Tần Chí vừa ăn hoành thánh, vừa nghĩ với tính tình của Lâm Diệu, sợ rằng rất nhanh sẽ làm nũng chơi xấu xin y điêu khắc một cái trâm cài.
Vậy thì y có nên từ chối không? Điêu khắc trâm cài thực sự phiền toái, trẫm sẽ không làm, nhưng nếu y nói từ chối, Lâm Diệu sẽ rất thương tâm, đúng không?
Tần Chí nghĩ tới nghĩ lui, quyết định xem biểu hiện của Lâm Diệu mà tùy cơ ứng biến. Nếu Lâm Diệu thật sự nói rất muốn rất chờ mong, trẫm cũng có thể miễn cưỡng tìm một nghệ nhân học hỏi.
Nhưng Lâm Diệu hai mắt đều là hoành thánh, ăn đến khen không dứt miệng, không nói gì đến trâm cài.
Tần Chí ăn một bát hoành thánh bỗng ăn đến không biết mùi vị gì.
Ăn no nê, Lâm Diệu nhìn thấy cách đó không xa có một cái hồ, liền đi tới. Hồ nước trong vắt, gợn sóng bập bềnh, phong cảnh càng đẹp.
Liền cười đề nghị: “Hiếm khi được ra ngoài, chúng ta đi chèo thuyền trên hồ nhé?”
Tần Chí còn đang suy nghĩ về chuyện trâm cài, vẻ mặt vẫn không thay đổi, chẳng lẽ Lâm Diệu không muốn cùng y bạch đầu giai lão sao?
Y không thể không chủ động nhắc tới: “Diệu Diệu không có hứng thú với trâm cài sao?”
Lâm Diệu sửng sốt một hồi, ngay sau đó bừng tỉnh. Cho nên mặt Tần Chí trầm xuống, hung ác như vậy là lo lắng cậu sẽ bắt y điêu khắc trâm cài?
Lâm Diệu cầm lẵng hoa, xoay người nâng một góc áo choàng, trong mắt đầy chân thành nhìn Tần Chí, giọng điệu rất hiểu chuyện: “Lời bà chủ nói ngài không cần cho là thật. Dù không có trâm cài do chính tay ngài điêu khắc thì ta và ngài cũng nhất định có thể bạch đầu giai lão. Huống chi ngài vất vả như vậy, sao ta nhẫn tâm để cho ngài vì ta mệt nhọc.”
Lời nói này của cậu có thể coi là hợp tình hợp lý từ trong sách vở, nhưng Tần Chí nghe, trong lòng lại luôn có chút hụt hẫng.
Nhưng mà y không thể tìm ra chỗ sai của Lâm Diệu, lại tìm không thấy điểm không hợp lý, đành phải im lặng.
Đáy lòng lại rầu rĩ, so với ban nãy càng thêm không thoải mái.
Lâm Diệu quan sát Tần Chí, cũng rất đau đầu, đây là còn tức giận sao? Cậu nói sai câu nào rồi?
Nghĩ không ra thì đơn giản không nghĩ tới nữa, Lâm Diệu tiếp tục cất bước về phía hồ, tầm mắt nhanh chóng bị hấp dẫn bởi những du khách đang chèo thuyền trên hồ.
Cậu đã nóng lòng muốn trải nghiệm loại thuyền nhỏ này!
Cố tình đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến mệnh lệnh của Tần Chí: “Không chèo, trở về đi.”
Y nói xong xoay người rời đi.
Lâm Diệu sửng sốt, tức khắc bị chậu nước lạnh này tạt vào tức tới nổ tung, muốn bóp chết Tần Chí.
Ngươi nói không chèo thì không chèo à? Ngươi là ai chứ?
Nhưng cậu nhanh chóng nghĩ đến khả năng chạy trốn, nên hậm hực mà chạy theo.
Võ công của Tần Chí khó gặp gỡ địch thủ, muốn chạy trốn bên cạnh y, khó như lên trời.
Lâm Diệu vẫn muốn tranh thủ: “Chúng ta chèo một lần, một lần được không?
Lại bị Tần Chí vô tình cự tuyệt: “Không được.”
Lâm Diệu nhìn chằm chằm cổ của Tần Chí, oán hận nghiến răng, lại đột nhiên ngửi được mùi bánh nướng cực thơm thoang thoảng trong gió bay tới.
Cậu thèm đến sắp chảy nước miếng, vội vàng tiến lên ngăn lại Tần Chí.
“Từ từ, từ từ. Ta muốn ăn bánh nướng kia, thơm quá, chỉ một lát thôi, mua xong bánh nướng lập tức trở về được không?”
Quán bánh nướng cách không xa, mùi thơm tỏa ra hấp dẫn tới rất nhiều thực khách, bên ngoài còn xếp hàng dài.
Tần Chí vốn định từ chối, nhưng nhìn vào ánh mắt mong đợi và đáng thương của Lâm Diệu, lại mềm lòng đồng ý rồi.
Tuy nói người nhiều, nhưng chỉ mua một cái nướng, không chậm trễ thời gian.
