Sau Khi Xuyên Thành Vai Chính Truyện Ngược, Tôi HE Cùng Với Tổng Tài Bá Đạo

Chương 10: Kỹ thuật ăn vạ của đứa nào hơn đứa nào?



Kỹ thuật ăn vạ của đứa nào hơn đứa nào?

Thầy Trịnh thấy bả vai của Giang Lê đang không ngừng run rẩy, ông còn nghĩ rằng cậu đã bị doạ đến mức bật khóc nên lập tức mở miệng bảo, "Được rồi, tất cả về hết chỗ để học đi, tan lớp Tan Minh đến văn phòng của tôi."

Chủ nhiệm lớp đã lên tiếng, các bạn học đều sắp xếp bàn ghế về chỗ cũ.

Từ Minh bởi vì quá đau nên được đưa tới phòng y tế, đương nhiên là vì không kiểm tra ra được gì nên anh ta phải về sớm để được kiểm tra chính xác hơn.

Giang Lê có thể bình yên mà thất thần.

Nhưng mà thất thần chuyện gì? Tất nhiên là nói chuyện với hệ thống rồi.

404 bảo: "Danh dự của tra công với các bạn trong lớp giảm xuống rồi, tiến độ ngược tra đã đạt 5%, tích được 15 điểm."

"Vậy thì sao nào? Tôi đã nói với cậu là sẽ kiếm lại được mà." Giang Lê hài lòng đáp, "Không hổ danh là tôi."

404: ". . ."

Hệ thống đột nhiên học được một từ mới – tự luyến.

Nếu như đã tích được điểm, Giang Lê lập tức đổi lấy đạo cụ bảo vệ mà hệ thống đã nhiệt liệt đề cử trước đó. Khi đạo cụ tới tay cậu có xem xét kỹ một lần, phát hiện ở bên trên có một dòng chữ rất nhỏ: [Tặng bạn sinh mệnh thứ 2 - Tới đánh tui đi, đánh tui đi nè, có đánh cũng không có chết đâu nha lêu lêu!]

Hmmm, cái giọng điệu đáng bị ăn đập thật chứ.

Giang Lê lấy đạo cụ nguyền rủa đã được sử dụng một lần ra, quả nhiên cũng phát hiện được dòng chữ tương tự như thế ở bên trên: [Thân tặng vận xui cho bạn - dù có đi trên đường vắng cũng bị trứng thối rơi từ trên trời xuống đập vào người!]

Cậu nghĩ tới độ xui xẻo khi tên tra công kia bị đạo cụ tác động tới, lập tức sinh ra một lòng tôn trọng sâu sắc đối với người chế tạo những sản phẩm này.

Chắc chắn là nhân tài rồi!

Dường như 404 nhận ra được sự dao động trong tâm lý của chủ nhân, nó trầm ngâm giải thích, "Những đạo cụ này là do tiền bối 222 thuộc đời thứ 2 làm ra đó, nhưng mà vì vi phạm quy định nên đã bị xử phạt."

Giang Lê lập tức cất sự tôn kính của mình vào, châm chọc bảo, "Chắc chắn là muốn tự đi tìm đường chết đây mà."

404: ". . .À, ừ."

Sau khi nhanh chóng sắp xếp lại mọi thứ bên trong cửa hàng hệ thống, Giang Lê bắt đầu chuyên tâm vào việc học. Tuy cậu đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng vẫn rất quen thuộc với các kiến thức thời cấp ba này, có lẽ là do nguyên chủ Khương Lê học hành cũng rất giỏi.

Không ngờ sau khi xuyên qua đây cậu lại phải thi đại học một lần nữa, lần này nhất định cậu sẽ không chọn cái ngành kỹ thuật thông tin chắc chắn sẽ "thất nghiệp sau tốt nghiệp" ở trường đại học đâu.

Khụ, tựa như là cậu vừa trông thấy được một lá cờ to lớn vậy.

Sau khi tan học không lâu, thầy Trịnh gọi Giang Lê tới văn phòng để bàn về việc chuyển lớp.

Từ Minh đã về nhà, chuyện dạy dỗ anh ta đành phải tạm thời gác lại.

Thầy Trịnh ân cần bảo: "Giang Lê, nếu có chuyện ấm ức gì thì cứ nói với thầy, đừng giấu giếm trong lòng nhé. Em xem, Từ Minh dù có quyền có thế cũng không dám đối đầu trực tiếp với thầy, trường học này nhất định sẽ không nuông chiều cái hành vi bắt nạt bạn bè đâu!"

Giang Lê gật gật đầu, "Em hiểu mà thầy."

Thầy Trịnh lại bảo, "Chuyện đổi lớp kia. . . nếu không thì chúng ta cho qua nhé?"

