Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức

Chương 34: Tập Kích Ban Đêm





Bởi vì trong lòng có chút vội vàng, cho nên Ngô Ưu đi suốt cả một đường, cũng chưa từng dừng lại.

Nghĩ đến chuyện có lẽ hiện giờ Mạc Tử Ý đang ở Cẩm Châu, nếu như bỏ lỡ lần này, sợ là phải chờ tới khi Mạc Tử Ý đến kinh thành thì mới có thể gặp được.
Ngô Ưu không thể chờ đến hai tháng sau.
Tuy rằng trong lòng Ngô Ưu nôn nóng, nhưng ngựa vẫn luôn cần phải nghỉ ngơi, phát hiện ven đường có một quán trà, Ngô Ưu hai người ghìm ngựa dừng lại, buộc ngựa xong rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này trong quán trà cũng có không ít người, Ngô Ưu vừa ngồi xuống liền bị mọi người nhìn chằm chằm.

Nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên, trong lòng ảo não, ở kinh thành là lúc mọi người đều biết nàng không dễ chọc, vì thế cũng không ai dám lỗ mãng như vậy.
Hiện giờ ra kinh thành, liền không ai biết uy phong của tiểu bá vương.
Rốt cuộc Ngô Ưu cũng hiểu vì sao A Tử mỗi lần ra ngoài đều phải mang khăn che mặt, sớm biết như vậy nàng cũng chuẩn bị một cái.
Nàng bị nhìn chằm chằm nên cảm thấy có chút phiền, đang muốn nói với Vân Cô lại lần nữa khởi hành, nàng lại nghe thấy tiếng nói chuyện ở bàn cách vách.
Người ở bàn cách vách ăn mặc y phục tương đối đẹp đẽ quý giá, hình thể phúc hậu, trông như là thương nhân.
“Lưu viên ngoại đi đến kinh thành?”
“Đúng vậy, lần trước tuyết rơi dày đặc nên tổn thất không ít tiền, hiện giờ tuyết cũng ngừng nên chạy nhanh vãn hồi tổn thất, không phải ngươi cũng như vậy sao?”
“Phải, kỳ thật tổn thất chút tiền vẫn còn tốt, mạng nhỏ còn tại cũng đã là không tồi.”
Lưu viên ngoại nghe vậy thì cười vài tiếng, ngay sau đó thần sắc hắn mang theo vài phần vui vẻ, trong giọng nói tràn ngập vui sướng khi người gặp họa: “Cũng không phải vậy sao.

Nếu là giống Mạc gia, hẳn là phải khiến nữ nhi bảo bối của mình mất mạng.”
Người đang nói chuyện với Lưu viên ngoại nhíu mày, biểu tình như có chút không tán đồng nhưng cũng không có ngăn lại: “Trước đó vài ngày ta gặp phải Mạc Tử Nghĩa, hắn giống như cũng muốn đi đến kinh thành.”
Lưu viên ngoại nghe vậy thì trào phúng: “Mạc lão nhân kia thật đúng là, sao hắn không tự mình đi lên kinh thành? Hy vọng lần này hắn đừng để nhi tử của mình cũng mất mạng.

Thế nhưng, khi ta đi ngang qua nơi mà sơn phỉ hoành hành, bên kia có quan binh chờ đợi, lần này vào kinh hẳn là không có nguy hiểm.”
Ngô Ưu nghe hai người nói chuyện mới biết được Mạc Tử Ý thế nhưng đã đến kinh thành trước, hẳn là lúc này nàng ấy còn ở trên đường.
Ngô Ưu không khỏi có chút ưu sầu, bởi vì nàng không có nhận thức Mạc Tử Ý, cũng không biết người này lớn lên trông như thế nào, hy vọng nàng đừng bỏ lỡ mới phải.
Vân Cô nhìn Ngô Ưu nghiêm túc nghe bàn cách vách nói chuyện, sau đó nàng lại nhíu mày như là có chút phiền não, bà nhịn không được mà dò hỏi.
“Ngô cô nương vì sao phát sầu?”
Ngô Ưu ngẩng đầu nhìn Vân Cô, thấy bà cười nhìn chính mình, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt đều lộ ra vẻ hiền từ.
Nàng lại nghĩ tới nguyên tác miêu tả, người này tàn nhẫn độc ác, những chuyện bẩn thỉu mà Triệu Thanh Tử gây ra có hơn phân nửa đều phân phó cho bà làm.
Nhưng trong lòng Ngô Ưu rõ ràng, người này thật lòng đối đãi tốt với A Tử, bằng không cũng sẽ không cùng nàng chịu chết.
Nghĩ đến đây, Ngô Ưu cười trả lời: “Ta nghĩ đến chuyện tới Cẩm Châu còn phải mất một khoảng thời gian, lại nghe bọn hắn nói chỗ sơn phỉ kia lợi hại, nên có chút lo lắng thôi.”
Vân Cô cảm thấy, sơn phỉ kia không thể mang đến uy hiếp gì cho nàng, không bằng là nói nàng đe dọa đến bọn sơn phỉ kia mới phải: “Cô nương không cần lo lắng, phía trước có người của quan phủ canh gác, ban ngày lên đường vẫn an toàn.”
Ngô Ưu cười đáp ứng.

