Sau khi Giang Lê xử lý xong hai đĩa tôm lớn, năm cái bánh bao chiên, một chén canh đặc cùng với 3 món tráng miệng thì cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng, ợ lên một cái.
Vận động đầu óc thật sự dễ đói quá mà.
Úc Lẫm Châu cảm thấy cách ăn uống của cậu giống như loài hamster đáng yêu vô cùng, thế nên mới hoãn lại cuộc họp không mấy quan trọng vào buổi chiều, chỉ để ngồi đây chăm chú nhìn cậu ăn.
Giang Lê ăn uống no say mới phát hiện ra hắn chẳng hề động đũa, cậu có hơi ngại ngần hỏi, "... Úc tổng không ăn ạ?"
"Tôi ăn rồi." Úc Lẫm Châu nhìn đến thất thần, nghe thế mới lấy lại được chú ý, hắn bảo, "Cậu cứ gọi tôi là tiên sinh được rồi, giờ có thể nói ra yêu cầu chưa?"
*Anh Úc không muốn bé gọi mình là "Úc tổng" vì trịnh trọng quá, nhưng dùng từ "ngài" thay cho tiên sinh thì có vẻ không hợp cho trường hợp này vì nó cũng có vẻ quá trịnh trọng, tiên sinh thì chắc chỉ dừng ở mức tôn trọng thôi với lại nó cũng từng được dùng để gọi chồng nên mình giữ nguyên ha.
Giang Lê xoa xoa thái dương mình, "Yêu cầu của tôi không cao, chỉ hy vọng nếu như con trai của Từ gia có quấy rầy tôi thì mong tiên sinh có thể hỗ trợ ngăn cản giúp. Với lại... mối quan hệ của chúng ta nhất định phải được giữ bí mật."
Chuyện giữ bí mật về mối quan hệ này là điều tất nhiên, Úc Lẫm Châu đã điều tra rồi, chẳng qua Khương Lê chỉ là một học sinh bình thường bị bắt trở thành người thay thế, nhưng giữa cậu và con trai Từ gia thì có quan hệ gì?
Những gì Úc Lẫm Châu biết về vị thiếu gia thứ năm của thành phố T đó là một kẻ giàu có đời thứ hai, thường xuyên gây chuyện và ỷ vào việc mình có quyền thế mà làm xằng bậy.
Giang Lê vừa nói như thế, hắn không ngăn được mình nhìn cậu chăm chú, đối phương đã đặc biệt vì cuộc "phỏng vấn" này mà cắt phần tóc mái của mình, để lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ vô ngần.
—— Quá thu hút đối với đàn ông có khuynh hướng tình dục với phái nam.
“Không thành vấn đề.” Úc Lẫm Châu ý thức được, hắn đáp.
Cái đùi đã đồng ý rồi, Giang Lê lập tức ký tên lên hợp đồng.
Mối quan hệ giữa hai người không hẳn chỉ là mối quan hệ tình nhân mà giống như mối quan hệ giữa ông chủ và bên được cái đùi này bảo vệ/ kiêm cả việc lên giường / kiêm luôn chức lập trình viên bán thời gian với mức lương được trả tương đối cao.
Hai bên đều vô cùng hài lòng.
Giang Lê thêm số của ông chủ vào Wechat để thuận tiện cho việc củng cố hệ thống an ninh của Úc thị, sau đó chào tạm biệt.
Giải quyết được tai họa ngầm to lớn, Giang Lê thật sự muốn hát vang một khúc ca rồi nhảy nhót về nhà.
Nhưng vẫn còn chưa bước vào cửa, cậu chợt nghe thấy bên tai vang lên tiếng "xo... xoẹt... xoẹt" của dòng điện, như thể là dấu hiệu của mất điện vậy. Ngay sau đó toàn bộ công tắc điện của cả tòa nhà đều bị ngắt, thế nhưng thanh âm của dòng điện kia vẫn tiếp tục vang lên, cứ như là đang phát ra từ trong đầu của cậu.
“Xoẹt xoẹt…… chào ngài, hệ thống 404 vì ngài phục vụ đây ạ, xoẹt..."
Giang Lê chau mày: “Cái gì thế?”
Qua nửa giờ sau, âm thanh điện tử kia cuối cùng cũng ổn định lại được, không còn kêu rít lên nữa, "Ký chủ Giang Lê, chào ngài, bởi vì hệ thống nhảy vào lúc xảy ra sự cố nên 404 mới tới chậm hai ngày, bây giờ đã sửa chữa xong rồi ạ. Vui lòng hãy hoàn thành nhiệm vụ 《Tâm nguyện của của Khương Lê》 trong thời gian nhất định, hệ thống sẽ hỗ trợ cho ngài."
