Sau Khi Xuyên Thư HE Với Đại Lão Cố Chấp

Chương 21



9 giờ sáng, trận thứ hai của “Minh tinh phá tường” chính thức ghi hình.

Trận thi đấu này sẽ rút từ 64 người xuống 36, tổ của bốn vị cố vấn tiến hàng rút thăm riêng biệt. Trong mỗi tổ có mười sáu học viên, nếu có hai người bốc trùng số sẽ PK với nhau, bốn vị cố vấn và Kiều Nhung sẽ quan sát trận đấu và cho điểm. Điểm cao hơn sẽ đi tiếp, điểm thấp sẽ vào vòng nguy hiểm chờ kết quả.

Cuối cùng, nhóm nguy hiểm này sẽ có 32 người, 4 người có tổng điểm cao nhất trong nhóm này có cơ hội sống lại và được đi tiếp. Nhưng 30(*) người kia sẽ ngay lập tức bị loại.

30

Thẩm Thứ cảm thấy việc loại 30 diễn viên cùng một lúc có hơi quá, nhưng thi đấu chính là tàn khốc như vậy.

Lúc tổ Tô Cảnh Minh dẫn đầu lên sân khấu, tổ Mạc Dương ở phòng nghỉ bắt đầu rút thăm. 

Đến lượt Thẩm Thứ, cậu đi tới tùy tiện rút một tờ giấy, mở ra trước mặt mọi người, là số 6.

Số 6 chưa có ai bốc trùng, đối thủ của Thẩm Thứ còn chưa xuất hiện.

Cậu tạo một động tác tay hình số sáu, cười hì hì: “Ai da, xem ra hôm nay tôi sẽ vô cùng may mắn.”

Nói xong, cậu vui sướng quay trở lại chỗ ngồi, thấy Phó Thời Kiêu cười nhìn cậu rồi mới đứng dậy rút thăm.

Thẩm Thứ thầm cầu nguyện trong lòng: Đừng bốc phải số 6, đừng bốc phải số 6, đừng bốc phải số 6. 

Phó Thời Kiêu mở tờ giấy ra, trên gương mặt đẹp lại lộ ra biểu cảm tiếc nuối.

Mọi người đều tò mò tới nhìn, phát hiện là số 5.

Thẩm Thứ: Nguy hiểm thật, chỉ kém một chút. Xem ra hôm nay tôi may mắn thật nha!

Trong tổ đã có người bốc trùng số 5, là một nữ diễn viên mới vào nghề nhưng có thực lực. Sau trận thi đấu đầu tiên, xếp hạng bốn ở trong tổ.

Nữ diễn viên thấy mình phải PK với ảnh đế, ở trước máy quay kêu một tiếng, tỏ vẻ chán nản muốn được tổ tiết mục đưa vé máy bay.

Sau khi Phó Thời Kiêu rút thăm xong, mọi người vội phân tích tình thế trước mắt. Sau đó, Trình Gia Hâm cũng đứng lên, đi lên rút thăm.

Thẩm Thứ hai tay giao nhau, ngón trỏ ngón giữa chụm vào nhau chỉ về phía Trình Gia Hâm, lại một lần làm phép: Số 6, số 6, số 6. 

Trình Gia Hâm nhìn kết quả rút thăm trong tay, nháy mắt như không quản lý được biểu cảm trước ống kính, như trút được gánh nặng thở phào một hơi.

Thẩm Thứ tò mò, rướn cổ ra nhìn: Chuyện gì xảy ra?

Trình Gia Hâm đưa kết quả ra, con số hắn bốc được là con số 2.

Người PK cùng hắn không phải là ảnh đế, cũng không phải Thẩm Thứ, mà là một diễn viên tầm trung, thực lực hay nhân khí đều không bằng hắn.

Ba người còn lại trong tổ thấy kết quả đều đen mặt.

Thẩm Thứ: Thật thất vọng.