Hiện giờ nàng lại bắt đầu tự vấn, lúc trước có phải bản thân quá xúc động muốn tìm Mạc Tử Ý hỏi chuyện của du y kia hay không?
Hiện giờ bình tĩnh suy nghĩ, nàng cũng không quen biết Mạc Tử Ý, nàng nên làm sao để làm quen nàng ấy, sau đó lại còn phải nghĩ cách để biết được tin tức.

Nếu như trực tiếp tiến lên hỏi chuyện có quan hệ với du y kia thì không khỏi quá mức kỳ quái.
Đặc biệt là trong tình huống có Vân Cô ở bên, nếu như bà ấy hỏi nàng làm sao biết được chuyện này, chẳng lẽ nàng phải trả lời bản thân xuyên vào đây sao? Thế giới mà mấy người các ngươi sinh hoạt kỳ thật là một quyển tiểu thuyết mà ta đọc sao?
E rằng nàng sẽ bị người xem thành kẻ điên.
Ngô Ưu lặng lẽ thở dài một hơi, nàng nghĩ thầm đi trước một bước lại xem một bước.

Mạc gia là thương nhân nổi danh Cẩm Châu, tóm lại là không thể chạy thoát được, nhưng mà hiện giờ cốt truyện thay đổi, không biết kết cục Mạc Tử Ý bỏ mạng có thể cũng tùy theo thay đổi hay không.

Hai người lại nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó tiếp tục lên đường, chỉ là lần này Ngô Ưu không có vội vàng, nàng đi ngang qua một trấn nhỏ, còn mua một cái mũ có rèm để mang lên.
Lúc này sắc trời đã tối, hai người liền dừng lại ở trấn nhỏ, tìm một khách điếm để trụ.
Ngô Ưu đặt kiếm lên bàn, cởi xuống mũ có rèm ở trên đầu rồi ngồi xuống.
Ngô Ưu ở trong lòng bắt đầu suy tư, nghĩ tới nghĩ lui nàng vẫn không biết có nên trở lại kinh thành chờ Mạc Tử Ý hay không? Đồng thời trong lòng nàng lại sợ hãi, bởi vì cốt truyện này đã hoàn toàn nghiêng trời lệch đất, nếu Mạc Tử Ý trước tiên xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?
Ngô Ưu không dám mạo hiểm, nàng thở dài một hơi, vẫn quyết định tiếp tục lên đường.

Nếu như là làm buôn bán, đoàn xe hẳn là chỉ có thể đi qua quan đạo, nàng chú ý nhiều một chút hẳn là có thể tìm được người.
Sau khi quyết định xong, Ngô Ưu chuẩn bị lên giường ngủ, nàng thổi tắt ngọn nến, sau đó nằm lên giường nhắm hai mắt lại.
Đêm đã khuya, mọi thứ đều yên tĩnh.
Nhưng vẫn luôn có người không ngủ được, ô cửa sổ bằng giấy trong phòng Ngô Ưu bị người chọc thủng một lỗ.

