Khúc Thiên Dao đồng ý, tâm trạng Mẫn Hạo Phong tốt đến lạ thường, hắn còn nói muốn mời Khúc Thiên Dao đi ăn, nói xong mới nhớ ra cậu vừa bị đả kích, lúc này chắc cũng không có tâm trạng gì.
Nhưng Khúc Thiên Dao hiển nhiên không phải người bị dọa đến nỗi ăn không vô, vừa nghe có người muốn mời mình đi ăn, liền cầm quần áo nhảy vọt vào phòng tắm, thay quần áo cực nhanh rồi ra đứng trước mặt Mẫn Hạo Phong, hành động chớp nhoáng đã bộc lộ dục vọng ăn uống của cậu.
Mẫn Hạo Phong nhìn thấy cậu như vậy thì buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống rồi dẫn cậu ra cửa.
Khúc Thiên Dao thay bộ đồ thể thao, đội mũ, cùng với mái tóc ngắn, trông giống như một cậu học sinh cấp hai nửa đêm ra ngoài chơi với anh trai. Có lẽ đã quen với vẻ ngoài thường ngày của cậu trong trang phục phụ nữ, bỗng dưng thay đổi Mẫn Hạo Phong vẫn có chút không quen, ngồi đối diện với cậu, hắn luôn có cảm giác cậu giống như một cô nàng tomboy.
Ngược lại với hắn, Khúc Thiên Dao rất hài lòng với trạng thái hiện tại của mình, cậu chợt nhận ra, cho dù mình thật sự nổi tiếng thì đi ra ngoài cũng rất dễ dàng, vấn đề này có thể giải quyết bằng cách cởi váy và thay quần áo nam.
Lần này Mẫn Hạo Phong đưa cậu đến một nhà hàng Trung Hoa, không gian nhà hàng không lớn nhưng lại có rất nhiều người, cậu vừa bước vào cửa và nói tên mình cho phục vụ, nhân viên phục vụ đã dẫn cậu đến một chỗ ngồi yên tĩnh hơn, có vẻ như là đã đặt chỗ trước.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn tới, Khúc Thiên Dao không quen nơi này nên đề cập đến một số món không ăn được, còn lại giao cho Mẫn Hạo Phong quyết định, Mẫn Hạo Phong gọi hai món cháo và mấy món ăn kèm, sau đó trả lại thực đơn cho nhân viên.
Khúc Thiên Dao ngồi xuống sau đó nhìn xung quanh một vòng, cười nói: “Tôi tưởng anh sẽ dẫn tôi đến một chỗ cao cấp hơn.”
“Cậu không thích à?”
“Không phải, tôi chỉ ngạc nhiên xíu thôi.” Khúc Thiên Dao cười nói, “Anh dù sao cũng là tổng tài mà.”
“Đồ đắt chưa chắc đã ngon.” Mẫn Hạo Phong nói: “Bữa khuya ở đây rất ngon, đặc biệt là món cháo, cậu nên ăn đồ thanh đạm chút mới tốt.”
Khúc Thiên Dao nghe vậy thì sửng sốt, cậu không ngờ Mẫn Hạo Phong lại có lúc quan tâm đến cậu như vậy.
“Sao, cậu bị mê bởi sự chu đáo của tôi, yêu tôi rồi chứ gì?”
Cho nên chỉ cần một câu là có thể phá hủy hình tượng, Khúc Thiên Dao vừa mới cho rằng người này là người tốt, gần như là thức tỉnh trong nháy mắt, sao cậu cứ quên mất người này rất ngứa đòn nhỉ!
Khúc Thiên Dao thở dài nói: “Nhìn cũng ra dáng lắm, mà tính cách sao lại khiếm khuyết như vậy.”
Mẫn Hạo Phong nghe thấy nhướng mày nói: “Ý của cậu là, ít ra cậu cũng thừa nhận là tôi đẹp trai đúng không?”
Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Khúc Thiên Dao, Mẫn Hạo Phong vui vẻ nói: “Không ấy để tôi phỏng vấn cậu một chút nha, hiện tại cậu đã có một anh chồng chưa cưới vừa tài năng vừa đẹp trai, cậu có cảm nghĩ như thế nào?”
