Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường

Chương 70



Ngày 15 tháng 7, khóa huấn luyện chính thức bắt đầu. Tham gia đợt huấn luyện này không có nhiều người, cho nên trường chỉ mở một phòng học - lớp 12A1.

Đợt trước học sinh lớp 12 đã tốt nghiệp. Mặc dù điểm thi đại học chưa có, nhưng sau khi tự ước tính điểm, hầu hết mọi người cũng đã có một cái nhìn sơ bộ, kết quả không tệ. Đây là điều mà Lục Vân Phi đã đọc được trên diễn đàn. Khi đó, Lục Vân Phi nhìn các anh chị khối trên trao đổi chứ không có cảm xúc gì đặc biệt. Nhưng hôm nay, khi bước vào phòng học lớp 12A1, cậu mới thực sự nhận ra rõ ràng rằng, học kỳ tới cậu sẽ là học sinh lớp 12, đồng thời kỳ thi đại học đã rất gần rồi.

Buổi sáng là tiết học Toán trong khóa huấn luyện. Theo thói quen, Lục Vân Phi chọn ngồi ở hàng cuối cạnh cửa sổ. Trong lớp đã có khá nhiều người ngồi xuống, nhưng khi thấy cậu ổn định chỗ ngồi, nhiều người rục rịch đứng lên, muốn đổi sang ngồi cạnh cậu. Tuy nhiên vừa bước được vài bước, họ phát hiện ra chỗ ngồi mà họ nhắm đến đã bị chiếm mất tiêu - Ôn Minh Dịch chưa tới mà âm thanh của cậu ta đã vang lên trước, cậu ta gọi một tiếng "Lục Vân Phi" rồi tiến thẳng đến ngồi cạnh cậu.

Mọi người trong lớp thì thầm bàn tán: "Sao cậu ấy lại đến đây nhỉ? Ôn Minh Dịch không phải là học sinh khối Văn sao? Khối Văn cũng tham gia đợt huấn luyện này à?"

Lục Vân Phi không ngạc nhiên như bọn họ. Ôn Minh Dịch giỏi cả Toán, Lý, Hóa, thậm chí còn ngang ngửa với cậu, chọn ban Văn chỉ là để trêu tức anh trai mình, vậy thôi đó.

Ôn Minh Dịch ngồi xuống, vừa lấy túi bút và vở ra, vừa trò chuyện với Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi tò mò hỏi: "Chiều cậu có tới lớp Vật lý không?"

"Không." Ôn Minh Dịch bỏ cặp vào ngăn bàn: "Tớ đã một năm không học Vật lý rồi, cũng không muốn học nữa."

"Ò."

"Bên Tấn Nguyên sao không đến thế? Tớ ngồi ở đây rồi, sau này cậu ấy đến có phải tớ sẽ phải nhường chỗ cho cậu ấy không?" Ôn Minh Dịch nằm úp mặt xuống bàn mà hỏi cậu.

Lục Vân Phi đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. Theo lý thuyết mà nói, cậu với Ôn Minh Dịch và Biên Tấn Nguyên đều là bạn tốt, ngồi với ai cũng không sao. Nhưng có lẽ vì đã quen ngồi cùng bàn với Biên Tấn Nguyên rồi, nếu phải chọn giữa hai người, Lục Vân Phi cảm thấy cán cân trong lòng cậu đang nghiêng về phía Biên Tấn Nguyên.

Cậu khẽ ho một tiếng, đang chuẩn bị nói lại bất chợt như gặp được cứu tinh, chỉ tay về phía nữ sinh không xa: "Đó chẳng phải là lớp trưởng lớp cậu sao? Chậc, lớp này có hai học sinh khối Văn, lại là cùng lớp, giờ là lúc hai người cần phải đoàn kết đấy!"

Ôn Minh Dịch:...

Ôn Minh Dịch nhìn lên trời với vẻ bất lực, chỉ cảm thấy người bạn tốt của cậu ta thật là dối trá.

Khóa học Toán do cô Lý Lị phụ trách, Lục Vân Phi đã quen nghe cô giảng bài, chẳng mấy chốc mà buổi sáng đã trôi qua.