Dưới ánh trăng, một con mắt từ bên ngoài quan sát tình huống bên trong phòng.
Nhìn thấy người trên giường tựa như đã ngủ thiếp đi, hắn vẫn không quá yên tâm, lại thổi chút khói mê vào trong phòng.
Một lát sau, cảm thấy Ngô Ưu hẳn đã thật sự ngủ rồi, hắn mới thật cẩn thận mở cửa vào phòng, chậm rãi đi đến mép giường.
Cuối cùng cũng đi đến mép giường, nhìn nữ tử mỹ mạo ngủ say trên giường, trong mắt của nam tử mặc hắc y lóe lên ác ý.

Hắn lấy ra dao găm đâm đến cổ của Ngô Ưu, mắt thấy sắp phải thành công, cổ tay của nam tử hắc y đột nhiên đau xót, dao găm cũng bị đánh bay.
Một viên đá rơi xuống chân của nam tử, rõ ràng nó là thứ đã tập kích hắn.
Gặp một kích như vậy, trong lòng của nam tử vô cùng kinh hoảng.

Hắn nhìn về phía công kích đánh úp lại, chỉ thấy một lão giả mặc hắc y đứng ở ngoài cửa, mái tóc của lão giả bạc trắng, khuôn mặt hiền từ, chỉ là giờ phút này trên mặt bà ta không có biểu tình gì, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.
Trong lòng nam tử không khỏi chấn động mạnh, người này không phải đã bị hắn hôn mê rồi sao? Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng vì muốn giữ được tính mạng, nam tử nhanh chóng triển khai thế công, hắn từ bỏ công kích Ngô Ưu, ngược lại đi về hướng Vân Cô.
Thấy nam tử tấn công về phía này, Vân Cô nở một nụ cười lạnh.

Nếu như động thủ tại đây, động tĩnh nhất định sẽ rất lớn, Vân Cô không muốn đánh thức Ngô Ưu, vì thế bà liền tránh thoát nam tử công kích, sau đó đi ra bên ngoài khách điếm.
Nam tử thấy Vân Cô đi ra ngoài, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, nghĩ rằng tác dụng của thuốc mê còn chưa hết, giờ phút này đúng là thời cơ tốt để đánh chết bà ta.
Tuy rằng chủ thượng nói lấy Ngô Ưu làm chủ, nhưng người này cũng là phụ tá đắc lực của Triệu Thanh Tử, nếu như có thể trừ khử thì hắn cũng lập công lớn.
Cảm thấy tương lai tươi sáng đang ở trước mắt, nam tử cũng đuổi theo.
Chờ đến khi hai người đi rồi, Ngô Ưu mới mở to mắt ngồi dậy.
Kỳ thật Ngô Ưu vẫn chưa ngủ.

Từ sau khi đi vào thế giới này, nàng vẫn luôn ngủ rất nông, có khi ngủ sâu hơn một chút còn sẽ bị ác mộng làm bừng tỉnh.
Hiện giờ, thói quen xấu này cũng không tồi, chỉ là không biết nam tử kia là ai? Vì sao lại muốn giết nàng?
Ngô Ưu có chút lo lắng.

Trực giác nàng mách bảo, người này có liên quan với A Tử.

Nàng cẩn thận hồi tưởng cốt truyện trong nguyên tác, hiện tại ngẫm lại chuyện A Tử bị bại lộ như trong nguyên tác có chút kỳ quặc, vì sao khi Vân Cô giết người thì Triệu Thanh Thư bọn họ sẽ đến hiện trường? Rõ ràng ngày ấy bọn họ đều có việc, sao lại hội tụ ở bên nhau?
Trong nguyên tác, A Tử xác thật là vai ác lớn nhất ở một mặt nào đó, nhưng nếu xét đến hoàn cảnh, kỳ thật vai ác lớn nhất chính là những nước xung quanh như hổ rình mồi.
Trương Văn Kỳ chết trận, Đại Hân chiến bại.


Trong nguyên tác, Lý Oánh Oánh nói dễ nghe thì là hòa thân, nói không dễ nghe chính là lễ vật đưa cho Dục Triều.
Ngô Ưu chỉ cảm thấy trong lòng rét run, cũng rất bất lực.

Bởi vì nàng vẫn chưa đọc hết toàn văn, hiện tại nàng liền hối hận vì còn mấy chương phiên ngoại chưa có đọc.
Đáp án hẳn là nằm trong mấy chương phiên ngoại kia.
Ngô Ưu không nhịn được mà đập mạnh xuống giường, nàng siết chặt nắm tay.

