Bên kia điện thoại, một giọng nam trẻ tuổi vội vàng vang lên: “Alo? Thẩm Thứ, hiện tại anh có tiền không? Mau chuyển khoản cho tôi mười vạn đi, tôi có việc cần tiền gấp!”
Thẩm Thứ nhíu mày đưa điện thoại cách xa tai mình một chút, nhìn tên người gọi một lần nữa xác nhận chính xác người bên kia là cậu em trai Thẩm Hiên của mình, thầm nghĩ nói chuyện theo kiểu tất nhiên như vậy là xem cậu như máy ATM à? Ngay cả một tiếng “anh trai” cũng không thèm gọi mà kêu thẳng họ tên như vậy, cái đức hạnh kiểu này là em trai của ông đây thật á? Không phải là dân đòi nợ à?
Thẩm Hiên ở bên kia dường như không ngờ tới cậu sẽ trả lời như vậy, mấy giây sau mới phản ứng lại tức giận nói: “Không có cái gì mà không có, anh đừng tưởng là tôi không biết.”
Thẩm Thứ rất tò mò với những lời này của hắn, nhướng mày hỏi lại: “Cậu biết cái gì cơ?”
Thẩm Hiên hừ một tiếng bất mãn, nói: “Tôi biết hiện tại anh nổi tiếng rồi, biết anh là đại minh tinh. Tôi nghe người khác bảo là anh được làm nam chính của một bộ phim truyền hình nào đó, còn được tham gia cái gì mà chương trình minh tinh gì đó, lọt vào top 10 của chương trình lận cơ. Cho nên Thẩm Thứ à, hẳn là anh kiếm được rất nhiều tiền đúng không? Nên con số mười vạn này đối với anh mà nói thì cũng không thành vấn đề gì đâu, sẵn năm mới cũng sắp tới rồi, anh coi như là cho tôi một bao lì xì cũng được.”
Thẩm Thứ hừ một tiếng, thầm nghĩ, ông đây chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ đến như vậy, thằng em này là người đầu tiên đấy!
Trong đầu cậu tìm lại ký ức của nguyên chủ pháo hôi về đứa em trai này, sẵn tiện nhớ lại quá khứ bi thảm của nguyên chủ với đám người thân toàn là cực phẩm kia. Nguyên chủ là trẻ mồ côi từ bé đã sống ở trong trại trẻ mồ côi. Năm cậu 4 tuổi thì cậu được một cặp vợ chồng không có khả năng sinh con nhận nuôi và trở thành con trai của họ, đôi vợ chồng này chính là cha mẹ nuôi hiện tại của nguyên chủ – Thẩm Đại Bằng và Đại Thục Mai.
Nguyên chủ theo hai người về nhà, Thẩm Đại Bằng và Đại Thục Mai đối xử với cậu rất tốt, có món nào ngon hay đồ chơi nào vui thì đều mua về cho cậu. Cậu đã trải qua khoảng thời tốt đẹp vô cùng hạnh phúc như thế đấy. Nhưng không lâu sau đó, Đại Thục Mai bất ngờ phát hiện bà đã mang thai được hai tháng rưỡi. Hai vợ chồng bà vô cùng kích động, cũng vô cùng chờ mong vào đứa con này của hai người vì thế họ dồn toàn bộ sự chú ý vào đứa trẻ chưa chào đời này và dần dần lơ là nguyên chủ. Nửa năm sau, Đại Thục Mai sinh ra một cậu con trai, đứa trẻ đó chính là em trai hiện tại của nguyên chủ – Thẩm Hiên. Lúc ấy, Thẩm Đại Bằng cho rằng Thẩm Thứ đã đem đến may mắn cho cái nhà này nên quyết định nuôi nấng nguyên chủ đến trưởng thành, không đưa cậu về trại trẻ mồ côi.
Nhưng ly nước đầy lúc nào cũng có thể bị tràn ly, giữa con ruột và con nuôi thì hai vợ chồng luôn vô thức thiên vị đứa con ruột Thẩm Hiên của mình hơn, nhất là bà mẹ Đại Thục Mai cưng chiều đứa bé mình mang thai chín tháng mười ngày đến cực điểm. Tuy Thẩm Gia không phải nhà giàu gì nhưng từ nhỏ những đồ ăn Thẩm Hiên từng ăn đều không thể thua kém người khác, có mắc phải sai lầm gì thì người nhà cũng không nỡ mắng hắn nửa câu, dần dần nuôi thành tính cách vô pháp vô thiên của hắn như bây giờ. Hắn không thích học tập, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì bước vào thời kỳ phản nghịch, bắt đầu qua lại với mấy tên giang hồ ngoài xã hội, làm một ít chuyện vi phạm pháp luật.