Ôn Minh Dịch cùng Lục Vân Phi ăn trưa rồi mới rời trường. Lục Vân Phi trở lại lớp đổi sách vở, rồi chờ tiết học Vật lý.

Lúc này còn nửa tiếng nữa mới đến giờ học, Lục Vân Phi nhàn rỗi, bèn lấy điện thoại và tai nghe ra xem video. Đang xem thì đột nhiên cậu cảm thấy bên cạnh tối lại, theo phản xạ ngẩng đầu lên thì thấy một nam sinh khá đẹp trai đang đặt cặp lên bàn cạnh cậu. Thấy Lục Vân Phi nhìn, cậu ta mỉm cười lễ phép và chào hỏi: "Tôi là Đới Hàm Sâm."

"Lục Vân Phi."

"Tôi biết rồi." Đới Hàm Sâm cười nói: "Tôi đã nghe về cậu."

Lục Vân Phi gật đầu, nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cậu định ngồi cạnh tôi à?"

"Không thể sao?"

"Không phải, chỉ là chỗ này tôi để dành cho người khác, vài hôm nữa cậu ấy sẽ đến. Khi đó có lẽ cậu sẽ phải chuyển đi đấy."

Nghe vậy, Đới Hàm Sâm khẽ bật cười: "Tôi cứ tưởng chỉ có thư viện mới cần giữ chỗ thôi chứ."

Lục Vân Phi cũng cười theo, không nói thêm gì.

"Không sao đâu." Đới Hàm Sâm nói: "Đến lúc đó hẵng tính."

Lục Vân Phi đáp lại một tiếng rồi không quan tâm đến cậu ta nữa, tiếp tục xem video. Nhưng Đới Hàm Sâm sau khi thu dọn đồ đạc lại liếc qua phía cậu, cuối cùng còn xem video cùng với cậu.

Lục Vân Phi vốn có tính cách hướng ngoại, thấy vậy thì chia cho Đới Hàm Sâm một chiếc tai nghe. Đới Hàm Sâm cảm ơn, rồi tiếp tục xem cùng cậu. Xem video xong, hai người đã có chủ đề chung để nói chuyện. Đới Hàm Sâm rất cởi mở, lại có nhiều kiến thức, bất kể Lục Vân Phi nói gì cậu ta cũng có thể đối đáp một cách rành mạch. Lục Vân Phi nghe còn cảm thấy Đới Hàm Sâm rất thú vị.

"Cậu học lớp nào?"

"Lớp 3." Đới Hàm Sâm trả lời.

"Vậy thì cũng gần lớp tôi."

"Ừ, đúng vậy."

Tan học buổi chiều, Đới Hàm Sâm hỏi Lục Vân Phi có muốn đi ăn tối cùng không: "Nhà tôi không có ai nên tôi ăn xong mới về. Cậu thì sao? Đi cùng nhé?"

"Được thôi." Lục Vân Phi đáp, dù sao tối nay nhà cậu cũng không có ai, về nhà cũng chỉ có một mình.

Đới Hàm Sâm đưa cậu đến một nhà hàng gia đình, món ăn ở đây thiên về vị cay. May thay, Lục Vân Phi cũng là người rất thích đồ ăn cay, đúng khẩu vị của cậu, thế nên bữa ăn diễn ra rất thoải mái.

Sau khi ăn xong, Đới Hàm Sâm còn muốn rủ Lục Vân Phi đi chơi game, nhưng Lục Vân Phi nhìn đồng hồ từ chối "Để dịp khác đi", nói xong, cậu giơ tay gọi một chiếc xe rồi lên xe rời đi.

Đới Hàm Sâm nhìn theo xe của cậu rời đi, lúc này mới thu lại nụ cười trên mặt, cũng thu ánh mắt vẫn dõi theo Lục Vân Phi từ nãy, quay lưng bước về nhà.

Về đến nhà, Lục Vân Phi mới phát hiện mẹ cậu đã ở nhà, cậu vừa thay giày vừa chào mẹ.

"Sao hôm nay mẹ về sớm thế ạ? Còn bố con đâu?"

"Bố con đang tiếp khách hàng."

