Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

Chương 41: - Hảo Anh Trai



Editor: Tiểu Tinh Thần

Hơi nước trong phòng tắm mờ mịt, cùng ánh sáng màu vàng ấm áp, ái muội làm cho người ta tim đạp nhanh.

Tay Kỷ Tịch vòng quanh cổ Cố Tử An, trái tim đập thình thịch, khẩn trương lại chờ mong, cảm giác được mình đã có phản ứng, cậu vùi mặt vào cổ Cố Tử An, dùng sức cọ cọ vào trong ngực người nọ.

"Đi xuống." Cố Tử An vỗ vỗ cậu.

Kỷ Tịch quay đầu lại nhìn, kinh hỉ nói: "Oa, Cố ca, sao ở đây lại có thêm một bồn tắm lớn?" Trong nhà Cố Tử An trước kia không có loại bồn tắm này, cậu nhìn bồn tắm, quay đầu lại cụng vào ngực Cố Tử An, không có một chút ý muốn từ trên người hắn đi xuống chút nào.

Cằm Cố Tử An cọ cọ trên mái tóc mềm mại của cậu, cưng chiều dụ dỗ nói: "Không phải em thích ngâm mình sao? Ngâm cho mềm một chút trước đi." Vậy mới dễ làm.


"Ở đâu... Ngâm cái gì cho mềm?" Kỷ Tịch giọng nói ngọt ngào, cậu cắn môi dưới, trong ánh mắt ướt sũng một mảnh mê ly, giống như một tiểu yêu tinh mị hoặc nhìn chằm chằm Cố Tử An không chớp.

Cố Tử An bị ánh mắt này nhìn mà da đầu tê dại, hắn nhéo lấy vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn cứng cỏi, khóe môi gợi lên một nụ cười xấu xa: "Vậy tôi phải kiểm tra từ trên xuống dưới, mới có thể kết luận."

Hốc lưng Kỷ Tịch mẫn cảm nhất, bị hắn bóp mà cả người run lên, bất giác phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

"Ừm, cái này mềm." Cố Tử An hài lòng cười khẽ nói, ôm Kỷ Tịch nhấc chân bước vào bồn tắm thật lớn, trọng lượng của hai người đảo loạn một bồn nước trong.

Trong đầu Kỷ Tịch chỉ lưu lại một chút thanh tỉnh, nhưng vẫn bị chìm trong du͙ƈ vọиɠ ham học hỏi tràn đầy, cậu chỉ vào phía trên vị trí dựa vào tường bồn tắm, hỏi Cố Tử An: "Cố ca, tay vịn kia dùng để làm gì."


Nhìn có vẻ như là dùng để có thể đặt một cái gì đó, treo khăn dường như máng cao như vậy.

Cố Tử An bỏ vào trong nước cho Kỉ Tịch, lộ ra nụ cười hài lòng khi con mồi ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay thợ săn: "Em bắt được nó là biết, có thể giúp em tiết kiệm rất nhiều sức lực."

Cả người Kỷ Tịch chấn động, còn tưởng rằng vị lão đại này người trong sạch thân cấm dục, hóa ra trong đầu đầy là ý nghĩ bậy bả, mình còn giống như một kẻ ngốc dường như ngày nào cũng ra sức khiêu khích người ta.

Nhưng không hiểu sao lại càng thêm hưng phấn là chuyện gì đã xảy ra!

Cậu đưa lưng về phía Cố Tử An đứng, ngoan ngoãn nắm lấy tay vịn, vòng eo đàn hồi mười phần hơi sụp xuống, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Cố ca, cái đó rất lớn, sao mà chịu được đây, thật ra em rất sợ đau... Này..."


Cố Tử An chặn môi cậu lại, nhẹ nhàng tiến vào thăm thú khoang miệng, ngậm lấy đầu lưỡi của cậu, dùng sức mút một cái.

Kỷ Tịch chỉ cảm thấy xương sống tê dại, giống như dòng điện trong nháy mắt vọt tới đỉnh đầu, ngya sau đó bùm bùm trong đầu nổ tung, đầu ngón tay cậu nóng lên, ngón chân cuộn tròn, cả người run rẩy.

Ngón tay thon dài của Cố Tử An khuấy đảo ở bên trong, lập tức buông môi cậu ra, ở bên tai cậu hài lòng thấp giọng cười nói: "Sốt ruột như vậy, đã tự mình xử lý trước rồi à?" Nhìn ngón tay mình, hắn còn chưa thỏa mãn hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, "Vừa chặt vừa mềm, cắn chặt tôi không buông."