Y mềm lòng thỏa hiệp, ai ngờ Lâm Diệu lại được đằng chân lân đằng đầu.
“Ca ca, ta rất mệt mỏi, chân cũng đau quá.” Lâm Diệu khẽ kéo góc áo của y làm nũng: “Ngài đi mua giúp ta đi, được không?”
Thiếu niên mang áo choàng, nhưng không giấu được gương mặt xinh đẹp của mình, Tần Chí cũng dáng dấp oai hùng, tuấn lãng vô song, những người xung quanh sôi nổi tò mò nhìn chăm chú.
Lâm Diệu đáng thương nhìn Tần Chí, còn diễn kịch.
Đương nhiên là cậu cố ý. Tần Chí gây phiền toái không cho cậu dạo chơi hồ. Cậu không dễ chịu, cũng không thể để cho Tần Chí dễ chịu.
Chung quy cậu không sợ mất mặt, xem Tần Chí có sợ không?
Tần Chí nghe Lâm Diệu nói xong, suýt nữa bật cười, kêu trẫm giúp hắn đi xếp hàng mua bánh nướng? Lâm Diệu này quả thực làm càn, to gan, không cần cái đầu nữa sao?
Từ trước đến nay chưa từng có ai dám sai bảo trẫm, còn bắt trẫm đi mua bánh nướng!
Tần Chí sắc mặt trầm xuống, sắp tức giận.
Lâm Diệu lại giành nói: “Ta không lừa ngài, chân của ta thật sự rất đau. Ca ca, ngài đối với ta tốt nhất, cho nên giúp ta đi? Cầu xin ngài.”
Giọng nói của cậu triền miên êm tai, giống như một con thú nhỏ lộ cái bụng mềm như bông làm nũng.
Nói xong còn vén khăn che mặt lên, nhón chân hôn lên má Tần Chí. Môi cậu rất mềm, chỗ Tần Chí bị hôn tức khắc tê dại.
Những người đang xem náo nhiệt thấy thế chợt hiểu rõ, tiếng “Ca ca” này, nguyên lai nghĩa là “Tình ca ca”, nháy mắt đều cười giễu cợt, bảo Tần Chí sủng tình lang, tình lang muốn ăn, nhanh đến mua.
Tần Chí tâm trạng phức tạp, cũng đã quên câu “Trẫm sẽ không bao giờ đi mua bánh nướng”, xanh mặt đi đến cuối hàng.
Lâm Diệu đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Tần Chí trong hàng người, thật sự không nhịn được bật cười.
Ai có thể ngờ, bạo quân tội ác tày trời, giết người như ngóe trong nguyên tác, lại sẽ ngoan ngoãn xếp hàng mua bánh nướng cho cậu?
Mà lúc này Tần Chí, lại không còn nửa phần giống như bạo quân.
Xếp hàng mua bánh nướng là một hàng dài, Lâm Diệu ngồi chờ một lúc, nhàn rỗi nhàm chán, thấy quầy bói quẻ ở con hẻm đối diện, liền nhích người đi xem.
Cậu đi nhanh, hẻm nhỏ không rộng nên không chú ý.
Ai ngờ mới vừa bước ra khỏi ngõ, đã có người phi ngựa xông thẳng lại đây. Lâm Diệu bất ngờ, căn bản chưa kịp phản ứng.
Nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người màu trắng đột nhiên từ trên lưng ngựa nhảy xuống, phi thân kéo Lâm Diệu nhanh chóng tránh ngựa.
Người kia trước khi đụng vào Lâm Diệu vẫn rất kiêu ngạo: “Ngươi không có mắt sao?”
“Câm miệng!” Thiếu niên bạch y thấp giọng quát lớn. Lại quay đầu quan tâm hỏi Lâm Diệu: “Ngươi không sao chứ?”
Lâm Diệu nhặt áo choàng rơi trên mặt đất, đứng lên, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Không sao.”
Cậu vừa nói vừa đánh giá người trước mặt. Thiếu niên bạch y dáng người thon gầy, mang áo choàng, dung mạo che kín sau lụa mỏng.
Nhưng trực giác của Lâm Diệu cảm thấy khuôn mặt kia hẳn là rất đẹp.
“Xin lỗi. Là lỗi của chúng tôi.” Thiếu niên bạch y tiếng nói ôn nhu, vừa nói vừa đặt vào lòng bàn tay của Lâm Diệu chút bạc vụn: “Đây là bồi thường.”
Thiếu niên thái độ tốt, Lâm Diệu lại không bị thương, liền chuẩn bị từ chối: “Không cần, ta không sao…”
Dưới lớp áo choàng là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, rõ ràng nhìn thanh thuần, cười rộ lên lại mê người quyến rũ, giống như thấm vào xương tủy, nụ cười nhuốm màu mê hoặc, thật là hoàn hảo.
Lâm Diệu lại mở to mắt, khó nén kích động: “Ngươi… ngươi cũng là Đệ Hôn?”
