Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường

Chương 85: Ngoại truyện 2



Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên chuyển nhà!

Họ đã ở ký túc xá suốt một học kỳ, cuối cùng cũng chọn được căn hộ ưng ý, sắm đủ nội thất, đến kỳ học thứ hai thì chuyển ra ngoài ở. Ngày chuyển nhà, Lục Vân Phi rất phấn khích mời bạn bè đến nhà ăn lẩu, nói là để làm cho không khí thêm vui vẻ.

Nguyên Sóc cũng đến thăm một chút, đi dạo quanh căn nhà và nhận xét rằng rất ổn. Khi đến phòng ngủ chính, ông ngạc nhiên phát hiện cửa phòng ngủ chính đã bị khóa, cho nên đành đi về phía phòng ngủ phụ. Tuy nhiên, cửa phòng ngủ phụ cũng bị khóa nốt.

Nguyên Sóc thắc mắc, Biên Tấn Nguyên thì lạnh lùng đáp: "Không gian riêng tư."

Nguyên Sóc chỉ nghĩ rằng thế hệ trẻ như họ chú trọng đến không gian cá nhân nên cũng không để tâm nhiều.

Sau khi Nguyên Sóc rời đi, Lục Vân Phi mới mở cửa phòng ngủ chính. Mặc dù thuê căn hộ hai phòng ngủ nhưng cả hai chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngủ riêng, vì thế đồ đạc đều để trong phòng ngủ chính, còn phòng ngủ phụ chỉ chứa vài thứ lặt vặt và sách vở. Thường ngày khi chỉ có hai người, phòng ngủ sẽ không khóa nhưng khi có khách đến, họ có thói quen khóa cửa phòng ngủ lại.

Cũng có người tò mò hỏi tại sao không mở được cửa phòng ngủ, Biên Tấn Nguyên chỉ đáp rằng đó là không gian riêng tư. Hắn vốn có gương mặt lạnh lùng, ít nói, khiến mọi người phần nào e dè nên họ cũng không hỏi thêm.

"Ông ấy có phát hiện ra điều gì không nhỉ?" Nguyên Sóc đi rồi, Lục Vân Phi mới hỏi Biên Tấn Nguyên.

Biên Tấn Nguyên thản nhiên đáp: "Phát hiện rồi cũng chẳng sao."

Lục Vân Phi nghĩ ngợi một lúc, rồi cũng thấy đúng, bởi vì trong những người Biên Tấn Nguyên quan tâm không có Nguyên Sóc. Hắn cũng không mong đợi gì từ Nguyên Sóc nên dù ông ấy có biết cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ. "Chỉ cần ông ấy không nói với bố mẹ em thôi."

"Ông ấy sẽ không nói đâu." Biên Tấn Nguyên điềm tĩnh đáp.

Qua bao năm, Biên Tấn Nguyên cũng nhìn ra được gia đình nhà họ Nguyên thật lòng muốn hắn quay về, Nguyên Sóc cũng thật sự muốn bù đắp và gần gũi với hắn. Vì vậy, ngay cả khi có một ngày ông ấy phát hiện ra điều gì đó, ông ấy cũng sẽ không tùy tiện nói với bố mẹ Lục Vân Phi, trừ khi ông ấy thực sự quyết định cả đời này sẽ không gặp lại hắn nữa.

Thấy Biên Tấn Nguyên vẫn luôn bình tĩnh như vậy, Lục Vân Phi cũng không nghĩ nhiều nữa, tập trung bàn bạc với hắn về việc tối nay sẽ ăn gì.

Ngày đầu tiên sống chung, buổi tối khi bị Biên Tấn Nguyên ôm vào lòng, Lục Vân Phi tò mò hỏi: "Biên Biên, chúng ta có nên làm gì đó không?"

"Ví dụ?"

Lục Vân Phi cười, bò lại gần tai hắn rồi thì thầm: "Tất nhiên là chuyện các cặp đôi thường hay làm rồi."

Biên Tấn Nguyên: "..."

Biên Tấn Nguyên im lặng gỡ cậu xuống rồi nói với cậu: "Không cần vội."