Từ sau khi xuyên thư tới nay, đây là lần đầu tiên Ngô Ưu gặp phải chuyện khiến nàng bất lực như thế, dưới tình huống địch trong tối ta ngoài sáng, trong lòng nàng càng thêm khủng hoảng.
Nhắm mắt lại, Ngô Ưu hít sâu vài lần, không ngừng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại.
Nghe ngoài cửa sổ truyền đến động tĩnh, Ngô Ưu nhanh chóng nằm xuống giả vờ ngủ, tiếng bước chân kia càng lúc càng đến gần, Ngô Ưu ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếng bước chân này là của Vân Cô.
Tiếng bước chân ngừng ở mép giường, Ngô Ưu có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, xem ra Vân Cô đã giải quyết xong kẻ cắp kia.
Vân Cô đứng ở mép giường trong chốc lát, nhìn Ngô Ưu ngủ ngon lành, bà không khỏi mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng ra khỏi phòng, cẩn thận mà đóng cửa lại
Nghe tiếng cửa đóng lại, Ngô Ưu mở to mắt rồi thở dài một hơi.
Kể từ đây, ban đêm mới thật sự bình tĩnh trở lại.
Buổi sáng ngày hôm sau, hai người ai cũng không nhắc tới chuyện này, lẫn nhau nói một tiếng sớm, tùy ý ăn một chút rồi sớm lên đường.
Mạc Tử Ý mang theo rất nhiều hàng hóa, bởi vậy nàng đi không quá nhanh, sau bốn ngày mới đến khu vực sơn phỉ lui tới.
Trước mắt là cảnh vật quen thuộc, Mạc Tử Ý phân phó đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, có giáo huấn lần trước, lần này đoàn xe đi đến tiêu cục thỉnh người.
Kỳ thật lần trước Mạc Tử Nghĩa cũng muốn thỉnh, chỉ là hôm đó tuyết rơi lớn, cũng không ai muốn toi mạng.
Nội tâm cảm khái một lúc, Mạc Tử Ý chỉ cảm thấy oán hận trong lòng càng thêm sâu, nàng nhìn xung quanh, cửa quan bên này có quan binh canh gác, nàng rời đi trong chốc lát hẳn là sẽ không xảy ra chuyện.
Vì thế, nàng tìm đường, một mình rời khỏi đoàn xe.
Giang Hồng vốn dĩ ngồi ở bên cạnh hàng hóa nghỉ ngơi, thấy Mạc Tử Ý một mình rời đi, trong lòng nàng cũng có chút lo lắng, vì vậy cũng lén lút đi theo.
Chỉ thấy người ở đằng trước rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại ở một nơi.
Nơi này đúng là nơi Mạc Tử Nghĩa bị giết, Mạc Tử Ý quỳ xuống, mò mẫm bùn đất ở dưới chân, tình cảnh ngày ấy bất giác hiện lên trong đầu nàng.
Hắn, người có dung mạo giống hệt nàng đang nằm ở trên mặt tuyết, ngực tràn ra máu, đôi mắt hắn vốn đã đờ đẫn, nhưng khi nhìn thấy nàng thì lại đột nhiên khôi phục chút sắc thái, hắn nói với nàng: “Chạy mau!”
Mạc Tử Ý không nhịn được mà ngồi xổm xuống, che lại lỗ tai.

Gió lạnh ngày ấy gào thét bên tai, âm thanh sơn phỉ cười dữ tợn cùng với tiếng ca ca kêu nàng chạy mau đan chéo với nhau, Mạc Tử Ý chỉ cảm thấy đôi mắt nóng lên, nàng không kìm được mà khóc lên.
Giang Hồng ở phía sau nhìn, nàng cũng có chút khổ sở.

Giang Hồng rất rõ nỗi thống khổ khi mất đi thân nhân, rốt cuộc tràng nạn hạn hán kia cũng đã cướp đi tất cả của nàng.
Nếu không có Ngọc Nhi, sợ là nàng cũng theo người nhà rời khỏi thế giới này.
Nghĩ đến người nọ, trong lòng Giang Hồng càng thêm mềm mại, đồng thời trong lòng nàng cũng có chút áy náy, bởi vì bản thân xúc động làm hại Ngọc Nhi cũng bị Triệu Thanh Tử kia khống chế.
Tiếng khóc của Mạc Tử Ý dần dần nhỏ lại.