Tới rồi đó!
Hệ thống cần thiết cho người xuyên sách cuối cùng cũng đã khoan thai tới trễ, khi mà Giang Lê đã cố gắng đánh tra công rồi ôm được cái đùi của mình.
Giang Lê cạn lời một hồi nhưng vẫn kiên nhẫn dò hỏi, "Tâm nguyện của Khương Lê là gì thế? Tôi đã bắt đầu xử lý tên cặn bã kia rồi, tóm lại là không thể dây dưa với tên tra công kia để dẫn tới kết cục HE lần nữa thôi?"
Hệ thống nghiêm túc đáp, "Mong muốn của Khương Lê đó là chữa khỏi bệnh cho mẹ rồi để bà ấy sống được một cuộc sống tốt, thêm việc tránh xa Từ Minh cả đời nữa ạ."
Giang Lê đợi thêm chốc lát nhưng nhận ra hệ thống không nói gì nữa, cậu không khỏi ngạc nhiên, "Chỉ như thế thôi sao?"
Hệ thống trả lời: “Đúng vậy chỉ như thế thôi.”
Cho nên là có ra nhiệm vụ hay không thì cũng khác gì nhau đâu, đây đều là những việc cậu định làm mà!
“Không hạn chế việc OOC gì đó sao?”
Ngữ điệu của hệ thống vẫn chẳng hề thay đổi, “Không có hạn chế, ký chủ cứ tự thu xếp thôi.”
Giang Lê không thể nói rõ là buồn bực hay đang vui mừng, cậu lại hỏi: “Cậu nói cậu là người giúp đỡ cho tôi, vậy thì cậu có thể giúp chuyện gì?"
"Hệ thống có được khả năng thông tin vượt xa cái thế giới này và cũng có thể truy cập mọi thứ trên internet đó."
“Nhưng mà cái đấy..." Giang Lê càng thêm bất đắc dĩ, “Cái đó tôi cũng tự làm được mà."
Sử dụng hệ thống để làm gì chứ?
Để giải sầu à?
Hiển nhiên là hệ thống không đoán trước được người xuyên sách này đã tự mang theo bàn tay vàng cho mình, thanh âm điện tử kia có hơi hoang mang, "Hệ thống chủ không có nhắc cho tôi là có loại kịch bản như vậy, xin lỗi ạ."
“Hệ thống chủ?"
Giang Lê nhạy bén nhận ra rằng 404 đang nhắc tới hệ thống chủ khi gặp rắc rối, cậu vờ như bình tĩnh tiếp tục hỏi, "Không sao đâu, vậy cậu là hệ thống cấp mấy?"
404 đáp: “Tôi là hệ thống đứng cấp 3 á, lần đầu tiếp nhận ký chủ cho nên là chuẩn bị không được đầy đủ lắm, xin lỗi rất nhiều ạ."
Hóa ra là ma mới nhưng thích ra vẻ mình chuyên nghiệp đây mà.
Cảnh giác trong lòng của Giang Lê hơi hạ xuống, cậu nhìn chằm chằm vào TV đang mở ra cùng với hệ thống, tiếp tục hỏi, "Vậy hệ thống của các cậu có trung tâm mua sắm không? Trong truyện online tôi đọc thì hệ thống nào cũng có bàn tay vàng."
“Cái này có chứ." 404 nói, “Nhưng mà bây giờ không có gì để đổi điểm hết, phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể đổi được điểm."
Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn phải trừng trị kẻ cặn bã kia, chỉ là trong đầu giờ đây sẽ có thêm một người bạn để trò chuyện thôi.
Giang Lê trở lại bệnh viện, lúc đi ngang qua phòng bệnh cũ của mẹ Khương thì thấy Khương Quang Minh đang đưa theo một nhóm người thân tới hùng hổ làm ầm ĩ.
May mắn là đã đổi phòng bệnh từ trước, Giang Lê chẳng còn nói lên lời, nếu không chẳng biết là mẹ Khương sẽ còn bị làm phiền bao nhiêu lâu nữa.
Nhắc mới nhớ, dường như trong nguyên tác có đề cập tới việc bác của Khương Lê vốn đang là thư ký nhưng vài năm sau sẽ bị bắt vì tội tham ô hối lộ, tuy nhiên chuyện tham nhũng diễn ra nhiều năm, có khi bây giờ đã xảy ra rồi...
“404, tôi có một chút việc muốn nhờ cậu hỗ trợ điều tra đây.”