Trong miệng Khúc Thiên Dao phát ra âm thanh ghét bỏ “xí” một tiếng: “Chúng ta có thể bớt mặt dày như vậy đi được không.” Cậu vừa nói vừa cầm một cái thìa trên bàn, đưa tới trước mặt Mẫn Hạo Phong, dùng thanh âm khàn khàn nói ra giọng phát thanh, “Hay để tôi phỏng vấn lại anh đi? Hiện tại anh có một người vợ chưa cưới có ngoại hình nổi bật, tương lai sẽ trở thành thần tượng quốc dân, thì anh có cảm nghĩ như thế nào?”
Mẫn Hạo Phong sờ sờ cằm, bắt đầu đánh giá Khúc Thiên Dao, ánh mắt hắn giống như người mua hàng đang xem hàng hóa trên kệ, nói: “Thiết kế thì Ok, nhưng tay nghề không tốt lắm.”
Khúc Thiên Dao nghe hắn nói như vậy, thiếu điều muốn ném cái thìa trong tay vào mặt hắn: “Chế tác bằng thủ công, là bảo bối độc nhất vô nhị đó được không?! Đúng là đồ không có mắt nhìn!”
Cậu vốn tưởng rằng Mẫn Hạo Phong sẽ phản bác lại, nhưng không ngờ Mẫn Hạo Phong đột nhiên duỗi tay nhéo nhéo mặt cậu, nhéo còn chưa đã ghiền, còn kéo kéo mặt cậu, cười nói: “Đúng là rất tốt, chỉ là bên trong lại có gai nhọn, sẽ đâm vào tay.”
“Đâm chết anh luôn.” Khúc Thiên Dao hất tay Mẫn Hạo Phong ra, “Nếu da tôi bị chảy xệ, tôi sẽ giết anh chết.”
Mẫn Hạo Phong nghe vậy tỏ vẻ hả hê, sau đó lại kéo bên má còn lại của Khúc Thiên Dao, “Vậy để tôi giúp cậu kéo bên đây nữa cho đồng đều cả hai bên, nhìn nó đẹp hơn.”
“Cút.” Lần này Khúc Thiên Dao trực tiếp véo vào da tay Mẫn Hạo Phong, nhéo mạnh một cái, Mẫn Hạo Phong thấy đau thì lập tức buông ra, khi Khúc Thiên Dao buông tay ra, trên cánh tay hắn đã để lại một vết đỏ đậm.
Mẫn Hạo Phong thấy thế thì tặc lưỡi: “Lòng dạ phụ nữ ác độc nhất.”
“Anh bớt úp nồi lên đầu phụ nữ lại đi.” Khúc Thiên Dao trợn mắt nhìn Mẫn Hạo Phong, cậu đứng dậy giúp người phục vụ bưng đồ ăn lên bàn: “Rõ ràng là lỗi của đàn ông hèn.”
“Cậu không phải là đàn ông sao?”
“Tôi là đàn ông.” Khúc Thiên Dao nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi không hèn, anh hèn.”
Sau đó, dù cho Mẫn Hạo Phong có nói gì thì Khúc Thiên Dao cũng không thèm cãi với hắn nữa, cậu vùi đầu ăn cháo phát ra tiếng “rộp rộp”, thỉnh thoảng lại nói đôi câu: “Ôi chao, tướng ăn của tôi không được đẹp, húp cháo thì tiếng có hơi lớn nên không nghe rõ anh nói gì” Mẫn Hạo Phong tức đến nỗi muốn bóp cổ cậu áp vào tường.
Sau khi đã ăn uống no say, Khúc Thiên Dao đi đường vòng để mua một túi trái cây trước khi trở về khách sạn, theo lời Mẫn Hạo Phong nói, dường như hắn ở tầng trên cùng nên hai người tách ra ở tầng bốn. Lúc ra khỏi thang máy Khúc Thiên Sao mới sực nhớ tới trái cây của mình, cấp tốc mò lấy một trái ném cho Mẫn Hạo Phong: “Cám ơn nhé.”