Kỳ thật trong lòng Giang Hồng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, người này bình thường đều nhẹ giọng nên nàng không cảm thấy gì, hiện giờ hắn khóc lớn tiếng như vậy, giọng nói cũng không giống với nam tử.
Giang Hồng nghĩ, hẳn là bởi vì giọng nói của hắn không tốt, cho nên bình thường mới nhẹ giọng để che giấu đi.

Giang Hồng cảm thấy lý do này vô pháp thuyết phục bản thân, lại nghĩ tới người này không cho thị nữ hầu hạ.
Trong lòng ẩn ẩn có suy đoán, nhưng nếu đúng như những gì nàng phỏng đoán, vậy thì vì sao nàng ấy muốn che giấu giới tính?
Hiện giờ vẫn nên mặc kệ những chuyện này.


Đoạn đường này không an toàn, tuy Mạc Tử Ý khóc không lớn, nhưng vẫn không chắc chắn không có sơn phỉ tìm tới.
Giang Hồng cũng không sợ sơn phỉ, nhưng nếu có thể tránh được chuyện phiền toái thì vẫn nên tránh, vì thế nàng chạy ra khỏi tảng đá mà nàng đang ẩn nấp: “Thiếu gia! Ngươi ở chỗ này a! Vừa mới phát hiện ngươi không còn, làm ta sợ muốn chết!”
Mạc Tử Ý đột nhiên nghe được giọng nói của nàng, nhanh chóng đứng lên và dùng ống tay áo lau khô nước mắt, lập tức trấn tĩnh lại: “Ta không có việc gì.”
Giang Hồng vờ ra vẻ chấn kinh, vỗ vỗ ngực: “Thiếu gia ngươi mau cùng ta trở về đi, đoạn đường này vẫn không quá an toàn, nếu như gặp phải sơn phỉ liền không tốt.”
Mạc Tử Ý quay đầu nhìn cảnh vật ở xung quanh, cảm thấy xác thật là như thế, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện vài phần sợ hãi: “Chúng ta đi nhanh đi, vất vả ngươi, cố ý đi ra ngoài tìm ta.”
Giang Hồng nói không vất vả, sau đó liền muốn dẫn Mạc Tử Ý trở về.
Đột nhiên cảm nhận được người ở phía sau bất động, trong lòng Giang Hồng có chút nghi vấn, nàng quay đầu vừa vặn thấy được Mạc Tử Ý khiếp sợ nhìn về phía trước, đôi mắt trừng lớn, bên trong tất cả đều là khủng hoảng.
Giang Hồng ngẩng đầu theo tầm mắt nàng, chỉ nhìn thấy trên sườn núi có bóng người che mặt, lúc này bóng người kia còn nhìn hai người các nàng.
Giang Hồng không khỏi ở trong lòng nói một tiếng không xong, nàng cảm thấy chính mình thật đúng là miệng quạ đen, này không phải là nghĩ cái gì thì cái đó liền tới sao.
Cắn chặt răng, Giang Hồng xoay người nói với Mạc Tử Ý: “Công tử chạy mau, để ta ở lại cản bọn hắn.”
Trong lòng Mạc Tử Ý đang có chút hoảng loạn, nghe được nàng nói như vậy vẫn là không tán đồng: “Không được, chúng ta đi cùng nhau!”
“Tiểu Hồng có chút quyền cước công phu, công tử ngươi ở bên cạnh ta thì chỉ có thể bị liên lụy, ngươi đi mau! Tin tưởng ta, ta sẽ không có việc gì!”
Mạc Tử Ý vẫn không đồng ý, Giang Hồng trong lòng quýnh lên, trực tiếp đẩy nàng đi: “Đi a! Đi mau!”
Sắc mặt của Mạc Tử Ý trắng bệch, nhìn thấy thần sắc Giang Hồng kiên quyết như vậy, lại nghĩ bản thân nàng thật đúng là gánh nặng, nàng chậm chạp đi về hướng ngược lại.
Nhìn Mạc Tử Ý đi xa, trong lòng Giang Hồng không có vướng bận, nàng nhìn lên phía trên, đạo tặc thế nhưng chỉ có một người, trong lòng nàng vui vẻ.
Sơn phỉ đơn thương độc mã, kia không phải là dồ ăn đưa tới cho nàng sao?
Dường như sơn phỉ kia cũng đã nhìn thấy Giang Hồng, sơn phỉ đi xuống triền núi, tốc độ còn rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền cách Giang Hồng không đến trăm mét.
Đến gần, Giang Hồng mới thấy rõ thân hình của sơn phỉ, dường như đây là nữ tử, nhưng mặc kệ giới tính như thế nào, người này đều không có ý gì tốt.
Siết chặt nắm tay, Giang Hồng cũng chạy về hướng nàng.