Cũng chính vào lúc này, Thẩm Hiên trở thành một tay nghiện cờ bạc. Theo số tuổi tăng lên, hắn không những không biết hối cải mà càng chơi càng lớn, đến cả Thẩm Đại Bằng với Đại Thục Mai cũng không thể nào kìm nổi hắn nữa nên chỉ đành cho hắn tùy ý dùng một ít tiền bản thân dành dụm được.
Nhưng cũng vào lúc này, nguyên chủ đang học năm nhất đại học trong một lần đi làm thêm ở bên ngoài thì tình cờ gặp được Thái Chu. Thái Chu nhìn trúng vẻ ngoài xinh đẹp đúng gu của mấy kim chủ của nguyên chủ, tính cách cũng đơn thuần yếu đuối thiếu quyết đoán nên gã đã “vẽ” ra một tương lai nổi tiếng kiếm được nhiều tiền cho nguyên chủ xem, tính lừa gạt cậu ký hợp đồng với Bác Diệu Mutual.
Nguyên chủ không có dự định sẽ ký hợp đồng Bác Diệu Mutua, nhưng Thẩm Hiên vừa mới thành niên năm đó lại cờ bạc thua đến 30 vạn, tài chính trong nhà cũng không thể gánh vác số tiền lớn như vậy mà đám người kia còn đe dọa người nhà họ Thẩm rằng nếu không trả được thì sẽ chặt đứt hai chân của Thẩm Hiên. Đại Thục Mai khóc lóc kể khổ với nguyên chủ về chuyện này, nguyên chủ nhớ đến công ơn dưỡng dục suốt bao năm của họ nên đã đưa ra quyết định. Cậu tìm được Thái Chu rồi đồng ý ký cái khế ước bán mình này: xin tạm nghỉ học ở trường và trở thành nghệ sĩ của Bác Diệu Mutual, điều kiện của cậu là mượn công ty 30 vạn trước, sau này sẽ làm việc trả dần.
Thái Chu đồng ý với điều kiện đó.
Sau khi nguyên chủ trải qua khóa huấn luyện ngắn hạn thì bắt đầu tiến vào đoàn phim. Cậu có ngoại hình đẹp nên thường được các đạo diễn nhìn trúng và được đóng vai nam phụ của một số đoạn phim nhỏ. Từ đó, Thẩm Thứ trở thành cây hái ra tiền của cả nhà, chỉ cần trong nhà thiếu tiền liền có thể mở miệng xin tiền của cậu là có ngay. Tính cách của nguyên chủ vừa lương thiện vừa yếu đuối nên không biết cách để từ chối, luôn luôn thỏa hiệp đồng ý đưa tiền cho bọn họ.
Trước khi Thẩm Thứ xuyên thư đến, cậu đã phải tiếp tục vay 70 vạn sau khi vừa mới mượn của công ty 30 vạn vì người nhà họ Thẩm xin mượn tiền cậu và hứa sẽ hoàn trả cho công ty 100 vạn trong một năm. Đây cũng là lý do nguyên chủ chấp nhận yêu cầu bò lên giường Kiều Nhung của Thái Chu với Từ Tử Minh – cậu cần tiền.
Đứng trên đường, Thẩm Thứ bất lực lắc đầu, cảm thán quả nhiên người hiền lành dễ bị ức hiếp, ngựa dễ bảo sẽ bị người cưỡi(*). Chính tính cách nhát gan này của nguyên chủ nên ba cái miệng nhà họ Thẩm mới có thể tùy ý lấy tiền của cậu. Chỉ một Thẩm Hiên thôi cũng có thể trở thành cơn ác mộng ép cậu đến mức đi nhảy lầu tự tử.
Nhân thiện bị nhân khi, mã thiện bị nhân kị (人善被人欺,马善被人骑)
Tuy nhiên, Thẩm Thứ cậu đây không phải là pháo hôi nguyên chủ.
