bài xích, đều là một vùng trời tán thưởng.
Nhưng hiện tại……
“Soạt” một tiếng, trang giấy bị mãnh liệt siết lại.
Hạ Hùng đứng lên, đội nón, tiếp theo sửa sang lại quân trang, nhanh chân ra khỏi phòng.
“Chào tướng quân.”
“Tướng quân.”
“Lão Hạ.”
Hạ Hùng từng cái gật đầu, mặt vô biểu tình mà xuyên qua mọi người.
Thẳng đến khi đi tới một nhà giam phong bế, hắn mới dừng cước bộ, nói với cảnh ngục trông coi bên cạnh: “Mở cửa.”
“Rõ!”
Cửa mở ra, Hạ Hùng mạnh mẽ bước vào.
Cả phòng bao phủ một màu trắng, Quý Viễn Sinh ngồi trên cái giường thấp, cổ tay cổ chân đều là xích, bởi vì lực tay của hắn dị thường, nên họ đặc biệt tiến hành giám sát và kiểm soát từng ngón tay, phòng ngừa hắn nổi điên đả thương người khác.
“Quý Viễn Sinh.” Giọng Hạ Hùng nặng nề.
Người ngồi trên giường tùy ý dựa vào mép giường, tư thế thoạt nhìn phi thường thả lỏng.
Có người tiến vào hắn cũng chỉ là nâng mí mắt, sau đó lại nhắm chặt.
Hạ Hùng đè nén lửa giận, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Quý Viễn Sinh: “Quý Chính Tường là mày giết?”
Nghe thấy lời này, Quý Viễn Sinh cuối cùng cũng chịu phản ứng.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Hùng, xiềng xích trên người phát ra va chạm rất nhỏ. Hắn nâng khóe môi cười nói: “Các người phát hiện ra ông ta rồi?” Nói xong ngồi dậy, cằm khẽ nhếch, “Ông ta đã thối rữa chưa?”
Những lời này vừa ra khỏi miệng, tương đương trực tiếp thừa nhận Quý Chính Tường chết ở trong tay hắn.
Ngữ khí nhẹ bẫng làm cho lửa giận trong lòng Hạ Hùng dâng lên càng cao.
Hắn gặp qua vô số kẻ bắt cóc hung ác, nhân cách phản xã hội, khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, chứng nóng nảy, vân vân, bọn họ đại đa số đều thiếu hụt sự đồng cảm và lòng trắc ẩn, không hề có bất cứ sự bi thương hay sợ hãi gì với thảm trạng tử vong của người khác, thậm chí thích thú, vui vẻ với diện mạo tử thi hư thối, nát thành mảnh nhỏ.
Mà Quý Viễn Sinh, hiển nhiên cũng như thế.
Quý Chính Tường chết càng thảm, hắn càng hài lòng.
Còn có khả năng bởi vì người chết chính là người bản thân quen biết thậm chí từng cực độ khâm phục mới thích ý, cho nên Hạ Hùng phải khắc chế vạn phần mới có thể nhịn xúc động muốn xông lên đánh chết Quý Viễn Sinh xuống.
“Hẳn là đã hư thối rồi đi.”
Quý Viễn Sinh đánh giá biểu tình của Hạ Hùng, cười nói, “Mảnh đất đó rất ẩm ướt, tuy rằng nhiệt độ thấp nhưng hẳn là tốc độ hư thối không bị làm cho chậm đi đâu, đã mở rộng tầm mắt chưa?”
Hạ Hùng trầm lắng nhìn Quý Viễn Sinh.
Quý Viễn Sinh làm như chẳng cảm giác được áp lực của người trước mặt, hắn chỉ lo nói một mình: “Chắc là không sai quá nhiều, ít nhất thì da đã nát ra, hàm răng linh tinh cũng rời rạc, phần đầu nghiêm trọng nhất đi, dù gì thì nơi đó cũng là chỗ bị dược vật tiêm vào nhiều nhất.”
“Đương nhiên.” Hắn dừng một chút, “Cũng có khả năng nơi đó được bảo tồn hoàn hảo nhất……”
“Đủ rồi!” Hạ Hùng một tay đập bàn.
Mí mắt Quý Viễn Sinh vẫn không động lấy một cái, câu môi cười nói: “Đủ cái gì? Không đủ, có làm sao cũng không đủ.”
Khóe môi tươi cười dần dần thu liễm, hắn đè thấp giọng, dùng ngữ điệu nguy hiểm lại hưng phấn nói, “Đều là ông ta gieo gió gặt bão, xứng đáng mà thôi.”
Quý Viễn Sinh cử động ngón tay, rũ mắt nhìn dây xích phức tạp trên tay, gợi lên khóe môi hàm chứa một tia trào phúng.
Hắn không trả lời, chỉ là nhàn nhạt cười, trong mắt không chứa một chút hối hận.
Quý Chính Tường thật sự đã từng khí phách, sặc sỡ lóa mắt.
Làm con trai một nhân vật to lớn như vậy, còn là ngậm muỗng vàng sinh ra, còn lại người hầu thành đàn, chúng tinh củng nguyệt*, xưng một câu “Rồng nhả ngọc” cũng không có nói quá.
(*Chúng: đông, nhiều người / Tinh: ngôi sao / Củng: vây quanh / Nguyệt: trăng)
Có ai mà không sùng bái ba mình?
Quý Viễn Sinh tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn hướng tới bả vai rộng lớn của ba, hướng tới bàn tay mạnh mẽ của ba, hy vọng có một ngày mình cũng có thể giống ba, sống tựa như một ngọn núi nguy nga, to lớn lại đáng tin cậy, sai khiến vô số người nhìn lên.