"Khách hàng gì mà ghê thế, còn phải cần cả bố con đi cùng?" Lục Vân Phi ngạc nhiên.

"Tất nhiên là khách hàng lớn rồi." Mẹ cậu cười: "Nói mới nhớ, người này trông rất đẹp trai, không chỉ đẹp mà còn có gương mặt hiền hậu. Mẹ thấy quen quen nên không nhịn được mà khen vài câu. Thế là bố con đuổi mẹ về ngay, thật là!"

Lục Vân Phi nghe mẹ bắt đầu kể chuyện tình cảm, rất phối hợp kêu ba tiếng "gâu gâu gâu": "Con vừa về nhà đã bị phát cẩu lương, bố mẹ đã là vợ chồng lâu năm rồi mà còn khoe ân ái nữa."

"Mẹ có đâu." Mẹ Lục không thừa nhận: "Mẹ chỉ thấy bố con nhỏ nhen quá thôi, mẹ đang phàn nàn với con mà."

"Khoe ngầm thôi, con biết hết á."

"Con thì biết cái gì chứ?" Mẹ cậu vẫy tay gọi cậu lại, đưa cho cậu vài quả nho đỏ trong bát: "Con vẫn chỉ là đứa trẻ thôi."

Lục Vân Phi: "Hừ."

"Ở trường có cô gái nào theo đuổi con không?"

"Có chứ." Lục Vân Phi ngồi xuống ghế sofa.

"Vậy có ai con thích không?"

Lục Vân Phi lắc đầu.

Mẹ cậu cũng đoán là vậy: "Tiếc thật nhỉ, con trai mẹ đẹp trai thế này mà vẫn chưa có bạn gái, so với người khác thì con ngoan quá đấy."

"Yêu sớm có gì tốt đâu ạ?" Lục Vân Phi dõng dạc: "Học sinh mà, học tập vẫn là quan trọng nhất."

"Biết là như thế, nhưng chuyện yêu đương vẫn phải trải nghiệm chứ, đợi sau kỳ thi đại học rồi con tính đi."

"Để sau đi ạ." Dù sao cậu cũng không vội.

"À đúng rồi, dạo này mẹ không thấy thầy Tiểu Biên đâu nhỉ?" Mẹ Lục thắc mắc.

"Con cho cậu ấy nghỉ rồi ạ." Lục Vân Phi nói: "Bình thường cậu ấy còn phải đi làm thêm nữa, cho nên con bảo cậu ấy tháng 7 không cần đến, tháng 8 mới bắt đầu lại."

"Vậy à." Mẹ Lục gật đầu: "Thầy Biên Tấn Nguyên cũng vất vả thật, lần sau khi cậu ấy quay lại mẹ sẽ nói chuyện tăng lương. Năm qua, nhờ có cậu ấy mà tiếng Anh của con tiến bộ nhiều lắm đấy."

"Được thôi, nhưng mà con nghĩ chắc cậu ấy sẽ không đồng ý đâu."

"Không sao, mẹ sẽ thuyết phục cậu ấy." Mẹ Lục vừa bóc một quả nho đỏ, vừa tò mò hỏi: "Cậu ấy cũng không có bạn gái à? Không thể nào, cậu ấy học giỏi, lại đẹp trai như thế, chắc hẳn được nhiều nữ sinh thích lắm chứ."

"Chưa có đâu ạ." Lục Vân Phi vừa ăn nho vừa đáp: "Thầy Biên dường như chưa có hứng thú với chuyện yêu đương, có khi còn chưa nảy sinh tình cảm với ai, chẳng thấy cậu để ý đến con gái chút nào."

"Thế cũng không sao, sau này khi nào cậu ấy nảy sinh tình cảm, nếu không tìm được người phù hợp, mẹ sẽ giúp cậu ấy tìm một cô gái da trắng, xinh đẹp, dịu dàng."

Lục Vân Phi khó hiểu hỏi: "Thế sao mẹ không tìm cho con luôn đi?"

Mẹ Lục nhìn cậu, nghiêm túc đáp: "Con yêu à, những người mẹ đang nhắm đều có họ hàng với nhà mình, lấy họ là trái pháp luật đấy."