Chỉ chốc lát sau, hai người iền tương ngộ.

Giang Hồng đánh một quyền về phía mặt nàng, nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng tránh được.
Nắm đấm kình phong nhấc lên một góc cái mũ có rèm của sơn phỉ, từ góc này nhìn vào, tuy rằng chỉ nhìn thấy cằm nhưng Giang Hồng mạc danh cảm thấy đạo tặc này có chút quen mắt, tựa hồ nàng đã gặp qua ở nơi nào đó.
Mũ mành rất nhanh đã buông xuống, che đậy đi dung mạo của người này, Giang Hồng còn không kịp nghĩ lại thì người này cũng đã tấn công.
Giang Hồng thầm mắng một tiếng, nàng tạm thời buông xuống nghi hoặc trong lòng, dồn hết toàn lực để giao chiến.
Trên núi này có rất nhiều đá vụn, Mạc Tử Ý chạy nhanh trở về, không cẩn thận trẹo chân té ngã trên mặt đất.
Bàn tay nàng ấn ở trên đá vụn nên bị xước da, Mạc Tử Ý hít lên một tiếng, ngay sau đó nàng lại cảm thấy chính mình rất là vô dụng, mỗi lần đều có người khác bảo hộ cho nàng, lần trước là ca ca mà lần này là tiểu Hồng.
“Ta thật đúng là người vô dụng…”
Bởi vì trong lòng khổ sở, hốc mắt của Mạc Tử Ý cũng nóng lên, nàng đột nhiên giơ tay xoa xoa đôi mắt, cười một tiếng: “Khóc cũng vô dụng.”
Sau đó nàng đứng lên, ánh mắt kiên định, xoay người chạy về chỗ Giang Hồng.
Ngô Ưu đi đường mấy ngày, rốt cuộc cũng tới nơi cách Cẩm Châu không xa.

Nghe Vân Cô nói, đi ngang qua một ngọn núi này chính là chỗ sơn phỉ thường lui tới.
Kẻ tài cao nên gan cũng lớn, Ngô Ưu bảo Vân Cô để một mình nàng lên núi nhìn xem.

Nàng nghĩ, nếu như có thể tìm được hang ổ của sơn phỉ kia thì cũng là vì dân trừ hại.
Không nghĩ tới bản thân bò lên trên sườn núi cao, vừa nhìn xuống đã thấy được hình bóng quen thuộc.

Ngô Ưu nhìn người nọ ở phía dưới, thấy thế nào cũng đều cảm thấy giống với tên thích khách ở Bách Hoa yến.
Khi đó, tuy thích khách có che mặt, nhưng Ngô Ưu đã giao thủ gần với nàng, ấn tượng tương đối khắc sâu.
Tiền thưởng đưa tới cửa sao lại có thể không cần, huống chi người này quả thực đáng giận, ngay cả tiền chuộc thân của nhân gia cũng đều không buông tha.

