Sau Khi Xuyên Thư HE Với Đại Lão Cố Chấp

Chương 37



Chỉ còn một ngày là tới trận chung kết “Minh tinh phá tường”. Cư dân mạng – không gì không biết – không hiểu từ đâu đào ra được Thẩm Hiên là loại người thích cờ bạc.

Bởi vì trong video Thẩm Hiên nhìn không lớn tuổi, trên mạng cũng nghi ngờ liệu hắn đã thành niên hay chưa và có phạm luật hay không.

Sau đó, cuộc thảo luận phát triển theo hướng khiển trách cha mẹ nhà họ Thẩm không quản con, khiến hắn gây ra tai họa. Tiếp đó lại dần dần biến thành chỉ trích việc đánh bạc hại người, rất nhiều gia đình bởi vậy nên tan vỡ…

Cuối cùng, nhiều tài khoản cảnh sát trên Weibo xuất hiện phổ cập những mối nguy từ việc chơi cờ bạc, bảo đảm sẽ tra nghiêm những tụ cờ bạc, quét sạch môi trường độc hại, duy trì trị an xã hội. Tới đây, làn sóng oán giận của cư dân mạng mới bình ổn lại.

Mà Thẩm Hiên cùng cha mẹ trong một đêm trở thành “người nổi tiếng” ở địa phương, toàn bộ thân phận hay tin tức đều bị người ta tra ra được…

Tại thủ đô, trong phòng làm việc của Mạc Dương, Thẩm Thứ vừa mới được thầy giáo chỉ điểm để cải thiện một số chỗ trong ca khúc. Đang lúc nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của mẹ nuôi Đại Thục Mai.

Thật ra Đại Thục Mai tính toán cũng thật hoàn hảo.

Sau khi biết con trai Thẩm Hiên cũng không gọi cho Thẩm Thứ, bà chỉ im lặng không nói gì. Mục đích chính là muốn dùng dư luận bắt Thẩm Thứ phải nhận sai, khiến cậu phải tiếp tục làm cây ATM cho nhà họ Thẩm, giống như từ trước tới giờ.

Đặc biệt là gần đây Thẩm Thứ nổi tiếng rồi, ắt hẳn còn có tiền hơn lúc trước.

Nhưng mà chuyện phát triển ngoài dự đoán của bà ta, Thẩm Thứ không những không bị dư luận chỉ trích, còn phơi bày chứng cứ, làm cho mũi nhọn của làn sóng quay đầu, chỉ vào một nhà ba người bọn họ. Việc này khiến cho người nhà họ Thẩm phải chịu lời nói ác độc của cư dân mạng.

Không chỉ thế, mạng lưới quan hệ ở huyện vốn đã rắc rối phức tạp. Trên mạng nháo loạn như vậy, chuyện bà đối đãi với hai người con khác nhau một trời một vực, con ruột đánh bạc thiếu nợ thì bắt con nuôi kiếm tiền trả, hành động này ngay lập tức ai ai cũng biết.

Tối hôm qua, chồng của bà Thẩm Đại Bằng bị lãnh đạo tìm tới nói chuyện, bảo ông tạm thời không cần đi làm, nghỉ một tháng để quản con trai cho tốt, đừng để chuyện trên mạng ảnh hưởng tới danh dự của đơn vị.

Mà sáng nay bà ra ngoài mua đồ ăn cũng bị người ta chỉ trỏ, đi thẳng một mạch không dám ngẩng đầu.

Điều bà sợ nhất chính là bà nghe nói cảnh sát địa phương cũng đã vào cuộc, bắt đầu điều tra về chuyện sòng bạc.

Đại Thục Mai bây giờ chỉ có hối hận, bà lo lắng người nhà vì chuyện này mà đắc tội người khác. Càng lo lắng sẽ chọc tức Thẩm Thứ, về sau cậu sẽ không đưa tiền cho nhà bà nữa.

Điện thoại được nhận, Đại Thục Mai thật cẩn thận nhận lỗi với Thẩm Thứ: “Tiểu Thứ à, lần này là em con không đúng, mẹ đã mắng nó rồi. Tiểu Hiên nó cũng đã biết sai, con coi như là cho mẹ chút mặt mũi, đừng so đo chuyện này nữa được không?”