Đời trước, cậu đã lăn lộn ở trong cái vòng giải trí này suốt mười năm. Cậu dốc hết sức để làm, một mình bò từng chút một từ đáy vực lên đến vị trí cậu đạt được ở kiếp trước. Vì thế, người có thể làm cậu kiêng kỵ sợ hãi đã ít đến nỗi không còn được mấy người. Sau khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, ảnh đế Phó Thời Kiêu có thể xem như một trong số đó, bởi hắn là nam chính của “Không Yêu” mang trong mình hào quang nhân vật chính, còn cậu chỉ là một nhân vật pháo hôi nhỏ nhoi nên cậu sẽ không ngốc mà đi châu chấu đá xe với hắn.
Nhớ tới Phó Thời Kiêu, Thẩm Thứ nhớ tới những phân tích về hắn của bản thân trong hai ngày qua nên cậu chợt nhận ra rằng có khả năng là những gì cậu đang trải qua chính là một phần cốt truyện được miêu tả trong nguyên tác: Phó Thời Kiêu thổ lộ rồi bị cự tuyệt, đổ hết sự thất bại đó cho việc vì Kiều Nhung đã ngủ với Thẩm Thứ nên mới cự tuyệt hắn, vì thế hắn muốn tiêu diệt đối thủ chướng mắt là Thẩm Thứ.
Mà cuộc điện thoại này của Thẩm Hiên đúng là bước đầu tiên trong kế hoạch hãm hại Thẩm Thứ của Phó Thời Kiêu.
“Ha.” Thẩm Thứ cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Phó Thời Kiêu, ông đây là một người xuyên sách mang theo góc nhìn của thượng đế, nếu đến lúc cần ra tay thật thì chưa chắc đã không đấu lại người trong sách là anh đâu. Anh cho rằng chỉ với một cái động không đáy là nhà họ Thẩm đã có thể khiến tôi suy sụp? Mơ đi! Cho dù anh có là vai chính của “Không Yêu” đi chăng nữa, ông đây cũng không sợ.
Thẩm Hiên ở đầu dây bên kia thấy cậu chậm chạp chưa đồng ý đưa tiền hắn nên càng không có kiên nhẫn, tức giận nói: “Thẩm Thứ! Anh cười cái gì mà cười, anh cmn cuối cùng là đưa hay không đưa?”
“Không đưa.” Thẩm Thứ quả quyết trả lời rồi cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau, cậu vừa về đến nhà thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, bên trên hiện tên người gọi là Mẹ.
Thẩm Thứ bấm nhận cuộc gọi rồi alo một tiếng, bên kia điện thoại truyền đến tiếng nức nở của một người phụ nữ.
“Tiểu Thứ à, con nhất định phải cứu em trai con. Lần này Tiểu Hiên nó thua những mười vạn, cuối cùng đám người kia bảo là nếu như em con còn không chịu trả nợ thì sẽ đạp em con từ mái nhà xuống.”
Nghe những lời này, trong lòng Thẩm Thứ bỗng dâng lên cảm giác thê lương và chua xót. Cậu biết rằng đây chính là những cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ đối với người mẹ đã nuôi dưỡng cậu suốt bao năm này nên cậu không lập tức đáp lời. Cậu tự nhủ trong lòng, Thẩm Thứ, mày biết là nếu như đồng ý với yêu cầu của mẹ thì cuối cùng, người duy nhất chết chính là mày.
Người phụ nữ không nghe thấy cậu đáp lời, tiếp tục vừa khóc vừa nói: “Tiểu Thứ à, hiện tại con đã là đại minh tinh tiền đồ vô lượng rồi, con giúp em trai con mười vạn thôi cũng không được sao? Xem như là mẹ cầu xin con đi.”
Thẩm Thư tiếp tục giữ im lặng.
Người phụ nữ thấy cậu thờ ơ như vậy, càng khóc lớn hơn: “Tiểu Thứ à, mẹ biết là con sống cũng không dễ dàng gì, nếu như ba với mẹ có thể lấy ra số tiền lớn như vậy thì ba mẹ cũng không sẽ đi cầu xin con như bây giờ. Nhưng con cũng không thể không nghĩ đến tình nghĩa, thấy em trai con chết mà không cứu được. Nếu như em trai con chết thật thì mẹ cũng không thiết sống trên đời này làm gì nữa!”
Mặt Thẩm Thứ vô cảm nghĩ: Đệt, đây chính là một khóc, hai nháo, ba thắt cổ trong truyền thuyết hả?
Tuy rằng cậu đối với người mẹ chuyên lấy tiền của nguyên chủ này không có tình cảm gì đáng nói, nhưng mà cậu cần phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp để giải quyết vấn đề này, ngăn ngừa hậu hoạn, không thể để Phó Thời Kiêu tiếp tục ở thế chủ động được.