Lục Vân Phi bó tay, cậu phát hiện Biên Tấn Nguyên thật sự không vội. Từ khi hai người rời nhà đi học đại học, Lục Vân Phi đã bắt đầu nghĩ đến chuyện "lái xe"* rồi. Kết quả sau một học kỳ, cậu đã học được lái xe thật, thế nhưng chiếc xe vô hình trên núi Haruna* này cậu vẫn chưa thể "lái" được. Nếu không chắc chắn rằng động cơ của Biên Tấn Nguyên hoàn toàn bình thường và hắn thật sự yêu cậu, Lục Vân Phi đã nghi ngờ rằng hắn chỉ đang giả vờ yêu đương mà thôi.

*mấy chuỵn 18+ é.

*Núi Haruna:

"Trước đây không phải anh nói khi sống chung rồi là được sao?" Lục Vân Phi chọc chọc hắn.

Biên Tấn Nguyên nắm lấy ngón tay cậu, nhẹ nhàng hôn một cái, dịu dàng nói: "Em còn nhỏ."

"Em đã 19 tuổi rồi á, đâu phải 9 tuổi đâu." Lục Vân Phi bất mãn.

Biên Tấn Nguyên nghe thấy cậu không vui, khẽ cười, ôm cậu chặt hơn rồi nói nhỏ: "Vậy thì đợi đến khi Phi Phi lớn thêm một chút nữa, đến năm 20 tuổi nhé."

"Có khác gì đâu?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu, giọng nói trầm thấp khiến người ta cảm thấy an tâm: "Anh muốn cho em thêm thời gian." Hắn nói: "Nếu em là con gái, anh sẽ không làm gì trước khi đến tuổi kết hôn, bởi vì anh sẽ lo lắng liệu có thể có con hay không, lo lắng rằng nếu chia tay, em sẽ hối hận về tất cả những gì đã xảy ra với anh."

Lục Vân Phi ngẩng đầu nhìn hắn, trong bóng tối, đôi mắt cậu rực rỡ vô cùng. Biên Tấn Nguyên cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cậu, Lục Vân Phi vô thức nhắm lại, hàng mi dài chạm nhẹ vào môi hắn.

Nụ hôn của Biên Tấn Nguyên rất nhẹ nhàng, thoáng qua như một làn gió, thay vào đó là giọng nói dịu dàng: "Mặc dù em không phải là con gái nhưng anh cũng muốn cho em thêm thời gian, để tình cảm của chúng ta vững chắc hơn, để em yêu anh nhiều hơn. Vân Phi, đối với anh mà nói, cùng yêu đương với anh em đã chịu thiệt thòi rất nhiều rồi. Dù anh có yêu em bao nhiêu đi nữa, em vẫn là người chịu thiệt. Anh càng yêu em, càng sợ em sẽ hối hận, cho nên anh muốn cho em thêm thời gian, cũng cho chúng ta thêm chút thời gian."

Lục Vân Phi không thấy bản thân chịu thiệt gì cả, cũng không nghĩ cậu sẽ hối hận. Nhưng cậu hiểu lời của Biên Tấn Nguyên, chung quy vẫn là vì quá yêu cậu, vậy nên mọi thứ đều lo nghĩ cho cậu.

"Nếu anh cảm thấy em phải chịu thiệt thòi khi yêu anh, tại sao còn bắt em yêu anh?" Lục Vân Phi hỏi: "Giữa chúng ta, chẳng phải anh là người tỏ tình trước sao?"

Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên khẽ cười, dụi trán vào cậu, thì thầm nói: "Không còn cách nào khác, anh quá yêu em rồi, cho nên chỉ muốn ở bên cạnh em, chỉ muốn ở bên em cạnh mà thôi."

"Nếu đã nói sợ em hối hận, vậy nếu em hối hận trước khi 20 tuổi, anh sẽ chia tay với em sao?"

Biên Tấn Nguyên hơi ngẩn người, rồi ôm chặt cậu hơn, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu: "Không đâu." Vừa hôn vừa hắn thì thầm: "Anh sẽ không bao giờ chia tay em."

Lục Vân Phi có chút ngạc nhiên. Cậu tưởng với những gì Biên Tấn Nguyên nói trước đó, nếu cậu hối hận thì hắn sẽ chia tay. Nhưng không ngờ là hắn lại không bao giờ làm thế.

Lục Vân Phi vô thức mỉm cười, nói nhỏ: "Đã không chia tay thì còn sợ em hối hận cái gì chứ. Trước đây tại sao em không nhận ra anh mâu thuẫn thế này nhỉ?"