Chẳng qua tận mắt thấy một đoạn tình cảm hữu nghị plastic(*), cảm giác cũng không tệ.

Plastic

Tiếp theo, hai người cuối cùng trong tổ đứng dậy rút thăm, trong đó có một người bất hạnh bốc phải con số 6.

Người này có kỹ năng ca hát yếu, thực lực trong tổ mười sáu người nằm ở nhóm yếu, vốn không thể so sánh được với học viên có trình độ chuyên nghiệp như Thẩm Thứ.

Hắn nhận ra mình phải lên PK với người xếp thứ nhất trong trận đấu đầu tiên. Hơn nữa, hắn vừa nhìn đã không thích người này, sắc mặt không tốt.

Hắn mặt lạnh ở trước máy quay mắng một từ thô tục, không vui vẻ cúi đầu đi về chỗ ngồi của mình.

Thẩm Thứ nỗ lực khống chế biểu tình của mình, trong lòng lại cười đến xỉu lên xỉu xuống.

Cười khóc! Song thương, quá cảm động!

Người anh em này, chính cậu lên bốc số, còn muốn chửi ai?

Còn ở ngay trước máy quay nói lời bậy bạ, chương trình này dù sao cũng đang nổi, xin hỏi cậu là muốn được toàn bộ dân mạng hắc hả?

Vẻ mặt đắc ý khi đứng trước mặt tôi nói bậy đâu rồi?

Đây có lẽ là vận mệnh an bài, để tôi chặn con đường dự thi của cậu, cho cậu biết thế nào gọi là nói chuyện bằng thực lực, cho cậu nếm chút tư vị thua cuộc.

Cảm giác này quá tuyệt vời!

Cũng không phải chỉ dăm ba lời nói là có thể ngang hàng với tôi đây.

Sau khi người này xụ mặt ngồi lại chỗ, Thẩm Thứ để ý tới nhiếp ảnh gia đang chĩa máy về phía mình, nhe răng cười thật tươi, nói với ống kính: “Không bốc phải ảnh đế, tôi hôm nay quá là may mắn. Chỉ là, tôi sẽ thật nỗ lực, nhất định sẽ thắng trận này.”

Người nào đó khuôn mặt càng không vui.

Tổ của thiên vương thi đấu kết thúc, Cố Đình Thâm xếp hạng hai trong tổ, thuận lợi tiến vào vòng trong.

Tổ Mạc Dương lên sân khấu, Thẩm Thứ đợi hắn ở dưới sân khấu, hai người đập tay ăn mừng.

Cố Đình Thâm cũng đã biết kết quả rút thăm của tổ Mạc Dương, kéo Thẩm Thứ qua một bên: “Anh em, cố lên!”

Hắn nghiêng người che camera, nhỏ giọng nói với Thẩm Thứ: “Đưa người dám mắng cậu về quê luôn.”

Thẩm Thứ tràn đầy tự tin, giơ ngón tay OK, trả lời hắn: “Cậu yên tâm, không thành vấn đề!”

Quy tắc trận thi đấu thứ hai chính là người có điểm cao hơn sẽ biểu diễn trước, người có điểm cao nhất trong tám nhóm sẽ được ưu tiên lên PK.

Cho nên, Thẩm Thứ người xếp thứ nhất trong tổ của Mạc Dương, là người đầu tiên lên sân khấu.

Người đen đủi bốc phải số 6 kia sẽ là người thứ hai lên biểu diễn.

Thẩm Thứ vững vàng hát xong bài hát của mình, cũng không quên khoe khoang, chơi một đoạn nhạc tươi mát chất phác, giai điệu guitar du dương trầm thấp, ngay lập tức đẩy bầu không khí tới đỉnh điểm.

“Minh tinh phá tường” mới chỉ phát sóng hai tập, trừ bốn vị cố vấn, Thẩm Thứ là người có nhân khí chỉ xếp sau ảnh đế Phó Thời Kiêu, vốn có không ít người vì cậu mà mua vé tới hiện trường xem.