Thẩm Thứ suy nghĩ một chút, nói với Đại Thục Mai: “Con sẽ đưa cho mẹ mười vạn này, nhưng với điều kiện là từ nay về sau mẹ xem như không có đứa con này, được không?”
Tiếng khóc của Đại Thục Mai ngay lập tức dừng lại, bà nghẹn ngào sững sờ hỏi đầu dây bên kia: “Tiểu Thứ, con nói vậy là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ ạ.” Thẩm Thứ cười lạnh một tiếng nói.
“Năm con 4 tuổi, con theo ba mẹ về nhà. Sau khi con 20 tuổi, con chưa từng xin của ba mẹ một phân tiền nào, vì thế tính ra là ba mẹ nuôi dưỡng con được 16 năm. Mười sáu năm này, ba mẹ không cắt tiền ăn tiền mặc của con, cho con đọc sách thi đại học, làm hết nghĩa vụ của người làm cha làm mẹ. Vì thế, mỗi lần ba mẹ bảo con đưa tiền cho Thẩm Hiên trả nợ cờ bạc, con đều sẽ nhớ đến công ơn nuôi dưỡng đó và đồng ý trả nợ giúp ba mẹ. Nhưng mà mẹ à, vào cái lúc mọi người lấy được tiền để trả nợ cho em trai con, mọi người có bao giờ nghĩ đến cuộc sống của con ở ngoài đây như thế nào chưa?”
“Tiểu Thứ à…” Đại Thụ Mai cảm thấy vô cùng áy náy khi nghe những lời này, không biết nên trả lời như thế nào.
Thẩm Thứ thay nguyên chủ nói ra hết những oán trách trong lòng mình, sau khi mục đích đã đạt được thì đổi lại ngữ khí, nói tiếp: “Chỉ là sau này con sẽ không nghĩ như thế nữa. Mẹ à, chúng ta kết thúc mối quan hệ này đi.”
“Ý con là gì?” Đại Thục Mai nhất thời không hiểu, sững sờ hỏi.
Thẩm Thứ quét sạch hết những cảm giác suy sụp trước đó, quyết đoán nói: “Không phải mọi người xem con như cây ATM, xem con như là cây rụng tiền sao? Nếu mọi người yêu tiền như vậy, con sẽ thỏa mãn mọi người. Trong khoảng thời gian 16 năm kia, số tiền ba mẹ tiêu trên người con gần 20 vạn. Nhưng từ hôm nay trở đi, mỗi năm con sẽ gửi về cho mọi người 20 vạn, gửi hết 16 năm không gián đoạn trừ khi con chết, xem như là dùng phương thức ba mẹ thích để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của hai người. Nhưng từ nay về sau, con sẽ không gọi hai người là mẹ và ba, cũng sẽ không có một người em trai nào cả, ngày lễ ngày Tết con cũng sẽ không về nhà, cũng sẽ không thay mọi người trả một đồng nợ nào nữa. Quan hệ của chúng ta dừng tại đây thôi mẹ.”
“Mẹ cảm thấy thế nào? Mẹ chọn tiền cố định mỗi năm, hay là chọn con người này của con?” Rốt cuộc thì Thẩm Thứ vẫn không nhịn được cho Đại Thục Mai một cơ hội cuối cùng. Sau khi nói xong, cậu vừa kiên nhẫn cầm điện thoại chờ đợi, vừa nói với pháo hôi nguyên chủ ở trong lòng, Thẩm Thứ à, ông đây làm như vậy đã là tận tình tận nghĩa rồi.
Bên kia điện thoại, Đại Thục Mai còn đang do dự nên không nói lời nào, bà không biết nên đưa ra lựa chọn thế nào. Bỗng, âm thanh của Thẩm Hiên vang lên ở bên kia: “Mẹ, con còn đang chờ mười vạn để cứu mạng con đây này, hôm nay là ngày cuối cùng để con trả nợ đó! Mẹ nhanh đồng ý với nó đi!”
Một lúc sau, Đại Thục Mai đưa ra quyết định, nói với Thẩm Thứ: “Mẹ chọn tiền.”
“Được.” Đối với đáp án này Thẩm Thứ cũng không cảm thấy bất ngờ gì nữa.
Giặc tới thì tướng chặn, nước dâng thì xây nền.
Phó Thời Kiêu à, lần này có thể xem như là ông đây thắng không ~