Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường

Chương 68



Sau lần gây rối đó, mọi người trong lớp 1 khó mà giữ được thái độ nhiệt tình với Đỗ Hân như trước. Đặc biệt là các nữ sinh, ngoại trừ mấy người bạn thân, đa phần nữ sinh đều thấy cô ta thật lố bịch rồi tự nhiên dần dần xa lánh. Đỗ Hân lờ mờ cảm nhận được sự xa cách của mọi người, trong lòng đầy bất mãn, chỉ cảm thấy rằng học sinh lớp 1 rất bài ngoại*, từ giáo viên đến học sinh đều chỉ coi trọng thành tích. Cô ta âm thầm khinh thường bọn họ.

*bài ngoại: sợ hãi hoặc không tin tưởng những người thuộc chủng tộc, sắc tộc, dân tộc khác với mình. Nôm na là không thích những người khác biệt với họ.

"Tôi chẳng thèm quan tâm đến mấy đứa đó." Đỗ Hân thầm mắng: "Một lũ nhà quê."

Chẳng qua cô ta vẫn không nuốt trôi cơn giận này. Mỗi lần nhìn Lục Vân Phi, cô ta đều cảm thấy không vừa mắt, luôn muốn tìm cơ hội trả đũa. Hôm đó, khi Đỗ Hân lấy nước trở về, cô ta thấy Lục Vân Phi đang làm bài nghe viết, còn Biên Tấn Nguyên vừa đọc nghĩa tiếng Trung vừa bóc hạt dẻ. Hắn bóc xong không ăn mà đút luôn vào miệng Lục Vân Phi. Lục Vân Phi vừa nhai vừa nói: "Cậu để đó đi, lát nữa tôi làm xong sẽ ăn."

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, đặt hạt dẻ xuống tờ giấy bên cạnh rồi tiếp tục đọc từ vựng. Đỗ Hân nhìn thấy cảnh đó, cơn giận lập tức bùng lên. Đây chính là lý do mà Biên Tấn Nguyên nói không có thời gian sao? Hắn có thời gian bóc hạt dẻ cho Lục Vân Phi mà lại không có thời gian giải một bài tập giúp cô ta? Còn Lục Vân Phi nữa, không có tay hay sao mà phải nhờ người khác bóc hộ? Biên Tấn Nguyên lúc từ chối cô ta trông cao ngạo biết bao, vậy mà trước mặt Lục Vân Phi lại khúm núm, có khác gì nô bộc của nhà họ Lục không? Lại còn phải hầu hạ tiểu thiếu gia nữa à.

Đỗ Hân giận dữ cười lạnh, cô ta bỗng nảy ra ý nghĩ nào đó, rồi nhanh chóng giơ điện thoại chụp một bức ảnh. Nhìn tấm ảnh trong điện thoại, cô ta cảm thấy vô cùng hài lòng. Liếc qua Lục Vân Phi lần cuối, cô ta quay trở về chỗ ngồi.

Đỗ Hân lên diễn đàn tìm kiếm các bài viết cũ liên quan đến Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi, lưu vài bức ảnh. Sau đó, cô ta chụp thêm một số bức mới trong ngày, cẩn thận sắp xếp lại tất cả rồi phân loại vào một thư mục mới.

Sáng hôm sau, trên diễn đàn trường bỗng xuất hiện một bài viết gây chú ý: "Cái tên chết tiệt Lục Vân Phi kia, dám để người đứng đầu lớp làm trâu làm ngựa cho cậu hả, ỷ vào bản thân có chút tiền thối đó là ngon lắm đúng không?"

Chủ thớt: "Ai cũng biết Lục Vân Phi giàu có, đồng thời cũng biết Biên Tấn Nguyên không có tiền, thế nhưng đều là bạn học với nhau, Lục Vân Phi làm như vậy có phải quá đáng lắm không?" 

Kèm theo đó là bốn bức ảnh: Biên Tấn Nguyên xách cặp cho Lục Vân Phi, lấy nước cho cậu, lên xe của nhà họ Lục, còn bóc hạt dẻ cho Lục Vân Phi trong giờ học nữa.

Bàn phím cơ: Thích thật đấy, làm thiếu gia thì sướng quá nhỉ, đi học cũng còn có người phục vụ cho.