Sau khi kết thúc phần solo guitar, người xem hoàn toàn say mê vào đó, có người còn kích động tới mức rơi lệ, giơ bảng tiếp tứng màu xanh lúc hô to tên của Thẩm Thứ.

Bốn vị cố vấn đều vô cùng hài lòng với phần thi của Thẩm Thứ, cho cậu điểm cao.

Toàn bộ quá trình sắc mặt Kiều Nhung cũng không có vẻ lấy việc công trả thù riêng, cho điểm cao.

Thẩm Thứ vừa lên sân khấu, tổng điểm đã vượt qua người đứng đầu của tổ thiên vương Tô Cảnh Minh. 

Tô Cảnh Minh bĩu môi, làm bộ uất ức trêu ghẹo Mạc Dương trước máy quay: “Thầy Mạc, sao Thẩm Thứ lại lợi hại như vậy? Có phải thầy thu nhận cậu ấy làm học trò không?”

Mạc Dương cười sang sảng, trả lời: “Haha, tôi cũng muốn vậy đó. Đứa trẻ này thật là có bản lĩnh, không cần tôi dạy.”

Kiều Nhung nghe hai người nói chuyện phiếm, hơi nhíu mày. Tư liệu Bách Nam đưa tới không nhắc đến chuyện Thẩm Thứ từng học thanh nhạc.

Anh vuốt cằm, nhìn Thẩm Thứ đứng ở trên sân khấu, suy tư gì đó.

Bây giờ, đến lượt tên xui xẻo lên sân khấu.

Việc Thẩm Thứ được điểm đánh giá cao có vẻ như đã ảnh hưởng rất lớn tới hắn, làm hắn ở trên sân khấu vội vã tới mức quên lời, nhận ngay điểm thấp nhất toàn trường quay.

Thẩm Thứ đang đứng một bên chờ thấy một màn này: Chậc, lời cho hắn rồi.

Nếu có thể cho hắn chịu chút dày vò thì vui hơn!

Hai người cùng đứng trên sân khấu, MC tuyên bố tên xui xẻo xếp vào nhóm dừng bước.

Thẩm Thứ theo lệ thường, hào phóng đi qua ôm hắn, hữu hảo vỗ lưng. Thừa dịp hắn đang đau lòng, lặng lẽ nói bên tai: “Tên xui xẻo, mặt đau không? Nhớ kỹ lời nói của ông đây, vận may chính là người có thực lực giả vờ nói lời khiêm tốn.”

Nói xong, không đợi đối phương đẩy ra đã tự giác buông tay, nghe lời nhắc nhở của MC xuống sân khấu.

Tên xui xẻo đứng lại trên sân khấu, yên lặng ngồi vào khu dừng bước. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, lấy điểm số của hắn, không có khả năng sống lại.

Cơ hội hắn vất vả tranh thủ với công ty, cứ như vậy kết thúc.

Tên xui xẻo có chút hối hận bản thân đã không đem tâm tư đặt vào chuyện thi đấu, lại cùng người khác kéo bè kết phái trong nhóm đối phó với người khác. Cuối cùng, kết cục là bị loại.

Sau khi hai người PK xong, đến lượt của Phó ảnh đế và nữ diễn viên mới lên sân khấu.

Biểu hiện của hai người đều không tệ, nhưng vẫn là Phó Thời Kiêu chiến thắng, nữ diễn viên bước vào nhóm dừng chân.

Vòng thứ ba lên sân khấu là Trình Gia Hâm cũng không phụ sự hy vọng của Thẩm Thứ, không hề nhả nước(*), dứt khoát loại bỏ tiểu tùy tùng ngày xưa từng theo mình.

Nhả nước

Sau khi hắn quay trở lại sân khấu, Thẩm Thứ cố ý ở trước máy quay giơ ngón tay cái với hắn: “Anh Trình, đẹp lắm.”