Quả thực rất mâu thuẫn, Biên Tấn Nguyên nghĩ. Hắn muốn cho Lục Vân Phi thêm thời gian, lo lắng rằng sau khi cậu gặp gỡ nhiều người, nhìn thấy nhiều điều hơn, cậu sẽ hối hận khi ở bên hắn. Nhưng hắn cũng rất rõ ràng rằng, ngay cả khi Lục Vân Phi hối hận, hắn cũng không buông tay. Hắn quá hiểu Lục Vân Phi, vậy nên cũng sẽ tìm cách để giành lại cậu.

Trừ khi, cậu thực sự đã hoàn toàn không còn yêu hắn nữa.

Biên Tấn Nguyên hôn cậu rồi hỏi: "Có phải không giống tính cách của anh không?"

"Có chút giống, chẳng qua là vì anh quá thích em thôi. Cũng rất đáng yêu mà." Lục Vân Phi nhìn hắn cười nói: "Biên Biên nghiêm túc và có trách nhiệm cũng rất tuyệt, vậy nên em không thấy bản thân thiệt thòi, cũng không nghĩ mình sẽ hối hận. Em sẽ không chia tay với anh đâu, bởi vì..." Lục Vân Phi ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn: "Không phải chỉ mình anh thích em, em cũng thích anh mà. Rất thích, rất thích nên mới muốn tiến xa hơn. Chỉ vì người đó là anh, em mới muốn như thế. Nếu không thì em chẳng muốn thử chuyện này đâu, nghĩ thôi đã thấy đau rồi."

Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên bật cười: "Anh sẽ không để em đau đâu. Anh sẽ cố gắng làm một tài xế giỏi."

Lục Vân Phi hơi xấu hổ nhưng không giấu nổi sự tò mò, nhỏ giọng nói với hắn: "Lúc anh học thì nhớ gọi em theo học cùng nha, chúng ta cùng nhau học."

Biên Tấn Nguyên mỉm cười, ôm cậu vào lòng mà không nói gì.

Trong bảng màu, có tông màu ấm và tông màu lạnh. Lục Vân Phi rõ ràng thuộc tông màu ấm, tươi sáng lại nổi bật, tràn đầy sức sống với tất cả những đặc điểm của tuổi trẻ, thích sự mới lạ và dám thử nghiệm. Còn Biên Tấn Nguyên lại hoàn toàn trái ngược, hắn thuộc tông màu lạnh, điềm tĩnh và trầm lặng, luôn suy tính trước sau. Hắn nhìn thấy được cả con đường sáng rực phía trước, cũng nhìn thấy cả những gai góc chông gai, cho nên luôn muốn dành cho Lục Vân Phi thêm những lựa chọn, ngay cả khi những lựa chọn đó không nằm trong kế hoạch mà hắn mong muốn, hắn vẫn sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho cậu.

Bọn họ sánh bước bên nhau, bước chân của Lục Vân Phi luôn nhẹ nhàng, đầy sức sống, trong khi bước đi của Biên Tấn Nguyên lại vững vàng hơn. Khi gặp nơi có ánh nắng, Lục Vân Phi sẽ kéo hắn chạy nhanh tới đó, tận hưởng ánh sáng mặt trời. Còn khi gặp đoạn đường lầy lội, Biên Tấn Nguyên sẽ giữ chặt tay cậu, bảo cậu bước chậm lại để tránh bị trượt ngã.

Họ đi rất cẩn trọng, hai người luôn điều chỉnh bước đi để phù hợp với nhau. Cả hai cùng cầm bút, vẽ nên một tương lai rực rỡ với nhiều màu sắc mà họ hằng mong muốn.

Từ hôm đó, Lục Vân Phi cũng không còn nhắc tới chuyện "lái xe" nữa. Nhưng dù sao vẫn là những thanh niên trẻ tuổi, sức trẻ hừng hực, lại ngủ chung giường nên đôi lúc cũng khó tránh khỏi những khoảnh khắc không kiềm chế được. Trước khi chính thức "lái thử." họ cũng đã vài lần "chạy số tay" cảm nhận tốc độ và đam mê ở chân núi Haruna rồi.

Sinh nhật tuổi 20 của Lục Vân Phi, hai người tổ chức tại nhà. Biên Tấn Nguyên đã chuẩn bị trước, nấu những món cậu thích, cắm hoa hồng, thắp nến, thậm chí còn học một bản nhạc violin, tất nhiên cây đàn là đi mượn của người ta.