Dưới gốc chanh có anh và em: Nhìn mà ghen tị ghê, Biên Tấn Nguyên chỉ thiếu việc theo Lục Vân Phi vào nhà vệ sinh nữa thôi.

Không ăn nho: Sao Biên Tấn Nguyên lại làm thế nhỉ? Chẳng lẽ là vì tiền ư? Mà Lục Vân Phi cũng thật là dày mặt, bạn học với nhau mà lại coi người ta như người hầu để sai khiến, không cảm thấy kì cục hả?

Gió xuân tràn về: Tất nhiên là không thấy rồi, nếu thấy thì cậu ta đã không làm thế.

Lấp lánh làm người ta yêu thích: Chủ thớt, sao chỉ có ảnh Biên Tấn Nguyên giúp Lục Vân Phi mà không có ảnh ngược lại vậy? Chẳng phải Lục Vân Phi cũng từng giúp Biên Tấn Nguyên sao?

Kỵ sĩ: Có hả? Lục Vân Phi mà còn giúp Biên Tấn Nguyên nữa à?

Bóng râm ngang dọc: Khổ thân Biên Tấn Nguyên, vừa phải bận học giỏi lại vừa phải hầu hạ tiểu thiếu gia.

Hôm nay ăn gì: Mấy người trong đây bị làm sao vậy? Trâu không uống nước thì không thể ép đầu nó xuống được đâu. Biên Tấn Nguyên làm vậy chắc chắn là vì Lục Vân Phi đã trả tiền rồi. Hai người bọn họ, một người bỏ tiền mua dịch vụ, một người sẵn lòng phục vụ, liên quan gì đến các người chứ? Có tiền thì các người cũng làm được vậy mà.

Vầng thái dương: Thế tiền là vạn năng sao?

Trời sinh ta tài: Chứ sao nữa? Mấy người không thiếu tiền đương nhiên nói chuyện không đau eo rồi.

Ha ha: Lục Vân Phi cũng khá ghê gớm đấy, tìm được học sinh giỏi nhất làm người hầu cho cậu ta, đẳng cấp thật.

Nhất chi độc tú: Để tôi đưa ra giả thuyết nhé. Trước khi phân ban, Lục Vân Phi luôn đứng nhất về Toán Lý Hóa trong lớp. Giờ phân ban rồi lại gặp phải Biên Tấn Nguyên, môn Toán Lý Hóa của cậu ta chỉ còn đứng thứ hai. Sự tụt hạng đột ngột này, cộng với việc luôn bị người khác vượt mặt, Lục Vân Phi chịu không nổi, cho nên...

Bóng râm ngang dọc: Trời ơi, vậy Biên Tấn Nguyên cũng thảm quá, vô tội mà bị vạ lây.

Không ăn nho: Lục Vân Phi không thể nào làm vậy được, như thế quá là mất mặt rồi. Có bản lĩnh thì tự bản thân mình cố gắng mà thi cho tốt hơn Biên Tấn Nguyên chứ. Dùng thủ đoạn kiểu này thì còn ra thể thống gì nữa.

Máy bay không người lái đại chiến người máy: Thật sự là càng nghĩ càng thấy rùng mình.

Chờ lúc Lý Nguyên Thanh gửi bài viết này cho Lục Vân Phi thì nó đã có hơn 500 bình luận rồi. Trong mắt mọi người, Lục Vân Phi bây giờ đã trở thành kẻ có tâm địa hẹp hòi, thua không chịu nổi, gặp chuyện gì không hài lòng là dùng tiền đè ép người khác để thỏa mãn bản thân. Cho dù có người lên tiếng bênh vực Lục Vân Phi, nhưng ý kiến của bọn họ lại bị nhấn chìm giữa cơn sóng suy diễn không ngừng, chỉ còn thiếu việc dựng cho Lục Vân Phi một vở kịch lớn thôi.

Lục Vân Phi nhìn bài viết mà chẳng biết nói gì. Cậu chỉ thấy đám người này quá nhàn rỗi, cần phải tăng thêm bài tập về nhà cho bọn họ mới được. Có thời gian thêu dệt mấy thuyết âm mưu như vậy, chẳng lẽ không biết học thuộc "Quá Tần Luận"* sao?