Trình Gia Hâm miễn cưỡng cười một cái, nghiến răng nghiến lợi trả lời cậu: “Cảm ơn.”

Cùng lúc đó, Phó Thời Kiêu đang ngồi bên kia bỗng đứng dậy, đi tới bên cạnh hai người đang âm thầm giao tranh này, che khuất camera. Như sợ thiên hạ không loạn mà nói với Thẩm Thứ: “Tiểu Thẩm, cậu hôm nay biểu hiện thật tốt. Tôi lại xếp hạng phía sau cậu, đúng là tre già măng mọc.”

Âm thanh hắn ôn hòa trầm thấp, đôi mắt liễm diễm đào hoa cong cong nhìn Thẩm Thứ, mười phân thân thiết.

Chỉ là, toàn bộ quá trình đều ngó lơ Trình Gia Hâm.

Ở giới giải trí, thành tích của Trình Gia Hâm tuy không thể so sánh với Phó Thời Kiêu nhưng vẫn có người chân thành ủng hộ, là tiểu sinh(*) đang nổi được mọi người công nhận.

Tiểu sinh

Trong tổ của Mạc Dương, thực lực của Trình Gia Hâm không yếu, là người xếp thứ ba chỉ sau hai người này.

Nhưng mà hắn lại bị ảnh đế lơ đi như thế.

Nhất là cái người tên Thẩm Thứ này, không tác phẩm không nhân khí, chẳng qua là hát hai bài hát. Hắn xem thường kiểu tiểu minh tinh tuyến 38 trước mặt.

Trình Gia Hâm không phục, bàn tay nắm lại gắt gao buông bên người, ánh mắt nhìn Thẩm Thứ thêm vài phần độc ác.

Thẩm Thứ cảm nhận được, trong lòng lộp bộp kêu không tốt, lập tức hiểu được dụng ý của Phó ảnh đế.

Ảnh đế sớm không khen muộn không khen, cố tình nhằm đúng lúc mình đả kích đối thú đi tới khen mình, chẳng phải là muốn kéo thù hận cho cậu à?

Đối tượng thù hận chính là Trình Gia Hâm tự cao tự đại, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, tâm tư cũng ác độc.

Nhìn thấy hai người trước mặt đều có địch ý với mình, Thẩm Thứ nhanh chóng suy nghĩ, phân tích sách lược ứng phó.

Tuy rằng hiện giờ Trình Gia Hâm ghi hận với mình, trong tổ hai người cũng như nước với lửa, không hợp tính. Nhưng đẳng cấp hắn vẫn còn thấp, so sánh với Phó Thời Kiêu, cùng lắm chỉ tính là tiểu quái của phó bản, một giây là có thể tiêu diệt được.

Nhưng Phó Thời Kiêu thì không giống.

Ảnh đế là vai chính của “Không yêu”, không chỉ tính kế hại chết nguyên chủ pháo hôi mà cuối cùng còn cùng đại lão Kiều Nhung đồng quy vu tận. Thực lực chắc chắn là mạnh nhất trong tất cả các nhân vật, chính là cấp bậc đại Boss.

Vậy thì có lẽ chính mình phải coi trọng ảnh đế hơn mới được.

Thẩm Thứ nghĩ thông suốt, quyết đoán học theo bộ dạng của Phó Thời Kiêu, bỏ lơ Trình Gia Hâm, khen ngược lại hắn: “Nào có nào có, anh Thời Kiêu đánh giá cao tôi rồi. Tôi chẳng qua chỉ là vận khí tốt, nếu nói tới kỹ năng thì anh vẫn chuyên nghiệp hơn.”

Hai người tránh ống kính, vừa nói vừa cười đi đến sofa bên kia ngồi xuống, tiếp tục thảo luận chuyện ca hát. Bỏ lại Trình Gia Hâm đứng một mình, tức tới run rẩy.