Sau khi nhận được điện thoại của Đại Thục Mai, Thẩm Thứ đã hiểu rõ dụng ý của bà. Cậu cầm di động ra ngoài hành lang, đứng ở chỗ ngoặt, nói thẳng với bà: “Thật ngại quá thưa bà, sắp tới đợi rảnh tôi sẽ xử lý về giấy tờ đăng ký quan hệ nhận nuôi. Mong bà đừng tự xưng là mẹ của tôi, mà tôi cũng chẳng có loại em trai như Thẩm Hiên.”

“Còn số tiền hai mươi vạn (hai trăm ngàn) tôi từng hứa cho nhà mấy người, nếu bà vẫn muốn, vậy để Thẩm Hiên tự mình nhận lỗi với tôi qua điện thoại đi.”

“Tôi sẽ dựa vào thái độ của nó để suy xét có gửi số tiền này hay không.”

“Dù sao cũng là tự mấy người đem chuyện này nháo tới mức này, để cho công chúng biết tôi thảm bao nhiêu. Hiện tại mọi người đều kiên quyết muốn tôi nhanh chóng thoát khỏi các người.” Thẩm Thứ sâu kín cảm thán.

Đại Thục Mai nghe cậu nói muốn nói đổi ý, nôn nóng nói: “Tiểu Thứ, mẹ, à không không, tôi, tôi thật sự là không cố ý. Cậu muốn Thẩm Hiên xin lỗi phải không, được, tôi sẽ chuyển điện thoại cho nó.”

Thẩm Thứ âm thầm trợn trắng mắt, nghĩ thầm cố ý hay không thì chính bà cũng rõ.

Ông đây cũng phải cho Thẩm Hiên nếm chút đau khổ.

Một chỗ khác, Thẩm Hiên không tình nguyện gọi một tiếng trong điện thoại, giọng nói cứng ngắc: “Thẩm Thứ, thật xin lỗi, tôi xin lỗi anh.”

“Hừ”, Thẩm Thứ nghe vậy thì không vui hừ một tiếng, nghĩ thầm đứa nhóc này bị Thẩm Đại Bằng và Đại Thục Mai chiều hư, không ai giáo dục.

Cậu lạnh lùng hỏi: “Thế nào, mẹ cậu chỉ bảo cậu nói một câu này, không nói cậu biết xin lỗi có thành ý là như nào sao?”

“Nếu chỉ như thế này, thà không nói còn hơn.”

Phía đối diện truyền tới âm thanh sột soạt, giống như là Đại Thục Mai lấy tay che kín điện thoại.

Ngay sau đó, âm thanh của Thẩm Hiên lại vang lên.

Hắn khụ một tiếng, nói từng câu từng chữ với Thẩm Thứ: “Thẩm Thứ, thật xin lỗi, tôi không nên cùng người khác thông đồng, dùng ghi âm hãm hại anh. Tôi sai rồi.”

Có lẽ là do Đại Thục Mai ở bên cạnh nhìn, giọng hắn cũng có ít chân thành.

Thẩm Thứ: Thế này cũng không tệ, bắt người ngắn tay(*), chỉ là giả vờ giả vịt cũng nên giả cho giống một tí.

(*): Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta thì cũng phải đối với người ta mềm mỏng hơn.

Thẩm Thứ nhớ tới chuyện này là do Phó Thời Kiêu ở sau lưng phá rối, thấp giọng hỏi hắn: “Là ai cho cậu cái chủ ý này?”

Thẩm Hiên không nghĩ cậu sẽ hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút mới chần chờ trả lời: “Là một người bạn tôi mới quen gần đây, tên là Lôi Bưu. Nhưng mà mấy ngày nay tôi vẫn chưa gặp hắn.”

Hắn nói tới đây thì bỗng dừng lại, sau khi suy nghĩ thì nhận ra có khi mình đã bị lừa, cuống quít hỏi Thẩm Thứ: “Hắn cố ý sao? Bây giờ bao nhiêu người tới tìm tôi tính sổ, tôi bị hắn hại thảm rồi!”

Thẩm Thứ: Thế mà cậu còn nhận ra mình bị người ta lừa, còn may là chưa hết thuốc chữa!

Cậu rủ mắt nghĩ, hỏi Thẩm Hiên: “Cậu có ảnh chụp của người đó không?”

Thẩm Hiên phía bên kia bỗng nhiên im lặng, có lẽ là đang lục lại ảnh chụp.