*Suy diễn thái quá.

Lục Vân Phi tiện tay bấm nút báo cáo bài viết.

Nhưng qua mấy chục phút, bài viết vẫn chưa bị xóa mà lại càng hot hơn.

Lục Vân Phi:... Quản trị viên ăn tiền rồi chắc, vậy mà còn chưa xóa nữa!

Biên Tấn Nguyên thấy Lục Vân Phi cứ cúi đầu xem điện thoại thì ghé qua nhìn thử, lập tức thấy được nội dung bài viết: "Đây là diễn đàn trường à?"

"Ừm" Lục Vân Phi cất điện thoại lại: "Không biết đám người này rảnh rỗi đến mức nào. Có thời gian rảnh mà không lo học, cứ thích lo chuyện của người khác. Đều tại bác Viên Long Bình* cho bọn họ ăn no quá."

*là một nhà nông học và giáo dục người Trung Quốc, được biết đến là người lai tạo ra các giống lúa lai đầu tiên vào thập kỷ 70 của thế kỷ trước.

"Chuyện gì thế? Họ nói gì à?"

"Không có gì." Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, Lục Vân Phi không muốn làm phiền Biên Tấn Nguyên. Chỉ là, cậu nghĩ lại, tuy người đăng bài này rất vô duyên, nhưng có lẽ gần đây cậu thực sự đã nhờ vả Biên Tấn Nguyên quá nhiều.

Nhớ lại, mọi chuyện bắt đầu từ khi Lục Vân Phi bị thương ở chân, Biên Tấn Nguyên thấy cậu đi lại bất tiện nên chủ động giúp đỡ nhiều việc, ví dụ như xách cặp hay lấy nước. Dù sau đó chân cậu đã lành, Biên Tấn Nguyên vẫn tiếp tục giúp cậu. Nghĩ đến đây, Lục Vân Phi cảm thấy bản thân đã làm phiền Biên Tấn Nguyên quá nhiều rồi, có lẽ sau này phải chú ý hơn.

Thấy Lục Vân Phi trầm ngâm suy nghĩ, Biên Tấn Nguyên cũng mở diễn đàn trường ra, rồi thấy ngay bài viết đang gây sốt. Hắn bấm vào xem kỹ.

Mọi người vẫn đang sôi nổi thảo luận thì đột nhiên có một bình luận mới xuất hiện:

Biên Tấn Nguyên: Không cần tiền, là tôi tự nguyện, mấy người có ý kiến gì?

Quần chúng ăn dưa:??? Phắc! Chính chủ lên tiếng hả?

Nhất chi độc tú: Là Biên Tấn Nguyên sao? Là chính chủ phải hông?

Nghỉ nghiêm: Sống lâu lại được thấy học bá chơi diễn đàn à?

Biên Tấn Nguyên: Không chơi, là chính chủ. Bài này đã bị báo cáo.

Quần chúng ăn dưa vẫn chưa kịp phản ứng thì bài viết đã bị xóa, chỉ còn lại cảm giác bàng hoàng vi diệu, không ngờ rằng chính Biên Tấn Nguyên lại đích thân ra mặt vì hồng nhan. Nếu Biên Tấn Nguyên làm vậy không phải vì tiền, mà lại đối xử với Lục Vân Phi như thế, liệu có phải là vì... nảy sinh tình cảm không?

Sau khi cất điện thoại, Lục Vân Phi không để ý đến chuyện này nữa. Nhưng Lý Nguyên Thanh vẫn theo dõi và lập tức báo cho cậu khi bài viết bị xóa. Nghe nói Biên Tấn Nguyên dùng tên thật để bình luận, Lục Vân Phi thò đầu lại gần Biên Tấn Nguyên hỏi: "Cậu còn vào trả lời bài viết à?"

"Không được sao?" Biên Tấn Nguyên đáp lại một cách thản nhiên.

"Không phải, chỉ là không cần thiết thôi."

Vừa làm bài, Biên Tấn Nguyên vừa đáp: "Không sao, không mất thời gian."

Lục Vân Phi nhắc nhở: "Lần sau trả lời thì cứ đặt tên giả, không cần dùng tên thật đâu."

"Nói sau đi." Biên Tấn Nguyên trả lời.