Lục Vân Phi:... Hiểu rồi ạ.

Cậu trò chuyện với mẹ một lúc rồi lên lầu về phòng riêng.

Quê của Biên Tấn Nguyên nằm ở một ngôi làng nhỏ vùng Tây Bắc, nơi mà dân số thưa thớt, những người trẻ đều đã rời đi làm ăn xa, chỉ còn lại người già và vài đứa trẻ. Biên Tiệp quen cửa quen nẻo mà dẫn Biên Tấn Nguyên và Song Song về nhà.

Vì lâu ngày không có ai ở, căn nhà có hơi ẩm mốc. Biên Tiệp để Song Song chơi ngoài sân, còn bà và Biên Tấn Nguyên bắt đầu dọn dẹp. Hai người nhanh chóng sắp xếp lại căn nhà, sau đó Biên Tiệp nhờ Biên Tấn Nguyên trông Song Song để bà đi mua ít gạo và thực phẩm ở nhà gần đó.

Ngày hôm sau, Biên Tấn Nguyên và Biên Tiệp chuẩn bị một số đồ lễ, hai người ngồi trên giường trò chuyện. Biên Tiệp kể cho cháu trai nghe về những kỷ niệm hồi nhỏ, chủ yếu liên quan đến Biên Đình. Biên Tấn Nguyên lắng nghe, thỉnh thoảng nở nụ cười dịu dàng. Biên Tiệp ôm lấy hắn, hôn lên má hắn và nói: "Nếu chị gái thấy con bây giờ, chắc chắn sẽ rất vui."

Biên Tấn Nguyên khẽ đáp: "Ngày mai bà ấy sẽ nhìn thấy thôi."

Sáng hôm sau, ba người thay đồ đen, mang theo đồ lễ và lên núi. Song Song còn nhỏ, tính cách ngây thơ, cậu bé không nhận thức được đây là chuyện nghiêm túc mà chỉ thấy phấn khích vì ít khi được leo núi. Biên Tiệp nhìn cậu bé chạy nhảy, hái mấy bông hoa dại đưa cho bà, bà dịu dàng xoa đầu cậu nhóc, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Con đường lên núi không quá xa, họ đi bộ khoảng nửa tiếng là đến nơi. Cảnh vật xanh tươi quen thuộc với Biên Tấn Nguyên, dù chỉ đến mỗi năm một lần, nhưng mỗi lần đều mang lại cảm giác mới lạ.

Ánh mắt hắn dừng lại trước bia mộ của mẹ hắn, rồi cầm chổi quét dọn xung quanh.

Dọn dẹp xong, Biên Tấn Nguyên đốt một ít giấy tiền vàng mã cho mẹ. Hắn ngồi xổm trước mộ, thầm thì những lời muốn nói trong lòng. Hắn đem những tình cảm chưa từng thổ lộ với Lục Vân Phi, lặng lẽ chia sẻ với mẹ.

Mẹ chắc hẳn sẽ thích cậu ấy, hắn nghĩ thầm, nếu có cơ hội, con sẽ đưa cậu ấy đến gặp mẹ, còn nếu không, con cũng sẽ kể cho mẹ nghe về kết cục của mối tình này.

Hắn nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ, lần đầu tiên cảm thấy tò mò. Nhiều năm qua, Biên Tấn Nguyên chưa bao giờ tò mò về bố hắn. Khi còn nhỏ, hắn đã từng hỏi mẹ rằng "Bố con đâu?" Lúc đó Biên Đình trả lời hắn là ông ấy đã ở nơi khác rồi.

Biên Tấn Nguyên không hiểu: "Tại sao bố không ở với chúng ta?"

"Bởi vì chúng ta không cần ông ấy."

"Nhưng con cần mà."

Nghe vậy, Biên Đình chỉ cười rồi xoa đầu hắn: "Nhưng ông ấy không cần chúng ta."

Nụ cười của bà duyên dáng, dịu dàng động lòng người, bà nói: "Chỉ cần có mẹ thôi, được không?"

Lời editor:

Thân phận của Biên Biên sắp được hé lộ rồi nhé!