Nếu có gió, có nghĩa là trong giếng có một mật đạo thông đến nơi khác.
Đáy giếng bỏ hoang bị đá vụn lấp kín, Lâm Diệu theo hướng gió di chuyển vài tảng đá, cuối cùng nhìn thấy một khe hở của cửa hang.
Cậu cũng không ngờ rằng mình lại tìm ra mật đạo một cách trùng hợp như vậy, nếu không bị Tần Chí dọa sợ đến mức ngã xuống giếng, cho dù cậu lục tung cả Vĩnh Hoa Điện cũng khó tìm ra mật đạo bị che khuất kỹ này.
Nhưng hiện tại trốn hay không trốn, lại là vấn đề.
Sau khi do dự một lát, Lâm Diệu liền đưa ra quyết định, nhanh chóng nhấc đá một lần nữa lấp kín khe hở kia.
Cám dỗ của việc chạy trốn rất lớn, nhưng vẫn chưa phải lúc. Cậu không mang thuốc viên hay tập tranh, cũng không biết mật đạo này dẫn đến đâu, Tần Chí có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, nếu cậu biến mất, Tần Chí nhất định sẽ phát hiện ra mật đạo.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, cậu còn chưa bố trí ổn thoả cho Thanh Dụ. Thanh Dụ là người của cậu, một khi cậu rời đi, Thanh Dụ sẽ bị liên lụy, tính mạng khó bảo toàn.
Lâm Diệu nghĩ thầm, không cần phải vội vàng, bây giờ đã biết vị trí của mật đạo, mọi chuyện sẽ dễ dàng. Cậu phải lên kế hoạch kỹ hơn, bảo đảm hành động không có sơ hở.
Sự thật cũng chứng minh, lựa chọn của Lâm Diệu là sáng suốt. Bởi vì ngay sau khi cậu che xong mật đạo, nháy mắt tiếp theo, âm thanh không cảm xúc của Tần Chí vang lên trên đỉnh đầu.
“Diệu Diệu đang nhìn cái gì?”
Lâm Diệu đột nhiên nhớ tới hình ảnh Tần Chí ở bên hàn đàm, tóc kết băng sương, cậu hoảng sợ, sợ Tần Chí thật sự sẽ giết mình diệt khẩu.
Rốt cuộc sắc mặt của Tần Chí bây giờ thật sự rất khó coi, tràn đầy sát khí.
Lâm Diệu vội vàng lộ ra vẻ nhu nhược yếu thế, biểu hiện rất vô hại: “Bệ hạ, ngài đừng như vậy, ta sợ.”
Cậu còn thu người lại khi nói.
“Ngươi còn biết sợ?” Tần Chí lạnh lùng nhìn Lâm Diệu: “Sợ thì sao ngươi dám một mình đến đây, còn tìm đến mật thất ý đồ chạy trốn? Ngươi cảm thấy có thể trốn sao? Trẫm cũng rất tò mò. Diệu Diệu lẽ ra lúc này nên ở Dưỡng Tâm Điện ngủ, lại tự mình chạy đến nơi này, rốt cuộc có ý đồ gì?”
Lâm Diệu phản ứng rất nhanh, khi nói chuyện mang vẻ kinh hoảng và oan ức, diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn: “Ngài đang nghi ngờ ta sao? Ta bây giờ đã là người Tần, ngài chính là trời của ta, chỗ dựa của ta, ta có thể có ý đồ gì? Nếu ngài không tin ta, cứ để ta ở chỗ này tự sinh tự diệt đi, dù sao ta cũng không thoát ra được.”
Vừa nói, Lâm Diệu vừa ngồi xổm một góc, ôm đầu gối, tư thế như liều mạng ở đáy giếng.
Tần Chí cúi đầu nhìn bóng dáng nhỏ bé kia: “Ngươi không định giải thích sao?”
“Giải thích cái gì?” Lâm Diệu trong mắt tràn đầy u oán nói: “Giải thích ta vừa tỉnh lại không thấy ngài, bởi vì lo lắng cho ngài mới ra ngoài tìm? Phát hiện mật thất cũng chỉ do trùng hợp? Ngài sẽ tin sao?”