Lúc trước Ngô Ưu đã từng nói chuyện với hoa khôi đầu bảng của Túy Hồng Lâu, biết được tiền chuộc thân của hoa khôi đều bị kẻ cắp này đoạt đi, trong lòng nàng cực kỳ tức giận, lúc ấy liền quyết định nếu lại lần nữa gặp được, nàng sẽ tàn nhẫn đánh kẻ cắp này một trận.
Trong lúc giao thủ, Ngô Ưu càng thêm xác định người này chính là thích khách hôm Bách Hoa yến, không biết có phải Ngô Ưu bị ảo giác hay không, nàng chỉ cảm thấy dường như thích khách này đã béo lên không ít.
Giang Hồng càng đánh càng cảm thấy chiêu thức của người trước mắt rất quen thuộc, hơn nữa nàng có thể cảm giác được võ công của người này hẳn là trên nàng, người này đủ tư cách làm đạo tặc, nàng đánh không lại nên chỉ đành bỏ chạy.
Cảm giác được Giang Hồng lại muốn chuồn đi, Ngô Ưu một chân đá vào bụng của Giang Hồng, sau đó dùng đao chém lên cổ nàng, thành công chém cho nàng hôn mê bất tỉnh.
Đang muốn khiêng Giang Hồng ngã trên mặt đất đi lĩnh thưởng, Ngô Ưu nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh, nàng kia chụp lấy Giang Hồng rồi trốn sang bên cạnh.

Nhìn về phía người đánh lén mình, Ngô Ưu nhướng mày, Ngô Ưu nhớ rõ người này đi cùng với Giang Hồng, nhìn dáng vẻ không giống như là biết võ công, sao lại một người chạy trở về?
Một kích chưa thành, Mạc Tử Ý cầm cây gậy trong tay, toàn thân đều phát run, ngay cả giọng nói của nàng cũng run rẩy: “Buông, buông nàng ra.”
Ngô Ưu cảm thấy có chút thú vị, người này rõ ràng cực kỳ sợ hãi nhưng còn muốn ngạnh căng, không biết người này có quan hệ như thế nào với Giang Hồng, nếu như là đồng lõa thì hẳn là nên cùng mang đi.
Trước điều tra rõ ràng rồi lại nói, nếu như đả thương người vô tội thì không tốt.
Ngô Ưu ở trong lòng tự hỏi, nàng vẫn chưa đáp lời, Mạc Tử Ý lại chờ không kịp, nàng thấy Giang Hồng bị Ngô Ưu bắt được, rõ ràng đã không có ý thức.
Để cổ vũ cho bản thân, Mạc Tử Ý cầm theo cây gậy vọt đến chỗ Ngô Ưu.
Ngô Ưu nghiêng người tránh được, sau đó nàng duỗi một chân ngáng cho Mạc Tử Ý ngã trên mặt đất, có chút nghiêm túc mà dò hỏi: “Ngươi là người phương nào? Cùng Giang Hồng có quan hệ gì?”
Cú ngã này thật sự có chút nặng, bàn tay Mạc Tử Ý mới vừa bị thương không bao lâu lại lần nữa bị thương, nhưng nàng cũng không quan tâm nữa, đồng thời đây cũng là lần đầu tiên nàng biết được tên đầy đủ của Giang Hồng, lúc trước nàng chỉ biết nàng ấy gọi là tiểu Hồng.
“Ngươi nhận thức tiểu Hồng?”
Tiểu Hồng? Còn gọi rất thân mật, chẳng lẽ là đồng đảng.

Ngô Ưu ở trong lòng nghĩ như vậy.
“Hiệp đạo Giang Hồng, cũng chính là người đã ám sát Hoàng Thượng ở Bách Hoa yến, ta đương nhiên nhận thức, nhưng còn ngươi? Ngươi là đồng lõa của nàng sao?”
Mạc Tử Ý bị câu trả lời của Ngô Ưu làm cho ngây ngốc, nàng không tin: “Ngươi nhất định đã nhận sai người rồi, tiểu Hồng chắc chắn không phải là hiệp đạo gì cả.

Nàng không biết võ công, ta tên là Mạc Tử Nghĩa, là nhi tử của nhà giàu số một ở Cẩm Châu, ta dám đảm bảo nàng không phải.”
Mạc Tử Ý! Trong lòng Ngô Ưu vô cùng khiếp sợ, nàng thế nhưng đã tìm được, nhưng mà nàng vừa mới làm gì đây? Đem nhân vật mấu chốt của cốt truyện đánh một trận sao?
Nhìn bàn tay của Mạc Tử Ý máu tươi đầm đìa, Ngô Ưu vô cùng hỗn loạn, cái này nhưng làm thế nào mới phải.
Ngô Ưu chắc chắn người trong tay nàng xác thật là Giang Hồng, nhưng vì sao Giang Hồng sẽ ở bên cạnh Mạc Tử Ý, có ai tới nói cho nàng đây là vì sao được không?
Ngay khi Ngô Ưu còn đang hỗn loạn, Vân Cô cũng đã tìm đến.

