Một ống thuốc ức chế tiêm xuống, Lê Sơ mềm oặt nằm trên giường.
Dán ngăn trở tin tức tố của nàng vừa rồi cũng đã mất hiệu lực, Lê Sơ tháo ra, hữu khí vô lực đưa cho Tiền Đóa Đóa.
"Tỷ, chị có ổn không?"
Tiền Đóa Đóa nhận lấy, cầm cả ống tiêm không vứt vào sọt rác.
Lê Sơ không có sức lực nói chuyện, chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ mình vẫn còn ổn.
Thân thể không còn nóng nữa, thuốc ức chế tiêm vào, giống như rót vào dòng nước lạnh, đem tất cả xao động trấn áp lại, cũng khiến nàng nhịn không được mà rét run.
Không phải..... không phải là dạng này, không phải là loại phản ứng như thế này.
Lê Sơ cảm giác được thân thể khác thường, sau khi đến đây tổng cộng nàng đã trải qua bốn kỳ mẫn cảm, lần đầu tiên là lúc vừa đến thế giới này, lần thứ tư là hiện tại, hai lần trước nàng tiêm thuốc ức chế vào, cũng không có trạng rét run như bệnh thế này, vậy mà hôm nay lại xuất hiện.
Sau khi tiêm thuốc ức chế vào phản ứng phải giống như lúc nãy ở chỗ quay phim mới đúng, cảm giác lười biếng thoải mái khi nghe thấy tin tức tố của Ninh Mạn Thanh quay xung quanh, nhưng hiện tại lại không hề thoải mái, so với cảm giác trước kia nóng nảy hơn nhiều, khiến nàng thực sự có chút mệt mỏi rã rời.
"Thật kỳ quái, sao lại đến sớm hai ngày."
Tiền Đóa Đóa ngồi ở mép giường cực kỳ nghi hoặc thầm nói, cô đã ghi chú cẩn thận kỳ mẫn cảm của Lê Sơ, hai lần trước cũng là cô hỗ trợ tiêm thuốc, nên cô cũng không nhớ nhầm, sao hôm nay lại bỗng nhiên đến sớm.
Lê Sơ không nói chuyện, tỏ vẻ bản thân mình cũng không hiểu rõ lắm, nhưng kỳ thật, ít nhiều nàng cũng có chút hiểu rõ.
Giống như tin tức tố của Omega có thể dụ dỗ khiến Alpha mất đi lý trí, thì tin tức tố của Alpha cũng có thể khiến Omega đến kỳ mẫn cảm sớm hơn.
Chỉ là Lê Sơ không nghĩ đến, cứ như vậy mà đến sớm, làm ơn đi nàng còn chưa ngửi được một phút nữa, hơn nữa tin tức tố của Ninh Mạn Thanh cũng không phải nhắm vào nàng, vậy mà cũng dính?
Lê Sơ siết chặt góc chăn, cảm nhận sự lạnh lẽo lan tràn trong thân thể, khiến nàng cuốn chặt chăn hơn nữa.
"Tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút."
Lê Sơ lộ nửa gương mặt tái nhở ra ngoài, nàng nhắm hai mắt, nhìn không quá thoải mái.
"Vâng."
Tiền Đóa Đóa duỗi tay sờ trán Lê Sơ một chút, chỉ thấy một mảnh lạnh lẽo, bèn đem điều hòa tăng nóng lên, duy trì độ ấm thích hợp, cũng hẹn giờ, để tránh Lê Sơ cứ như vậy ngủ đi không bị nóng quá thức giấc.
Tiền Đóa Đóa ngồi bên cạnh một chút, nhìn Lê Sơ bọc chăn thành một đoàn, không giống như trước kia chút nào, nhịn không được nói: "Lê tỷ, nếu không đi bệnh viện xem thử đi?"
Thanh âm Lê Sơ từ trong chăn truyền ra có chút u buồn: "Không cần, em ra ngoài đi, chị ngủ một giấc là tốt rồi."
"Vậy được rồi, di động của chị em để bên cạnh, số gọi khẩn cấp có em, nếu không thoải mái lập tức gọi điện cho em."
Tiền Đóa Đóa cũng ở trong tòa nhà này, ở cùng với một nhân viên công tác khác, cách phòng Lê Sơ một phòng.
Lê Sơ gật gật đầu, sau khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, càng quấn mình chặt chẽ hơn.
Nàng rất lạnh, lạnh đến mức có thể nghe tiếng răng trên và răng dưới va vào nhau.
Nhưng nàng biết nàng không cần đi bệnh viện, có lẽ so với đi bệnh viện, nàng cần một thứ khác hơn.
- ---tin tức tố của Ninh Mạn Thanh.
Đó là một loại khát vọng tinh thần khó nhịn, cảm giác siêu việt vượt ngưỡng chịu đựng của thân thể cũng chi phối cảm giác của thân thể.
Lê Sơ cắn góc chăn, cuối cùng đơn giản chui vào trong chăn, bức bách bản thân mình tiến vào giấc ngủ.
Ngủ thì tốt rồi! Nàng tuyệt đối sẽ không vươn ma chảo với Ninh lão sư, làm váy bẩn chị ấy lần nữa!
Sau khi Tiền Đóa Đóa ra ngoài đóng cửa xong, quay người lại liền đối diện thấy một đống người, khiến cô bị hù đến giật mình.
"Chuẩn bị ổn rồi?"
Kỷ Vân nhìn vào cửa đóng vài lần, rất quan tâm hỏi.
Tiền Đóa Đóa gật đầu: "Dạ, Lê tỷ đã ngủ rồi."