Một lát sau, hắn chán nản trả lời: “Không có.”

“Hắn tầm 25 tuổi, cao 1m8. Trên người có một đặc điểm dễ nhận diện, má trái có một vết sẹo giống như vết dao, dài chừng ba centimet.”

Thẩm Hiên miêu tả cho Thẩm Thứ ngoại hình của Lôi Bưu xong, oán hận nói: “Thẩm Thứ, nếu anh nhìn thấy hắn, nhất định phải xử hắn, giúp tôi báo thù!”

“Ừ”, Thẩm Thứ nghĩ thầm, ông đây trả thù cho mình, ngoài miệng lại không chút để ý nói với Thẩm Hiên: “Thù tôi sẽ báo, nhưng mà trước đấy, tôi vừa tự bỏ tiền ra giúp cậu báo danh một trại cai nghiện cờ bạc. Bọn họ có lẽ cũng sắp tới cửa nhà họ Thẩm rồi, cậu không phải đang muốn trốn sao? Vừa đúng lúc tới đó lánh nạn đi.”

Thẩm Hiên còn chưa kịp nói cự tuyệt, Thẩm Thứ đã chặn lời: “Nếu cậu không đi, tôi sẽ nói với mẹ cậu, hai mươi vạn mỗi năm kia tôi không cho nữa.”

Trước khi cúp máy, Thẩm Thứ còn hù dọa hắn: “Đúng rồi, tới đó nhớ phải ngoan ngoãn mà làm việc với nhân viên công tác, đừng nghĩ tới chuyện trốn. Nói không chừng sẽ phải chịu đãi ngộ không tốt đâu đấy!”

Thẩm Thứ tâm tình thoải mái kết thúc trò chuyện, chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng. Bỗng dưng cậu nghe được một giọng nói nho nhỏ gần đó: “Vì sao không sớm nói cho tôi biết cậu ta không phải con ruột?”

Thẩm Thứ: Ha, đến rồi!

Nghe thấy thanh âm ngày càng gần, Thẩm Thứ cũng không lảng tránh, bước thẳng ra từ chỗ ngoặt. Cậu đứng ôm cánh tay dựa vào tường, nhìn về phía Phó Thời Kiêu đang nghe điện thoại.

Rõ ràng là ảnh đế cũng giống cậu: Tìm chỗ không ai tới để làm chuyện người khác không thể nghe.

Phó Thời Kiêu ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Thứ, đột nhiên dừng chân lại, vội vàng nói với đối phương: “Tôi có việc, cúp máy trước.”

Sau đó, lạnh như băng nhìn Thẩm Thứ, thấp giọng hỏi: “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Thẩm Thứ cà lơ phất phơ trả lời: “Đây là chỗ công cộng, ai cũng có thể đứng ở đây.”

Phó Thời Kiêu ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc trong lời nói của cậu, cũng không giấu giếm, lạnh lùng cười nhạo một tiếng, châm chọc: “Có mấy người thiếu giáo dưỡng, cái loại chuyện như nghe lén người khác nói chuyện cũng làm như mình quang minh chính đại lắm, yên tâm thoải mái.”

“Chẳng qua là bề ngoài đẹp đẽ chút thôi.”

Thẩm Thứ nhún vai, không chút để ý nói: “Mặt đẹp cũng được, khuyết thiếu giáo dưỡng cũng chẳng sao. Còn tốt hơn là tâm tư ác độc, điều tra người khác sau lưng họ, lên kế hoạch hãm hại người khác, hiếu thắng tới phát điên.”

“Anh Thời Kiêu vừa mới nói ai không phải con ruột vậy?”

Thẩm Thứ nhìn Phó Thời Kiêu vốn đang tiều tụy, hiện tại sắc mặt càng tái nhợt, cười một tiếng: “Anh Thời Kiêu, có phải anh vẫn luôn yên lặng để ý tôi không? Nhìn sắc mặt anh không tốt, là do mấy ngày này ăn dưa chuyện của tôi đến mức no căng? Hay là nói, chính anh là người tạo ra mấy cái dưa này?”

Đôi mắt đào hoa của Phó Thời Kiêu hiện lên một tia hoảng loạn, ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ vẻ trấn định: “Cậu đang nói gì vậy?”