Bà vừa thấy người trong tay Ngô Ưu thì chỉ cảm thấy một trận đau đầu, trong đầu điên cuồng tự hỏi nên làm thế nào để cứu Giang Hồng ra.

Suy nghĩ một hồi, Vân Cô thử mở miệng: “Ngô cô nương, người trên tay ngươi là?”
Ngô Ưu quay đầu, thở dài một hơi: “Khâm phạm của triều đình, Giang Hồng.”
Nghe được lời này, Mạc Tử Ý phi thường sốt ruột: “Nàng không phải là Giang Hồng, các ngươi nhất định đã nghĩ sai rồi, nàng không biết võ công, nàng chỉ là nha hoàn của ta mà thôi.”
“Ngô cô nương, công tử này vì nàng đảm bảo như thế, không bằng tạm thời tin tưởng hắn, huống chi cũng không ai gặp qua dáng vẻ cụ thể của Giang Hồng, bắt sai người cũng không tốt.”
Nghe Vân Cô nói như vậy, trong lòng Ngô Ưu đã xác định Giang Hồng ở bên cạnh Mạc Tử Ý là do A Tử an bài.

Tuy rằng không biết A Tử làm như vậy có dụng ý gì, nhưng nàng vẫn không cần phá hư kế hoạch của nàng ấy cho thỏa đáng.
Ngô Ưu buông Giang Hồng ra, vẻ mặt hối lỗi: “Mạc công tử, thật xin lỗi, là ta hiểu lầm, ta trả lại người cho ngươi.”
Mạc Tử Ý nhìn Giang Hồng bị nàng đặt xuống, trên mặt nhiễm vui sướng: “Đa tạ hai vị.”
Ngô Ưu sờ sờ cái mũi, nàng nhìn tay của Mạc Tử Ý, trong lòng băn khoăn, lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt để tiếp cận, vì thế mở miệng: “Việc này là ta không đúng, nơi này sơn phỉ thường xuyên lui tới, tại hạ về võ học có chút thành tựu, vì đền bù hai vị không bằng để ta đồng hành?”
Mạc Tử Ý cũng không quen biết Ngô Ưu, nàng muốn cự tuyệt, nhưng không lay chuyển được Ngô Ưu, lại sợ hãi người này đột nhiên làm khó dễ, liền miễn cưỡng đồng ý đề nghị này.
Lúc này Giang Hồng còn đang hôn mê, Mạc Tử Ý không thể ôm nổi nàng, trong lòng có chút xấu hổ, Ngô Ưu nhìn thấy nàng xấu hổ, vừa định tiến lên hỗ trợ.
Chỉ thấy Vân Cô đột nhiên tiến lên, bế Giang Hồng lên một phen.
“Ngô cô nương nghỉ ngơi đi, tiểu Hồng cô nương vẫn là nên để lão thân ôm vậy.”
Không cần làm cu li thì quá tốt, Ngô Ưu biết Vân Cô lợi hại, bởi vậy cũng không lo lắng Vân Cô sẽ bị mệt.
Hai người đi theo Mạc Tử Ý về đoàn xe của Mạc gia, Vân Cô đặt Giang Hồng đang hôn mê ở trên xe.
Ngô Ưu giúp Mạc Tử Ý băng bó miệng vết thương trên tay, vẻ mặt của Mạc Tử Ý vô cùng kinh hoảng, nhưng nàng lại không dám động, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Ngô Ưu làm như vậy hoàn toàn xuất phát từ áy náy, còn có muốn lôi kéo làm quen.

Kiếp trước, nàng là sinh viên y học, băng bó miệng vết thương vẫn dễ như trở bàn tay.
Trong lòng nàng buông xuống một tảng đá lớn.

Hiện giờ nàng đã tìm thấy Mạc Tử Ý, nàng ấy vẫn còn sống, nàng chỉ còn hỏi nàng ấy nữa là được.
Như thế, hai người Ngô Ưu và Vân Cô liền đi theo đoàn xe của Mạc gia, cùng nhau xuất phát.
Tuy Vân Cô cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi quá nhiều, đoàn người liền xuất phát đến kinh thành..