Đã biết trước là sẽ cùng người khác làm loại chuyện này, tự mình xử lý trước một chút không phải là rất bình thường à.

Nhưng loại chuyện bình thường này bị Cố Tử An dùng giọng điệu này nói ra, cảm giác xấu hổ của Kỷ Tịch bùng nổ, vành tai trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng như giọt máu, cậu dùng ánh mắt ướt sũng trừng Cố Tử An một chút, vặn vẹo thân thể, trách quỷ nói: "Cố ca, vậy anh có phát hiện ra, hiện tại so với em thì anh còn sốt ruột hơn không."
Thân thể trắng nõn của cậu hơi phiếm hồng, xương bướm trên lưng mỏng hoàn mỹ gợi cảm, vòng eo mềm mại linh hoạt cứng cỏi, mông đầy đặn vểnh lên, hai chân thon dài thẳng tắp, ngay cả đầu ngón chân hơi cuộn tròn trong nước cũng tròn trịa đáng yêu.

Bộ dáng quyến rũ này thì nam nhân nào cũng đều nhịn không được, cho dù Cố Tử An mưu lược muôn vàn, phú khả địch quốc*, cũng là một nam nhân bình thường có thất tình lục dục.

(giàu)

Hắn ngậm lấy môi Kỷ Tịch, đem tất cả lời cầu xin cùng khóc lóc thút thít của cậu đều nuốt vào trong bụng.

Bọt nước vỗ vào vách hồ bơi, lật ra tầng tầng sóng lớn, mãnh thú trong nước không chịu nổi quấy nhiễu, lặp đi lặp lại chui ra vào trong động dưới đáy nước tìm kiếm an ủi, khuấy đảo cả phòng xuân tình.

Hai người toàn tâm toàn ý phù hợp, ngay cả linh hồn cũng dung hợp cùng một chỗ.
"Cố.............ca, em thực sự... không... không thể."

"Ngoan, nhịn thêm một lát nữa, em gọi hảo người yêu, thì tôi sẽ tha cho em."

"Hảo..... anh trai, hảo anh.....trai....."

Hơn một giờ sau, Kỷ Tịch hơi thở mỏng manh mà gọi người phía sau: "Hảo anh trai, cổ tay em đau quá, cầu xin hảo anh trai buông ra cho em được không?"

Hai cổ tay nhỏ của cậu bị cà vạt quấn quanh, gắt gao trói buộc trên tay vịn vách tường, dưới cà vạt rộng, cổ tay trắng nõn mơ hồ lộ ra vết đỏ.

Cố Tử An đã bình tĩnh lại dư vị linh hồn nổ tung, người bên cạnh nhu thuận làm cho cả trái tim hắn mềm nhũn.

Hắn vội vã vứt bỏ bαo ƈαo sυ, nhanh chóng cởi cà vạt.

Cả người Kỷ Tịch mềm nhũn đứng không vững, không có người đàn ông và cà vạt chống đỡ, cậu lảo đảo muốn ngã xuống nước.

Cố Tử An ôm cậu vào trong ngực, đau lòng xoa cổ tay hiện lên vết đỏ của đứa nhỏ, lại nhẹ nhàng hôn đi nước mắt khóe mắt cậu, trong lòng biết lần đầu tiên, là mình quá không chừng mực.
Chỉ là loại tư vị nhân gian này, hắn thật sự nhịn không được.

Hắn cầm một cái khăn tắm lớn, quấn người ta lại rồi trực tiếp ôm lên giường lớn trong phòng ngủ, lại đắp chăn cho Kỉ Tịch.

Trong phòng tắm, nước trong cơ thể bốc hơi quá nhanh, Cố Tử An đứng dậy rót một ly nước đun sôi, lại trở lại trước giường, phát hiện đứa nhỏ này đã ngủ thiếp đi.

"Kỷ Tịch" Hắn ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng ôm lấy người ta, đưa ly nước đến bên miệng người ta, ôn nhu nói, "Nào uống chút nước đi."

Kỷ Tịch đã kiệt sức, đến mức này rồi thì còn gì để mất nữa đâu chứ, cậu nhắm mắt lại nửa mơ nửa tỉnh há miệng uống vài ngụm nước, đầu nghiêng một cái, ngã vào trong ngực Cố Tử An lại tiếp tục ngủ.