Câu trả lời của Lâm Diệu rất có kỹ xảo, vì nâng cao mức độ đáng tin, có đôi khi vội vã giải thích tranh thủ tín nhiệm ngược lại sẽ đáng ngờ.
“Làm thế nào tìm được Vĩnh Hoa Điện?”
“Trên đường đụng phải một cung nữ, nói ngài ở hướng bên này.”
“Vậy tại sao lại chạy trốn?”
“Xa như vậy, ta không nhìn rõ là ngài, nhất thời sợ hãi liền chạy.”
Đôi mắt Tần Chí thâm thúy, lẳng lặng nhìn Lâm Diệu, cũng không biết có tin lời cậu nói hay không.
Sau một lúc lâu, vẻ mặt y trở lại bình thường, giọng điệu cũng có chút ấm áp: “Đứng lên, trẫm kéo ngươi ra.”
Lâm Diệu còn muốn nổi giận, như vậy sẽ chân thật hơn. Nhưng Tần Chí này âm tình bất định, cậu sợ đối phương thật sự sẽ mặc kệ mình, vội vàng nghe lời mà đứng lên đưa tay cho Tần Chí.
“Theo trẫm trở về.” Tần Chí nói xong cũng không nhìn Lâm Diệu, xoay người liền đi.
Lâm Diệu vỗ đất khắp người, vội vàng đi theo, không dám nói thêm cái gì.
Không có đèn lồng chiếu sáng, khắp nơi đều đen như mực, cũng không thể nhìn thấy đường dưới chân.
Tần Chí bước đi rất nhanh, Lâm Diệu rất vất vả mới theo kịp, khi bước suýt nữa vấp phải mảnh vỡ trên mặt đất té ngã.
Tần Chí kịp thời đỡ lấy Lâm Diệu, nhíu mày: “Tại sao ngươi lại ngốc như vậy?”
Lâm Diệu lấy lòng mà cười: “Trời tối quá, không nhìn thấy đường. Ngài đi chậm một chút.”
Chân dài hay lắm sao, đi nhanh như vậy!
“Đi đường cũng không xong, còn dám tới tìm trẫm, tại sao còn chưa tự làm mình lạc đường?” Tần Chí ghét bỏ.
Lâm Diệu giận nhưng không dám nói lời nào, ghét bỏ thì ghét bỏ đi, đừng giết mình diệt khẩu là được.
“Nhưng ta vẫn tìm được bệ hạ a. Nơi này tối như vậy, còn u ám, nếu không phải lo lắng cho ngài, ta căn bản sẽ không vào. Nghe nói nơi này còn bị ma ám.” Cậu nói vài câu dễ nghe vào đúng thời điểm.
Tần Chí hừ lạnh, nhưng không nói lời nào, ngay khi Lâm Diệu chuẩn bị đi theo, y đột nhiên xoay người nắm lấy tay Lâm Diệu.
“Vốn đã ngốc, đừng ngã tới choáng váng.”
Lâm Diệu hoài nghi Tần Chí đêm nay uống thuốc súng, hỏa khí lớn như vậy.
Nhưng được Tần Chí dẫn đi suốt chặng đường, quả thực an tâm hơn nhiều, ít nhất không cần lo ổ gà trên đường.
Lâm Diệu sờ tay của Tần Chí vẫn lạnh, nghĩ hay nên quan tâm, do dự hỏi: “Ngài muộn như vậy không ngủ, ở đây làm gì vậy?”
Không hỏi một câu, dường như cậu không đủ quan tâm.
Lại không ngờ Tần Chí đáp lại cậu bằng cái liếc mắt hờ hững lạnh nhạt: “Những chuyện ngươi không nên biết, chớ tò mò.”
Tốt lắm, bây giờ Lâm Diệu chắc chắn rằng mình đã chạm đến bí mật Tần Chí không muốn cho ai biết.
Cậu sợ Tần Chí lại động sát tâm, muốn giết mình diệt khẩu, vội vàng ân cần nói: “Ta không tò mò, ta chỉ là lo lắng cho ngài. Tay của ngài rất lạnh, ta sưởi ấm cho ngài.”