Nhưng hắn muốn trở thành người hô mưa gọi gió được như Quý Chính Tường, chứ không muốn bị trói buộc, bị an bài.
Từ trong xương tủy Alpha đã tồn tại thuộc tính lãnh đạo mọi người, trời sinh mà thích được công nhận, được kính phục, thích nói một không hai, thích bản thân là tối thượng, mà Quý Viễn Sinh, chắc chắn là như thế.
Ai cũng không biết, loại sinh hoạt “Rồng nhả ngọc” muốn gì có đó như mọi người luôn hâm mộ, thật chất là muốn một cây kẹo que cũng phải dùng thành tích tới đổi, ngột ngạt và áp lực.
Không có vui sướng, không có chơi đùa, chỉ có học tập cùng quở trách vô tận.
Lần lượt thành công, một tờ một tờ giấy khen, không thứ gì có thể đả động tâm tư Quý Chính Tường, hắn luôn có nhiệm vụ tiếp theo, mệnh lệnh tiếp theo, muốn mình phải hoàn thành.
Quý Viễn Sinh từng một lần bùng nổ giận dữ gào vào mặt Quý Chính Tường —— Ông coi tôi không khác gì con chó ông nuôi!
Câu trả lời ngay lúc ấy của Quý Chính Tường, Quý Viễn Sinh vĩnh viễn nhớ rõ.
Hắn nói, mày cả chó cũng không bằng.
Mày cả chó cũng không bằng……
Quý Viễn Sinh thu lại ý cười, hàng mi hắn rung động, hơi híp mắt, ánh mắt trở nên vừa nguy hiểm vừa đáng sợ.
Ngón tay hữu lực tùy tiện sờ, một thanh kim loại trói ở đầu ngón tay hắn trong nháy mắt bị niết bẹp, hắn nói: “Có phải mày cảm thấy Quý Chính Tường là một người tốt vô cùng không.”
Chân mày Hạ Hùng động đậy, không trả lời.
Quý Viễn Sinh vẫn chăm chú nói: “Mọi người đại khái đều nghĩ là như vậy.”
Nói, hắn bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, “Nhưng mà mỗi một người đều có vô số mặt, cái mày nhìn thấy, không nhất định là sự thật.”
Một người làm từ thiện, trong nhà lại nuôi dưỡng mười mấy con chó dữ.
Buổi sáng mới nhìn trẻ con ở viện phúc lợi nhi đồng xong, buổi chiều liền trở về thưởng thức cảnh tượng một đám chó Pit Bull xé nát con nghé sống sờ sờ, máu tươi rơi đầy đất, thế mà hắn ở một bên thưởng thức rượu vang.
Một người lúc trước tuyên dương xí nghiệp ABO bình đẳng, quay đầu lại liền buộc chính con trai mình cưới Omega.
Làm lơ ý nguyện của nó, làm lơ hiện thực bạn gái của nó lúc đó đã mang thai, một mũi thuốc thúc giục kỳ phát tình, một tầng hầm không gì phá nổi, hắn đứng sau cửa sổ nhỏ hẹp, mở to mắt mà nhìn con hắn một lần lại một lần mà đánh dấu Omega vô tội kia.
Quý Viễn Sinh vĩnh viễn nhớ kỹ cái ánh mắt đằng sau khung cửa sổ chật hẹp đó.
Từ trên cao nhìn xuống, thờ ơ lạnh nhạt, tựa như đang xem hai con súc vật mất đi lý trí.
“Ông ta rất thích chó.”
Quý Viễn Sinh bỗng nhiên mở miệng, biểu tình dịu dàng, hệt như đang hồi ức, “Trong nhà nuôi mấy chục con Pit Bull, đều là bảo bối trong lòng ông ta.”
Mày cả chó cũng không bằng.
Ha, nuôi mày còn chẳng bằng nuôi thêm vài con chó.
Chó còn kêu hai tiếng, mà mày thì chỉ biết ngỗ nghịch tao!
Súc sinh không bằng!
Hắn chớp mắt, thoát ra khỏi luồng suy nghĩ, tiếp theo giương mắt nhìn Hạ Hùng, ý cười nơi khóe miệng càng sâu: “Ông ta thích chó, tao sẽ khiến cho ông ta biến thành chó.”
Khi hắn rốt cuộc cũng có thể đạp Quý Chính Tường xuống dưới chân, hắn đã có được hết thảy.
Tiền, quyền, đối với hắn không có dụ hoặc, hắn cũng không muốn dẫn dắt Quý thị trở thành mục tiêu đứng đầu thế giới, khi đó hắn không có trói buộc, chỉ ước được làm chuyện mình muốn.
Từng việc từng việc từng việc một, chỉ cần muốn, liền lập tức ra tay.
Cho nên hắn không sợ đồn đãi vớ vẩn, sau khi Giang Nhã Yên chết không lâu liền nghênh ngang cưới Văn Ngữ Vi vào cửa, cưng chiều Quý Hằng, lại hờ hững lạnh nhạt với Quý Dữ, thời điểm Quý Chính Tường hết lần này tới lần khác mắng hắn súc sinh……
Hắn mạnh mẽ đầu tư nghiên cứu khoa học, phát động nghiên cứu biến dị gien.
“Ba tháng trước, hắn sủa.”
Quý Viễn Sinh toét miệng cười, hai mắt phát sáng, “Sủa như một con chó.”