Lục Vân Phi vỗ tay khen ngợi một hồi lâu, đến mức tay đỏ ửng, nụ cười không rời khỏi khuôn mặt.

Biên Tấn Nguyên tặng cậu một chiếc dây chuyền ngọc có hình chú nai nhỏ mà Lục Vân Phi rất quen thuộc từ những chiếc tượng gỗ điêu khắc. Cậu rất thích con nai ấy nên Biên Tấn Nguyên thường xuyên vẽ tặng cậu, khi có thời gian còn làm những tượng gỗ lớn nhỏ để cậu dùng trang trí. Nhìn sợi dây chuyền trong hộp, Lục Vân Phi hỏi: "Anh tự làm á hả?"

Biên Tấn Nguyên rất muốn tự tay làm, thế nhưng đành đáp: "Bảo bối à, anh không có tay nghề đó."

Lục Vân Phi bật cười: "Trên đời này còn có chuyện anh không biết sao?"

"Chuyện anh không biết còn nhiều lắm." Biên Tấn Nguyên nhẹ nhàng giúp cậu đeo chiếc dây chuyền lên cổ. "Nhưng những gì em thích, anh đều có thể học, cuối cùng anh cũng sẽ học được." Hắn từ phía sau ôm lấy Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi nhìn chú nai nhỏ trên cổ mình, rồi quay đầu nhìn hắn, trong mắt chứa đầy dáng vẻ yêu thương cùng cảm động. Cậu xoay người ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, em thích anh, vì vậy anh không cần phải học gì cả. Chỉ cần anh ở bên em là đủ rồi."

Biên Tấn Nguyên mỉm cười, hôn nhẹ lên tai cậu.

Ngay hôm đó, bọn họ thuận lý thành chương mà "lái xe". Sáng hôm sau khi thức dậy, Lục Vân Phi hiếm khi thấy ngượng ngùng, ôm lấy Biên Tấn Nguyên làm nũng một hồi lâu. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn trong vòng tay mình, Biên Tấn Nguyên không kiềm chế được mà liên tục hôn cậu, đến nỗi cả hai lại "lên núi Haruna" thêm một vòng vào buổi sáng.

Vào năm ba đại học, Biên Tấn Nguyên đi thực tập tại công ty của Nguyên Sóc, làm trợ lý cho ông.

Ban đầu hắn không hề muốn đi. Nhưng một ngày nọ, khi hắn cùng Lục Vân Phi đến nhà Nguyên Sóc dùng bữa, ông Nguyên bỗng ho nhiều liên tục. Bà Nguyên bèn giải thích: "Lớn tuổi rồi, đổi mùa là dễ bị bệnh, không có gì đáng lo đâu."

Nhìn ông cụ Nguyên rõ ràng yếu hơn trước, lần đầu tiên Biên Tấn Nguyên nhận ra cơ thể của người già thật mong manh.

Lúc Nguyên Sóc đưa họ về, Biên Tấn Nguyên tình cờ nhận thấy vài sợi tóc bạc lẫn trong mái tóc của ông. Hắn bất giác ngẩn người, lúc này hắn anh mới chợt nhận ra Nguyên Sóc thật sự cũng không còn trẻ nữa. Dù ngoại hình của ông vẫn phong độ, đi đến đâu cũng thu hút phụ nữ nhưng ông đã không còn là thanh niên nữa rồi.

Lục Vân Phi không vội về nhà mà muốn xuống xe đi dạo, thế nên Biên Tấn Nguyên cũng cùng cậu xuống xe giữa đường. Hai người đi dọc theo con đường không có nhiều người, Biên Tấn Nguyên lặng lẽ nắm lấy tay cậu rồi nhét vào túi áo khoác của mình.

Lục Vân Phi hỏi: "Anh đang nghĩ gì sao?"

Biên Tấn Nguyên "Ừm" một tiếng: "Bao năm nay anh vẫn biết Nguyên Sóc luôn muốn anh quay về kế thừa sự nghiệp của gia đình, bố mẹ ông ấy cũng từng nói như thế, nhưng anh vẫn chưa đồng ý. Không phải vì anh có vấn đề với nhà họ Nguyên, mà chỉ đơn giản là anh cảm thấy không cần thiết."