Cậu vừa nói vừa bưng tay Tần Chí, hướng lòng bàn tay của y hà hơi. Bàn tay của Tần Chí rất lớn, đến mức làm cho tay của Lâm Diệu càng thêm trắng nõn nhỏ xinh.
Tần Chí cúi đầu nhìn Lâm Diệu ngoan ngoãn nhu thuận, có chút sợ hãi mà lấy lòng y, giơ tay xoa mái tóc dài mềm mại của đối phương.
“Đêm nay nếu người xuất hiện ở đó không phải là Diệu Diệu, đối phương lúc này đã là một thi thể im lặng.”
Lâm Diệu: “!!!”
Cẩu bạo quân này tuyệt đối là đang uy hiếp cậu!
“Bệ hạ yên tâm, việc này trời biết đất biết ngài biết ta biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết, ta thề!”
Tần Chí bình tĩnh nhìn Lâm Diệu mấy giây, bỗng cười, giọng điệu lưu luyến: “Trẫm tất nhiên là tin tưởng Diệu Diệu.”
Lâm Diệu bị y cười đến da đầu tê dại, càng thêm hoảng sợ, luôn cảm thấy Tần Chí không có ý tốt.
Mới vừa đi đến Dưỡng Tâm Điện, Phán Xuân liền vui vẻ chào hỏi: “Quý quân, ngài thật sự đã tìm được bệ hạ rồi sao?”
Phán Xuân giỏi lắm, đây là một câu hỏi tuyệt vời! Lâm Diệu trong lòng yên lặng vỗ tay, không uổng công bình thường cậu đối xử tốt với Phán Xuân như vậy.
Tần Chí nghe vậy cũng liếc nhìn Lâm Diệu, sắc mặt lập tức tốt hơn rất nhiều.
“Là trẫm oan uổng ngươi.”
Lâm Diệu bĩu môi: “Ngài biết thì tốt rồi.”
Trở lại trong điện, sau khi Lâm Diệu cởi áo cho Tần Chí, liền bị ôm ngủ tiếp tục. Cũng không biết Tần Chí đã đông lạnh ở hàn đàm kia bao lâu, cả người vẫn lạnh như cũ.
Mới vừa xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lâm Diệu chẳng thể ngủ được, trong đầu toàn là chuyện đêm nay. Tần Chí rốt cuộc tại sao lại ở hàn đàm? Nhưng tò mò thì tò mò, lòng hiếu kỳ hại chết miêu, Lâm Diệu vẫn hiểu đạo lý đó, vì vậy đã cố gắng hết sức để kiềm chế sự tò mò, ép mình vào giấc ngủ.
Nhưng thời điểm cậu mơ mơ màng màng sắp ngủ, lại chợt nghe thấy Tần Chí trầm giọng nói: “Ngươi trước kia cũng rất tò mò về những cung nữ ở Dưỡng Tâm Điện phải không? Bây giờ trẫm nói cho ngươi biết, bọn họ quả thật đều bị trẫm giết.”
Lâm Diệu tức khắc bị doạ tỉnh.
“Vậy họ chắc chắn đã phạm sai lầm?”
“Không. Các nàng rất siêng năng và thật thà hiểu chuyện, cũng tuân thủ quy củ, chưa từng phạm sai lầm.”
“……”
“Trẫm giết người là không cần lý do.”
Lâm Diệu nhất thời không biết nên nói gì. Sau khi cậu xuyên tới, Tần Chí ngoại trừ tính tình có chút xấu xa, trước sau vẫn còn kiềm chế, làm cho cậu quên mất, trong nguyên tác, Tần Chí vốn là thủ đoạn tàn nhẫn, giết người như ngóe.
Nhờ phúc của Tần Chí, Lâm Diệu vẫn mở to mắt cho đến khi y thượng triều. Ngay khi Tần Chí mới vừa đi, Lâm Diệu đã bò dậy chuồn mất.
Sau khi trở lại Trùng Hoa Cung, Lâm Diệu cũng rất thành thật trong một thời gian, không dám để cho Tần Chí phát hiện có chuyện bất thường.