Cửa thang máy từ từ đóng lại, chặn mất gương mặt tươi cười của Khúc Thiên Dao ở bên ngoài, Mẫn Hạo Phong nhìn trái táo trong tay rồi bật cười, Khúc Thiên Dao luôn mang đến cho hắn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Khúc Thiên Dao trở về phòng, nhanh chóng tắm rửa, sau đó ngồi ở bệ cửa sổ gặm một trái táo trong đêm, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra trong phòng, cậu vẫn có chút tức giận, thế nhưng không còn sợ hãi nữa, cũng may nhờ có Mẫn Hạo Phong đưa cậu ra ngoài đi dạo một vòng.
“Trái này hơi chua…” Nhìn trái táo trong tay, Khúc Thiên Dao lại muốn thở dài, cậu đặc biệt chọn lựa, nhưng kết quả vẫn bị lẫn trái không ra gì vào, sao vừa rồi không ném nó cho Mẫn Hạo Phong nhỉ?
Khúc Thiên Dao ăn táo xong, đang định đánh răng rửa mặt đi ngủ thì có tiếng gõ cửa.
Lúc này đã hơi muộn, cộng thêm chuyện vừa xảy ra, cậu cảnh giác nhìn qua mắt mèo trên cửa, thấy là người của khách sạn, cậu trở vào mặc thêm áo khoác rồi quay lại mở cửa. Thấy cửa mở, người phục vụ mỉm cười hỏi: “Xin hỏi, cô là Khúc tiểu thư đúng không?”
“Đúng vậy.” Khúc Thiên Dao nói. “Có chuyện gì sao?”
Người phục vụ bưng cái khay tới trước mặt Khúc Thiên Dao, “Mẫn tiên sinh bảo chúng tôi mang cho cô một ly sữa ấm, nói là cảm ơn cô vì quả táo, táo rất ngọt.”
Khúc Thiên Dao nhìn thoáng qua, mỉm cười cảm ơn, bưng ly sữa trở về phòng, vừa uống vừa gửi tin nhắn nói cảm ơn với Mẫn Hạo Phong.
Khúc Thiên Dao uống xong bèn đánh răng rửa mặt đi ngủ, mà Mẫn Hạo Phong ở phòng khác lại không ngủ được, hắn cắn một miếng táo trong tay, lại cảm thấy tiếc nên chừa lại, nhưng nghĩ tới nó sẽ bị oxy hóa nên hắn đã ăn hết. Ăn xong thấy rất ngon nên bảo trợ lý đến cửa hàng đó lựa thêm hai trái nữa, nhưng hắn lại cảm thấy dường như không ngon bằng trái trước, nên hắn nói trợ lý hết một trận, đến nỗi trợ lý cảm thấy vô cùng uất ức.
Sự việc lại thành ra thế này, có quỷ mới biết là vì sao.
Mà Khúc Thiên Dao, thủ phạm gây ra mọi chuyện lại ngủ say vô cùng, thức dậy đúng giờ và tràn đầy năng lượng chạy đến trường quay.
Những cảnh quay ở cổ trấn của cậu có thể quay xong trong hai ngày, sau đó cậu sẽ được nghỉ ngơi vài ngày, trong lúc cậu còn đang lên kế hoạch đi chơi thì Mẫn Hạo Phong đã gửi một tin nhắn trực tiếp phá hỏng kế hoạch của cậu: Mấy ngày tới cậu được nghỉ phải không? Tôi đưa cậu đến gặp ông nội tôi.
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Khúc Thiên Dao vừa nghĩ đến sau này cũng có thể đi chơi thì cảm thấy thả lỏng, trả lời: Khúc Thiên Dao ở chung với ông nội anh thế nào thế?
Trả lời xong, cậu đợi nửa ngày vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Mẫn Hạo Phong, cũng không vội, tiếp tục chơi puzzle game của mình, lúc Mẫn Hạo Phong trả lời thì cậu đã bị đạo diễn gọi đi, lần nữa chạm được điện thoại cũng đã là nửa đêm rồi.
“Cười nhiều vào, miệng ngọt xíu là được.”
Nhìn thấy câu trả lời này, Khúc Thiên Dao gần như muốn trợn mắt: Anh mang theo một túi lựu cũng có tác dụng tương tự.