Thẩm Thứ cắt lời, cảm thán: “Phó Thời Kiêu, tôi không muốn diễn với anh nữa. Chính anh biết mình đã làm gì, dám làm lại không dám nhận sao?”

Phó Thời Kiêu nghe vậy thì rủ mắt cười, giương mắt lên lại như biến thành người khác, âm trầm nói: “Thẩm Thứ, cậu cũng thật thông minh, thông minh hơn tôi nghĩ. Cho nên, cậu chắc là cũng đã hiểu, Kiều Nhung không phải là người cậu có thể mơ tưởng tới.”

Thẩm Thứ không nhịn nữa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghĩ thầm không phải do tôi thông minh, là do anh yêu vào nên trí thông minh giảm.

Ông đây cùng đại lão vui vẻ ngủ với nhau, ăn nhịp với nhau, sảng khoái tới mức không có gì hơn. Mà anh theo đuổi đại lão nhiều năm như vậy, có khi đại lão có mấy khối cơ bụng anh còn chưa đếm được.

Rốt cuộc ai mới là người không nên mơ ước đại lão?

Nhưng mà, Thẩm Thứ cũng không nói mấy câu đó ra lôi kéo thù hận. Cậu chỉ sợ ảnh đế không màng thân phận, nhào lên liều mạng với mình.

Hơn nữa, đại lão cũng chẳng phải thật lòng xem cậu là chân ái, chỉ là một người bạn giường thôi.

Cậu bĩu môi trả lời: “Không sao cả.”

Bất chợt lại nhớ tới kết cục của vai chính trong “Không yêu”, vô cùng thông cảm mà khuyên bảo: “Tục ngữ nói chân trời đâu chẳng có cỏ xanh(*), hà tất phải đơn phương một ngọn cỏ. Anh Thời Kiêu, đừng vì một cái cây mà từ bỏ cả mảnh rừng. Tôi có đề xuất này, anh rảnh rỗi có thế cho bản thân mình nghỉ ngơi, xuất ngoại đi du lịch thả lỏng một chút. Biết đâu lại gặp được tình yêu đích thực, hoặc là chơi một đêm.”

(*): câu thơ trích trong bài “Điệp Luyến Hoa – Xuân Tình” của Tô Thức.

“Tơ liễu trên cành phơ phất gió,

Chân trời đâu chẳng non rờn cỏ.” – bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo.

“Bao nhiêu là lựa chọn, sao lại cứ muốn vì đại lão sống chết một trận chứ.”

Phó Thời Kiêu bị mấy lời nói của Thẩm Thứ kích thích, ánh mắt càng trở nên đáng sợ hơn.

Hắn còn đang muốn nói chuyện, cánh cửa dẫn ra hành lang an toàn sau lưng Thẩm thứ đột nhiên bị đẩy ra, Kiều Nhung cùng trợ lý Bách Nam theo phía sau, xuất hiện trước mặt hai người.

Kiều Nhung sắc mặt âm trầm, khóe miệng hơi nhếch, không để ý tới Phó thời Kiêu. Anh ngoài cười nhưng trong cười nhìn về phía Thẩm Thứ, hỏi cậu: “Cái gì mà nói không sao cả?”

“Cậu là cái đồ không có lương tâm!”

Thẩm Thứ lúc này đã khiếp sợ tới mức tròng mắt sắp rơi xuống, vẻ mặt khó tin, lắp bắp nói: “Kiều, ngài Kiều?”

“Ngài sao lại ở đây?”

Kiều Nhung híp mắt tới gần cậu, quanh người tản ra hơi thở nguy hiểm, trầm giọng nói: “Đây là chỗ công cộng, ai cũng có thể đứng ở đây.”

Thẩm Thứ: …

Thẩm Thứ: Cho nên đại lão nghe hết được toàn bộ quá trình cậu xé rách lớp mặt nạ với ảnh đế rồi?

Phó ảnh đế, anh bị OOC(*) rồi!

(*) Out of character: Rất không giống như cách ai đó thường nói hoặc cư xử; không đặc trưng. Không phù hợp với các đặc điểm hoặc đặc điểm được gán cho nhân vật mà một người đóng, như trong phim hoặc vở kịch. Ý muốn nói Phó Thời kiêu bị Kiều Nhung phát hiện tính cách mình không như trước giờ hay diễn trước mắt ảnh rồi.