Cố Tử An ngửa đầu uống cạn nước còn sót lại trong ly, tiện tay đặt lên tủ đầu giường, xoay cằm người ta qua, liếm đi những giọt nước tràn xuống khóe miệng cậu, nhẹ nhàng đặt lên giường, chuẩn bị đứng dậy mặc đồ ngủ cho cậu.
Ngực trắng nõn và thắt lưng, cả trên đùi đều là vết đỏ, phía sau càng sưng đỏ không chịu nổi, Cố Tử An cầm thuốc mỡ nằm sấp trên giường cẩn thận bôi thuốc cho cậu, lại thương tiếc nhìn Kỷ Tịch một lúc lâu, ở khóe miệng, mi tâm hôn xuống vô số nụ hôn, lúc này mới ôm cậu ngủ say.

Khi Kỷ Tịch mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng, cảm nhận được sự ấm áp sau lưng, cậu ủng ủng ra sau.

"Nếu còn chen chúc nữa thì tôi sẽ ngã xuống đấy."

Giọng nói gợi cảm của Cố Tử An vang lên bên tai.

Kỷ Tịch đột nhiên hiểu được vì sao hai ngày trước mình lại sắp ngã xuống giường, phỏng chừng là bị thói quen ôm ngủ của Cố Tử An, trong giấc ngủ lúc nào cũng sẽ tìm lồng ngực ấm áp kia.

Cố Tử An nghe thấy cậu cúi đầu cười, cổ họng còn có chút khàn khàn, hắn chống cánh tay ngẩng đầu nhìn cậu: "Vui vẻ như vậy à, cười cái gì?"
Cảm giác cả người đau nhức khiến Kỷ Tịch nhớ lại tối hôm qua đã làm gì với người này, trong đầu hiện lên những hình ảnh xấu hổ kia, cậu thoáng có hơi ngượng ngùng, Kỷ Tịch vùi mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra vành tai ửng đỏ.

Cố Tử An thích sự phóng đãng tối qua của cậu, cũng yêu bộ dáng ngượng ngùng này của cậu, hắn cúi đầu ngậm vành tai Kỷ Tịch tinh tế nhấm nháp.

Kỉ Tịch sợ ngứa, cười ha ha, nghiêng đầu qua bên phải khiến hắn hôn xuống, trong lúc đùa giỡn, thoáng nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã 11giờ chiều, cậu kinh hãi: "Cố ca, sao anh không đi làm. "

Cố Tử An xoay cằm Kỷ Tịch, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi sưng húp của cậu, nhìn chằm chằm vào mắt người nọ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trêu đùa, hỏi cậu: "Gọi tôi là gì?"
Kỷ Tịch đang chuẩn bị nâng cánh tay ôm cổ hắn, vừa động động một chút, liền cảm giác cả cánh tay đau nhức đã không còn là của mình nữa, cậu chậm rãi vươn tay, trên cổ tay trắng nõn từng vệt vết đỏ chói mắt xuất hiện trong tầm mắt hai người, Kỷ Tịch bắt đầu tính sổ với người nọ: "Hảo anh trai, trên ba chương ước pháp anh đặt cho em không phải nói không chạm vào em sao?"

Cậu thầm nghĩ mình thật sự là một nam nhân cặn bã, mỗi ngày dùng các loại phương pháp dụ dỗ người khác, người ta cắn câu, lại bắt đầu từ chối trách nhiệm bỏ qua không còn gì.

Cố Tử An Tâm ho một tiếng, thiếu chút nữa tự mình sặc chết, hắn sờ sờ mũi, quyết định đứng dậy, hỏi: "Có đói không?"

Vừa dứt lời, bụng Kỷ Tịch liền kêu một tiếng.

Đối với trận chiến có ý nghĩa này. ĐM, cậu cũng đã xem qua rất nhiều sách tìиɦ ɖu͙ƈ, biết được người phía dưới tốt nhất bốn tiếng trước khi làm không nên ăn gì cả.
Tối hôm qua không ăn cơm, hiện tại đã gần chiều, trong lúc đó còn trải qua một hồi công việc thể lực thảm hại, cậu gật gật đầu: "Đói!"

Thấy Cố Tử An mở cửa đi ra ngoài, Kỷ Tịch ôm chăn mềm mại len lén cười rộ lên, tuy rằng các bộ phận trên cơ thể đều mơ hồ đau đớn, nhưng linh hồn giống như đã chiếm được sự thăng hoa thật lớn, mở ra lĩnh vực khoái hoạt mà cậu chưa từng đặt chân tới.