Lục Vân Phi gật đầu, cầm ly đứng dậy định đi lấy nước. Thấy vậy, Biên Tấn Nguyên cũng đứng lên, tự nhiên cầm lấy ly của Lục Vân Phi trước khi cậu kịp phản ứng. Hắn mang theo cả ly của mình, bước xuống cầu thang, đi về phía máy lọc nước.

Lục Vân Phi nhìn bàn tay trống trơn, chớp chớp mắt rồi ngồi xuống.

Biên Tấn Nguyên lấy nước xong thì đưa ly cho Lục Vân Phi. Cậu đón lấy rồi đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói với Biên Tấn Nguyên: "Cảm ơn cậu nhé, nhưng mà lấy nước thế này tôi tự làm được, lần sau cậu đừng giúp nữa, phiền cậu quá."

"Không sao, không phiền." Biên Tấn Nguyên đáp lại.

"Thôi, tôi tự làm cũng được mà," Lục Vân Phi vẫn kiên trì.

"Không cần thiết." Biên Tấn Nguyên nói: "Tôi thích cậu làm phiền tôi."

"Vẫn là thôi đi." Lục Vân Phi kiên quyết.

Thấy vậy, Biên Tấn Nguyên đoán rằng Lục Vân Phi có lẽ đã bị ảnh hưởng bởi bài viết đó. Hắn định nói với cậu rằng thực sự hắn không bận tâm những chuyện này, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt trở vào. Nhìn Lục Vân Phi, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ. Hắn muốn thử xem tình cảm của Lục Vân Phi đối với hắn ra sao, đồng thời cũng muốn thử xem liệu sau này cậu có thể chấp nhận hắn hay không.

Biên Tấn Nguyên siết nhẹ nắm tay, gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc, cố gắng giữ vẻ bình thản rồi nhẹ nhàng nói: "Vậy tôi sẽ đổi cách nói khác — không cần thiết, bởi vì tôi thích cậu."

Lục Vân Phi:???

Lục Vân Phi giật mình mở to mắt, ngây người nhìn hắn mà không thốt nên lời.

Biên Tấn Nguyên im lặng chờ đợi, nhưng Lục Vân Phi chẳng nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn chút bối rối và lúng túng. Cậu cứ đứng im y như bị trời trồng.

Kết quả này Biên Tấn Nguyên đã lường trước rồi, thế nhưng trong lòng hắn vẫn không nhịn được mà thở dài. Quả nhiên, Lục Vân Phi chẳng có chút tình cảm nào với hắn ở phương diện đó. Cậu thực sự chỉ coi hắn là bạn mà thôi.

Hắn mỉm cười, giơ tay gõ nhẹ vào trán Lục Vân Phi, dịu dàng lên tiếng: "Xem cậu sợ chưa kìa, tôi đùa thôi."

Lục Vân Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thoát khỏi trạng thái kinh ngạc ban nãy, nói với vẻ không thể tin nổi: "Cậu làm tôi sợ chết khiếp đó, sao cậu lại trẻ con như vậy chứ? Còn đùa tôi nữa? Đùa tôi vui lắm à?"

Cũng khá vui, Biên Tấn Nguyên nghĩ, chỉ tiếc rằng lần này không hề vui chút nào.

"Chẳng phải mấy hôm trước cậu còn bảo tôi đừng giữ khoảng cách với cậu sao? Vậy mà hôm nay cậu lại bắt đầu khách sáo với tôi rồi." Biên Tấn Nguyên bình tĩnh nói.

"Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, không muốn làm phiền cậu mà."

"Không cần." Giọng điệu của Biên Tấn Nguyên vẫn dịu dàng như mọi khi: "Chính cái việc cậu khách sáo với tôi mới thật sự là làm phiền tôi đấy."

Thấy thái độ kiên quyết của Biên Tấn Nguyên, Lục Vân Phi cũng không cố chấp nữa. Dù sao, Biên Tấn Nguyên vui là được rồi.

Mà Biên Tấn Nguyên, trong đầu hắn lúc này chỉ tràn ngập hình ảnh gương mặt kinh ngạc của Lục Vân Phi ban nãy. Hắn lặng lẽ hồi tưởng lại, rồi từ từ hạ thấp hàng mi xuống.