Thầy Trịnh dù thế nào cũng là chủ nhiệm lớp, ông rất muốn để một hạt giống tốt như vậy có thể tốt nghiệp một cách thuận lợi  trong lớp mình, như vậy thì sau này tiền đồ của ông cũng sáng sủa hơn.

Gương mặt của Giang Lê trở nên khó xử, "Nhưng mà thầy ơi, cảm xúc của em bị ảnh hưởng rất lớn bởi bạn Từ Minh, em sợ hãi thì sẽ liên luỵ tới chuyện thi đại học."

"Chuyện này thầy sẽ suy nghĩ rồi đưa ra cách giúp em." Thầy Trịnh ôn hoà đáp, "Khoảng thời gian này em cứ yên tâm học tập trước đi, không cần băn khoăn chuyện gì nhiều đâu."

"Vâng, em cảm ơn thầy."

Giang Lê rời khỏi văn phòng, cúi đầu đầy suy tư đi về hướng lớp học.

Nếu như bản thân mình không thể chuyển lớp thì có thể chuyển tên cặn bã này sang lớp khác được không nhỉ?

Còn chưa kịp nghĩ ra được lý do gì thì cậu đã va phải một cơ thể không được xem là quá gầy yếu. Thân thể gầy gò của nguyên chủ dù không va chạm mạnh nhưng đột nhiên đối phương lại lùi về phía sau vài bước, che lấy ngực mình ngã ra phía sau, trong miệng phát ra thanh âm bén nhọn "Ôi đau quá".

Giang Lê: ". . ."

Moẹ! Ăn vạ à!

Nói thì chậm tuy nhiên sự việc xảy ra thì nhanh, cậu cũng đột nhiên nằm lăn ra đất, che lấy trán mình gào lớn lên, "Aaa đau quá đi à!"

Ai chẳng biết giả bệnh, hơn nữa bộ dạng của cậu còn trông thật hơn cái tên kiêu ngạo kệch cỡm kia nhiều.

Người nọ cũng bị chuỗi hành động này doạ cho sợ tới ngây người, cứ quỳ ở trên đất với vẻ mặt ngơ ngác. Các học sinh nghe thấy tiếng hét lập tức chạy tới thì thấy Giang Lê đang rên rỉ một cách đau đớn, trong khi người còn lại cũng gào lên kêu đau nhưng chẳng tỏ ra đau một chút nào.

Mọi người lập tức đứng về phía Giang Lê, tất cả lên tiếng chỉ trích, "Bạch Liễm Trà, rõ ràng là cậu va vào người ta, sao lại còn giả vờ đau vậy?"

Bạch Liễm Trà: "Tôi. . .tôi. . ."

Giang Lê chậm rãi bò dậy ngay, yếu ớt lên tiếng, "Không phải là lỗi của bạn Bạch đâu, là tại sức khoẻ của mình không tốt thôi."

Nói rồi cậu cau mày xoa xoa cái trán bị va vào.

Bạch Liễm Trà, đây đúng là tên phản diện dây dưa không rõ với tra công trong nguyên tác. Nhiều lần cậu ta âm thầm gây chuyện với Khương Lê nhưng vì được tên tra công kia dung túng nên đã sống sót tới tận cuối truyện và còn trở thành một ngôi sao thần tượng.

Đệt, Bạch - Liễm* - Trà, chẳng phải là sự kết hợp của bạch liên hoa và trà xanh sao?

*Tên của bạn này là 白敛茶 (Bạch Liễm Trà) tuy nhiên "白敛 (Bạch Liễm)" đồng âm với 白蓮 (Bạch Liên) trong 白蓮花 (Bạch Liên Hoa)

Nhưng mà chỉ cần tỏ ra trong trắng hơn cả đoá bạch liên kia, cũng như xanh hơn tên khốn trà xanh đó thì chắc chắn cái lũ này sẽ không làm gì được cậu.

Thấy vậy, các bạn cùng lớp càng thêm khinh thường Bạch Liễm Trà, chỉ trỏ dù cậu ta vẫn đang nằm trên đất.

Bạch Liễm Trà thấy tất cả mọi người đều nghiêng về phía của Giang Lê, cậu ta tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng, oán giận nói, "Rõ ràng là cậu va vào tôi kia mà! Đừng có giả vờ đáng thương ở đây!"

Giang Lê hơi co ro người lại.

Đám đông vây xem lập tức đứng về phía Giang Lê, có một số bạn học đã chạy đi tìm giáo viên. Bạch Liễm Trà cũng sắp bật khóc, cậu ta chỉ muốn dạy dỗ Khương Lê một chút để cậu ta tránh xa Từ Minh ra thôi, căn bản là cậu ta không xứng với Từ Minh, ai mà có ngờ đối phương lại lưu manh đến vậy đâu chứ!