Điều này là dục tiên dục tử, chết trong suиɠ sướиɠ!

Không bao lâu sau, Cố Tử An bưng thức ăn vào phòng ngủ, đặt khay thức ăn lên bàn trà, hắn đi tới trước giường, một chân quỳ trên giường, chống cánh tay khom lưng hỏi người bịt kín đầu trong chăn: "Đi rửa mặt trước hay ăn trước?"

Kỷ Tịch xốc chăn lên một chút, lộ ra cái đầu xù xì, ánh mắt đen nhánh nước mượt hơi cong, cậu nhìn Cố Tử An, chậm rãi mở hai cánh tay, đôi môi mỏng khẽ mở ra: "Muốn tốt hảo anh trai ôm cơ!"
Cố Tử An cười lấy tay xoa xoa tóc cậu, cúi người ấn xuống khóe miệng cậu một nụ hôn.

Khi khoảng cách giữa hai người rất gần, lông mi hắn vừa dài vừa dày trực tiếp quét lên mặt Kỷ Tịch, gãi cho Kỷ Tịch một trận ngứa ngáy khó nhịn.

Cậu nhân cơ hội vòng quanh cổ Cố Tử An, khi Cố Tử An sắp đứng dậy, hơi ngửa đầu lại đưa môi mình lên: "Phải hôn trước."

Bắt đầu là một nụ hôn ôn nhu triền miên, đến cuối cùng nhiệt độ tăng lên, dần dần xen lẫn thứ gì khác, một lúc lâu Cố Tử An buông cậu ra, ánh mắt tối sầm, hơi thở bất ổn mở miệng: "Còn dám trêu chọc tôi? Tôi không phiền làm lại lần nữa."

Kỷ Tịch cũng bị hôn mà nổi lên phản ứng, cảm giác được phía sau còn mơ hồ có chút không thoải mái, lập tức đẩy Cố Tử An một phen, quyết định buông tha ý niệm hiện tại làm thêm một vòng nữa.
——

Cố Tử An từ phía sau vòng quanh Kỷ Tịch, nhét bàn chải đánh răng bóp kem đánh răng vào tay cậu: "Kem nè, tổ tông của tôi."

Kỉ Tịch không mang giày, chân trần giẫm lên mu bàn chân Cố Tử An, nghe được cách xưng hô này nhớ tới Giang Lục cũng nói như vậy, cậu cười ha ha, từ trong gương nhìn về phía Cố Tử An nói: "Hảo anh trai đừng nói người ta như vậy."

Ôm người từ phòng tắm đi ra, Cố lão đại lại đi xin chỉ thị từ tổ tông của hắn: "Có thể ngồi được không? Nằm trên giường ăn hay ngồi trên ghế sô pha ăn?"

Lần trước khi Kỷ Tịch xoa bóp cho hắn, bưng thức ăn vào phòng ngủ Cố Tử An, còn bị Cố Tử An răn dạy một trận, nói phòng ngủ chính là nơi ngủ, nghiêm cấm xuất hiện bất kỳ thức ăn nào.

"Nằm." Tối hôm qua Kỷ Tịch hưởng thụ một hồi vui vẻ lại tràn trề vui sướng, tỉnh lại lại có đãi ngộ như lão Phật gia, cậu thầm nghĩ, nếu sớm biết làm một pháo thì địa vị của mình có thể có biến hóa về chất lượng như vậy, sớm đã cố gắng công phá người này.
Cố Tử An nhận mệnh ôm cậu lên giường, lại xoay người bưng cơm trưa đưa tới, Kỷ Tịch không nhận, bĩu môi nhìn Cố Tử An nói: "Em muốn hảo anh trai đút ăn."

Cố Tử An cảm giác mình đào cho mình một cái hố, thiếu chút nữa chôn mình.

"Bít tết à?" Kỷ Tịch nhìn thức ăn đưa vào miệng, mơ hồ nói, "Chú Lý làm bít tết chiên rất ngon."

Ăn được một nửa, điện thoại cố Tử An vang lên, thấy hiển thị là thư ký Lý, hắn nhận điện thoại, khôi phục lại bộ dạng tổng tài lạnh như băng uy nghiêm mang theo khí thế cường đại kia.