Ở thế giới hiện tại, Xích Kiêu và Đệ Hôn đều cực kỳ hiếm, đặc biệt là Đệ Hôn, người thường có thể cả đời cũng chưa gặp qua.
Đây là Đệ Hôn đầu tiên mà Lâm Diệu nhìn thấy sau khi xuyên tới.
Thiếu niên giống như bị chọc cười, cười to: “Ngươi thật là thú vị, ta rất thích ngươi.”
Hắn nói xong liền nhanh chóng xoay người lên ngựa, phi nước đại đi.
“Có duyên gặp lại.”
Lâm Diệu vốn muốn hỏi tên họ của hắn, không chừng còn có thể kết bạn, nên thấy thế chỉ có thể từ bỏ.
“Vì sao đi xa như vậy?” Lâm Diệu đang tiếc nuối nhìn đường phố đằng xa, phía sau chợt vang lên câu hỏi đằng đằng sát khí của Tần Chí.
Lâm Diệu thầm nói không xong, cậu suýt nữa quên mất vị này.
Cậu nhanh chóng tính toán, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng: “Ta thấy ở đây có một quầy bói quẻ, cho nên muốn đoán nhân duyên.”
“Đoán nhân duyên?” Giọng điệu của Tần Chí tràn đầy uy hiếp: “Diệu Diệu chẳng lẽ có gì bất mãn với ta?”
Lâm Diệu dám nghĩ mà không dám nói, biết Tần Chí mua bánh nướng tức tới bốc hỏa, liền cười làm lành nói: “Ta yêu ngài còn không kịp, làm sao có thể bất mãn với ngài được? Ngoài ngài ra, ai sẽ thương ta như vậy…”
Cậu vừa nói vừa tiện tay lấy bánh nướng Tần Chí đang cầm trên tay, nóng lòng cắn một miếng, nói: “Cảm ơn ngài, vất vả, bánh nướng rất rất ngon. Ta… ta tới quầy bói quẻ là muốn đoán nhân duyên với ngài, ngài không thể nghi oan cho ta.”
Tần Chí ánh mắt thâm thúy, trầm ngâm một lát, đột nhiên nắm lấy tay Lâm Diệu đi về phía quầy bói quẻ: “Nếu như thế, vậy chúng ta thử xem.”
Lâm Diệu bị kéo đến trước quầy bói quẻ, trong chốc lát chột dạ, sợ bị thầy bói phát hiện ra cậu đối xử với Tần Chí hời hợt.
Nhưng cậu nghĩ lại, loại thầy bói này mười người thì có chín người đều là lừa đảo, chuyện này tuyệt đối không chính xác.
“Xin tiên sinh đoán nhân duyên.” Tần Chí bỏ bạc xuống.
Lão tiên sinh đoán mệnh râu tóc bạc trắng, nhìn Tần Chí, lại nhìn Lâm Diệu, cười nói: “Nhị vị nhân duyên sớm định, cuộc đời này thâm tình không đổi, còn cần đoán gì?”
Tần Chí sắc mặt thoáng tốt lên: “Sau này như thế nào?”
Lâm Diệu lại thầm nói kẻ lừa đảo, cậu và Tần Chí từ đâu ra nhân duyên. Chờ cậu chạy trốn khỏi hoàng cung, cao bay xa chạy, đời này bái bai Tần Chí.
Lão tiên sinh làm bộ làm tịch mà nhéo ngón tay: “Nhị vị sau này sẽ trải qua rất nhiều trắc trở, nếu có thể vượt qua, thì có thể cử án tề mi*, cả đời ân ái, con cháu quây quần.”
Tần Chí nghe vậy rũ mắt trầm tư, cũng không biết có tin hay không, sau một lúc lâu hơi gật đầu nói: “Đa tạ.”
Y nói xong liền không cần phải nhiều lời nữa, ý bảo Lâm Diệu theo mình rời đi.
Lâm Diệu vội vàng đuổi kịp, nhưng cũng xót ruột, thỏi bạc lớn như vậy, vừa nói hai câu liền biến mất?
Tần Chí là kẻ ngốc sao?
Cậu đang suy nghĩ, Tần Chí chợt quay đầu, mắt đầy vui vẻ cười nói: “Diệu Diệu nghe rõ lời đại sư nói sao? Ngươi sau này sẽ sinh rất nhiều oa oa (hài tử) cho ta.”
Tần Chí vừa nói vừa ẩn ý sâu xa mà liếc nhìn bụng của Lâm Diệu.
Lâm Diệu đột nhiên sợ hãi, liền nghiêng người che bụng —— cẩu bạo quân đây là muốn nhắm vào bụng của cậu?
Cậu thầm tức giận mắng, đại sư cái gì? Đó chính là một kẻ lừa đảo, hắn nói như vậy đều là vì lừa tiền ngươi a!
Sinh oa oa cái gì?
Hứ! Cẩu bạo quân mơ tưởng bụng của cậu?
Sinh oa oa là chuyện không thể, đời này cũng không thể, càng miễn bàn sinh thật nhiều Tiểu Tiểu Chí.