Hắn không muốn cống hiến cho nhà họ Nguyên, đồng thời cũng không mong nhận lại điều gì từ họ. Nhưng giờ đây, khi thấy ông bà đã ở tuổi xế chiều cùng với Nguyên Sóc cũng đã không còn trẻ, Biên Tấn Nguyên bỗng trở nên mềm lòng.

"Nguyên Sóc muốn anh đến công ty của ông ấy thực tập." Biên Tấn Nguyên nhẹ nhàng nói: "Bố mẹ ông ấy cũng muốn thế."

Lục Vân Phi gật đầu rồi hỏi: "Còn anh? Anh nghĩ sao?"

"Anh đang phân vân." Biên Tấn Nguyên thành thật đáp. Hắn nhìn cậu, không chút che giấu: "Anh vẫn chưa quyết định."

Lục Vân Phi mỉm cười dịu dàng: "Vậy thì cứ từ từ nghĩ."

Biên Tấn Nguyên đột nhiên nhận ra: "Hình như em chưa bao giờ đưa ra lời khuyên cho anh trong những chuyện này."

"Bởi vì anh là người rất quyết đoán mà." Lục Vân Phi cười nói, cậu đưa tay lên chạm vào ngực hắn, nhẹ nhàng chọt vào: "Những chuyện liên quan đến nhà họ Nguyên, anh chỉ cần làm theo lời trái tim mình là đủ."

Biên Tấn Nguyên nắm lấy ngón tay của cậu, cúi xuống hôn nhẹ.

Họ đứng chờ đèn đỏ một lúc, rồi khi đèn xanh bật lên thì cùng nhau bước qua đường. Nhìn thành phố tấp nập trước mặt, Biên Tấn Nguyên bắt đầu đưa ra quyết định.

"Có lẽ anh sẽ đi." Hắn lên tiếng: "Dù sau này có tiếp quản công ty nhà họ Nguyên hay không, làm trợ lý cho Nguyên Sóc sẽ giúp anh quen biết nhiều người, tham gia vào nhiều dự án. Đây là một cơ hội tốt."

Hắn dừng bước, nhìn người trước mặt rồi nhẹ giọng nói: "Lục Vân Phi, anh muốn ở bên em, mãi mãi ở bên em. Anh không muốn chúng ta chỉ chung sống đến khi tốt nghiệp đại học, anh muốn chúng ta có một ngôi nhà. Lúc em đến nhà anh vào kỳ nghỉ đông lớp 12, anh đã nghĩ rằng, sau này, anh nhất định phải cùng em có một ngôi nhà riêng. Nhưng nếu anh không có gì trong tay, anh sẽ không xứng đáng với em, vậy nên anh phải trở nên mạnh mẽ hơn. Thế giới này, chỉ có những kẻ mạnh mới có thể viết nên luật chơi. Chúng ta sinh ra vốn đã không theo quy tắc, vì vậy, anh không thể chỉ sống như một sinh viên bình thường, an nhàn trải qua bốn năm đại học được."

Hắn cúi đầu, dùng trán chạm vào trán Lục Vân Phi, hỏi cậu: "Hồi cấp ba, em thường ngủ lúc mấy giờ?"

"Khoảng 11 giờ." Lục Vân Phi đáp, giấc ngủ của cậu khá đều đặn.

Biên Tấn Nguyên nghe vậy thì mỉm cười: "Vậy em có biết anh thường ngủ lúc mấy giờ không?"

Hắn ôm cậu vào lòng, không cần đợi câu trả lời, tự mình đáp: "Anh chưa bao giờ ngủ trước 12 giờ. Dù mọi người đều nghĩ anh rất thông minh, nhưng anh biết anh cũng là một người rất nỗ lực. Chỉ là, trước đây sự nỗ lực đó là vì bản thân anh. Còn bây giờ, anh cần phải cố gắng vì em."

Lục Vân Phi hôn nhẹ lên cằm hắn, dịu dàng: "Cố lên nha anh!"

Cậu nhìn Biên Tấn Nguyên, ánh mắt mang đầy sự ấm áp và sáng ngời. Cậu nói: "Em sẽ cùng anh cố gắng."

Trời đã tối, trên đường phố vắng lặng, con đường về nhà dài và cô đơn, nhưng những ngọn đèn đường vẫn sáng rực, chiếu lên mọi thứ một màu đầy hy vọng.