"Cố tổng, 3 giờ phải mở cuộc họp hội đồng quản trị."

Cố Tử An dùng nĩa ghim một miếng bít tết đưa vào miệng Kỷ Tịch: "Hủy bỏ đi."

Lý Bí: Hủy bỏ? Hôm qua không phải ngài kêu thông báo cho các thành viên hội đồng quản trị, cho dù trên trời dưới đất, lên núi đao xuống biển lửa cũng phải tham gia cuộc họp quan trọng này sao!
Thư ký Lý: "... Cố tổng, chủ tịch công ty Vân Phàm hẹn ngài 5 giờ gặp mặt. "

Cố Tử An buông cái nĩa xuống, rút khăn giấy lau sạch nước sốt trên khóe miệng Kỷ Tịch: "Thay đổi thời gian."

Lý Bí: ????? Chuyến bay của anh ta lúc 7 giờ tối đến nước M, tháng tới anh ta mới có thể trở lại, ngài không biết à!

Lý Bí: "... Cố tổng, ngày mai 9 giờ sáng..."

Cố Tử An: "Đã biết."

Thư ký Lý nhìn điện thoại bị cúp máy trong lòng gào thét nói: Ngài! Không! Biết! A!

Kỉ Tịch thấy hắn nghe điện thoại, cũng lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, có rất nhiều tin tức mới, trong đó có tổ tiết mục《Đây là cuộc sống》đăng lên, bọn họ đã tuyên bố khách quý thường trú trên Weibo, nhờ mỗi khách mời đều chuyển tiếp một chút.

Trước khi cậu lên Weibo, trước tiên mở tin nhắn nhóm sáu người khách mời để xem, Trì Tu Minh không phải đã bị đàn anh Hà Sạnh đá ra ngoài sao, sao lại có sáu người, chẳng lẽ khách quý thường trú thay thế nhanh như vậy đã định ra rồi à?
Mở danh sách thành viên trong nhóm, khách mời thường trú mới không phải ai khác, chính là tổ tông của Lãnh Ngạn, Giang Lục.

Kỷ Tịch làm xây dựng tâm lý một hồi lâu mới đăng nhập weibo chỉ có hai trăm fan cương thi của cậu, thấy rõ số lượng fan, anh đột nhiên kêu lên: "Cố ca, là anh nổi giận hay anh mua fan cho em vậy? Tại sao weibo của em có 300.000 fans?"

Cố Tử An dọn dẹp đĩa rỗng: "Mới 300.000 fans mà đã kích động thành như vậy? Cũng may, tôi chưa mưa cho em 30 triệu."

Kỉ Tịch đau đớn nói: "Cố ca, trước khi anh mua sao không thương lượng với em một chút, đây không phải anh lãng phí tiền sao? Em cần nhiều người hâm mộ như vậy để làm gì, anh dùng số tiền này tăng lương cho em không phải tốt hơn à? Em có thể trả lại cho người hâm mộ bây giờ không? Em muốn chiết khấu."

Cố Tử An: "..."
Kỷ Tịch vừa chuyển tiếp weibo "Đây là cuộc sống" này vừa quan tuyên cái kia, một bên nói với Cố Tử An: "Cố ca, anh mau đi làm đi, tuy rằng em nghèo hơn anh nhiều lắm, nhưng em vừa nghĩ đến anh mỗi ngày bận rộn nhiều chuyện như vậy, em mới có thể cân bằng trong lòng!"

Cố Tử An: "..."

Kỷ Tịch thấy người bên cạnh vẫn không mở miệng, dời ánh mắt khỏi màn hình di động, chột dạ ngẩng đầu, quả nhiên đối diện con ngươi sắc bén của Cố Tử An.

Cậu tự biết mình nói sai, ném điện thoại di động, lấy lòng kéo tay Cố Tử An lắc lư.

Cố Tử An thần sắc hơi hoãn lại: "Cho em một cơ hội, nói lại."

Kỷ Tịch thuận thế ngã vào lòng hắn: "Hảo anh trai, em thích anh..."

Câu thổ lộ bất thình lình này, khiến Cố Tử An tâm thần nhộn nhạo tim đập nhanh hơn, khóe môi hắn cong lên, đang chuẩn bị dính lấy hôn cái miệng ngọt ngào này, chỉ nghe Kỷ Tịch thở hổn hển tiếp tục nói, "Làm! Em!"
⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Chương này hỏny hỏny quá hehe.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).