Mẫn Hạo Phong nhìn thấy câu trả lời của cậu thì vui vẻ, chút bất mãn trong công việc cũng đã tiêu tan, nhưng điều này lại khiến trợ lý dựng tóc gáy.
Đây có lẽ là giận quá hóa cười trong truyền thuyết, xem ra trời lạnh thật rồi.
Ngày quay phim cuối cùng của Khúc Thiên Dao kéo dài suốt buổi sáng, Mẫn Hạo Phong dẫn cậu đi dạo một vòng, nói muốn mua một ít quần áo nhẹ nhàng hơn. Nhưng về cơ bản thì hắn đến để trả tiền, dù sao cũng là Khúc Thiên Dao chọn quần áo, khi vừa bước vào, cậu đã đi một vòng quanh cửa hàng, chọn ra vài món, sau đó nói số đo của mình mới coi như là đã mua xong.
Sau đó cậu kéo Mẫn Hạo Phong đi về phía khu ăn uống.
Khúc Thiên Dao ăn không ít món, Mẫn Hạo Phong ở bên cạnh không ngừng trêu chọc cậu, nói hắn chưa thấy một nghệ sĩ nào không kiểm soát chế độ ăn uống của mình như cậu.
Khúc Thiên Dao tỏ vẻ không thèm quan tâm, cậu vốn đã đẹp sẵn, nên không sợ.
Đi gặp ông nội Mẫn là chuyện của ngày mai, Khúc Thiên Dao chơi suốt buổi chiều, buổi tối còn dẫn Trần Đan Mạn cùng Tiểu Ngư đi dạo một vòng, sau đó ngày hôm sau đã vinh quang dậy muộn.
Sau khi nhìn thời gian, cậu biết chắc chắn mình sẽ không kịp chuẩn bị, Khúc Thiên Dao không còn cách nào khác ngoài gọi điện cho Mẫn Hạo Phong để xin lỗi, Mẫn Hạo Phong không nói gì, dù sao hắn chỉ nói với ông nội rằng mình sẽ đến thăm ông, chứ không có nói thời gian cụ thể là khi nào.
Nếu là quần áo nam, Khúc Thiên Dao kỳ thật có thể thay một cái là có thể đi ra ngoài, nhưng nếu mặc quần áo nữ, cậu còn phải trang điểm, phải tốn một chút thời gian mới trang điểm xong.
Lúc xuống lầu, Mẫn Hạo Phong đã đợi sẵn trên xe, Khúc Thiên Dao đã tập luyện được một thời gian, đã quen với giày cao gót, chỉ là cậu không thể đi quá nhanh, nếu không sẽ dễ bị trẹo chân, lúc đi xuống cầu thang. cũng có hơi phiền phức.
Mẫn Hạo Phong thấy cậu đi giày cao gót cẩn thận đi xuống lầu, cảm thấy buồn cười, hắn đi tới đưa tay dìu cậu xuống.
Sau khi chạm chân xuống đất, Khúc Thiên Dao mới thở phào nhẹ nhõm, cậu mỉm cười ôn hòa với Mẫn Hạo Phong: “Cảm ơn.”
Mẫn Hạo Phong nhìn đến con tim rung động, Khúc Thiên Dao hôm nay chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhìn thần sắc rất tốt, cậu mặc một chiếc váy thêu màu hồng cánh sen, so với dịu dàng lại càng tao nhã hơn, khi cười lên mang một cảm giác yên bình, giống như tinh linh không nhiễm bụi trần.
Dù vậy thì những lời phát ra từ miệng tinh linh này rất mất hình tượng, “Đôi giày rách này thật sự rất khó đi, đúng là khâm phục mấy cô gái ngoài kia, mang đôi giày cao thế này còn có thể chạy nhanh như chạy Olympic.”
“Không phải do cậu tự chọn à, đi thôi, nhà vô địch thế giới.” Mẫn Hạo Phong nói rồi nhét Khúc Thiên Dao ngồi vào ghế phụ, lúc lên xe không quên dặn dò cậu: “Một chút nữa gọi ông nội giống như tôi, nhớ chưa?”