Triệu Tri Xuân cũng yên tâm: "Vậy là tốt rồi, làm anh sợ nhảy dựng, anh còn nói sao em ấy lại mơ màng như vậy đâu, cũng may là đến kỳ mới như vậy."
Kỷ Vân gật đầu: "Không có việc gì là được."
"Đóa Đóa, lần sau nhớ rõ phải mang theo thuốc ức chế."
Người mở miệng cuối cùng là Ninh Mạn Thanh, cô ngồi trên ghế hành lang, trên mặt còn chưa tẩy trang, mày được vẽ sắc đậm khiến cô lạnh lẽo cực kỳ.
Ánh mắt của cô nhìn qua, khiến áp lực tâm lý của Tiền Đóa Đóa bỗng nhiên tăng gấp bội.
"Ninh lão sư, em nhớ rồi."
Tiền Đóa Đóa gật đầu, cô cũng biết Ninh lão sư quan tâm Lê Sơ rất nhiều, thái độ này của đối phương thật ra cũng là bình thường.
Nếu Lê Sơ không phải bùng nổ lúc sắp về nhà, mà ở giữa đường, hoặc là ở nơi có rất nhiều người, thuốc ức chế không ở gần, như vậy thực không ổn, thậm chí rất nguy hiểm.
"Thôi, giải tán, sáng mai còn phải quay tiếp, ngủ đi!"
Kỷ Vân xua tay, đem chuyện này cho qua.
Ninh Mạn Thanh bị kéo ra khỏi cửa, nhịn không được nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, mím môi đi ra ngoài.
Cửa phòng Lê Sơ khép lại, không khí khôi phục vắng lặng.
Trong phòng, Lê Sơ nằm dưới máy điều hòa nóng nảy, tinh thần hoảng hốt.
Cổ lạnh lẽo kia vẫn đảo quanh thân thể nàng như cũ, muốn xóa đi cũng không được.
Nàng không biết mình đã ngủ rồi, hay vẫn là chưa từng ngủ được, cũng không biết giờ phút này mình có thanh tỉnh không, nàng chỉ cảm thấy lạnh, rõ ràng thân thể nàng đã ấm lên nhờ gió thổi nóng, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lạnh.
Ngoài cửa sổ đèn đường còn sáng, hắt vào trong đêm tối.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng làm Ninh Mạn Thanh tỉnh lại từ trong mộng, cô nhìn đồng hồ báo ba giờ sáng, xốc chăn mỏng ra.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Ninh Mạn Thanh thấy người đứng trước cửa như du hồn.
Tóc đen có chút hỗn độn càng khiến gương mặt trắng nõn thêm tái nhợt, giống như một đóa hoa hé nở trong màn đêm sâu kín.
Trên người nàng mặc váy liền xanh trắng, dây thắt buộc lấy vòng eo mảnh khảnh.
Ánh mắt Lê Sơ có chút tan rã, nàng nhìn Ninh Mạn Thanh, hơi cau mày lộ ra chút uyển chuyển cầu xin.
Ninh Mạn Thanh kéo nàng vào trong phòng, đóng cửa lại, dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm thân thể đang run rẩy của Lê Sơ.
"Ninh lão sư.... Thực xin lỗi.... Nhưng em thực sự rất khó chịu.... Em không khống chế được....Em...."
Lê Sơ đứt quãng nói, nàng không nghĩ đến thân thể Omega sẽ như vậy, rõ ràng là nàng luôn từ chối Ninh lão sư chịu trách nhiệm, nhưng cứ cố tình phải dây dưa.
"Không sao cả, không có gì, nói đúng hơn một phần cũng do tôi."
Ninh Mạn Thanh ôm Lê Sơ lên, hương mật đào mềm mại nhưng có chút uể oải quấn quanh nàng hình như phấn chấn hơn, khiến âm thanh cô nhịn không được thả nhẹ hơn.
Vốn là cô muốn đi xem Lê Sơ thế nào, nhưng ở đây nhiều người nhiều miệng, lỡ như nàng đi vào đi ra bị người khác nhìn thấy, có khả năng sẽ ảnh hưởng không tốt đến Lê Sơ, nhưng Lê Sơ đã khó chịu đến mức nhịn không được đến tìm cô, cô liền có chút hối hận vì đã không đi.
"Rất nhanh sẽ không khó chịu."
Ninh Mạn Thanh nằm ở trên giường, để Lê Sơ nằm dựa trên người mình, tay vỗ về tóc đen của nàng, đem tin tức tố nhẹ nhàng rót xuống.
Giống như nước ấm rót vào sông băng, khiến từng mảnh băng tan rã trong thân thể Lê Sơ.
Loại cảm giác này quá thoải mái, giống như dựa vào lò sưởi mùa đông, chỉ muốn khiến người ta lười biếng nằm bò, ngón tay cũng không muốn động đậy.
Ninh Mạn Thanh giống như trấn an một con mèo bị kích thích, ngón tay mềm nhẹ xoa ấn giữa trán nàng, nghe được âm thanh nàng hàm hồ nói mớ.
"Quần áo."
Quần áo mặc ra ngoài vốn không thoải mái như áo ngủ, nàng mặc cái váy trước ngực cũng có che đậy, khiến nàng rất cộm không thoải mái.
Ngón tay Ninh Mạn Thanh câu lấy khóa kéo, trong ban đêm yên tĩnh nhẹ nhàng kéo lộng.
"Gầy đi thật nhiều, chờ quay xong rồi, nhất định phải dưỡng chút thịt này về."
Chóp mũi lại nghe mùi trà trộn lẫn vị mật đào, làm Lê Sơ lại muốn uống trà sữa.
Lê Sơ hừ hừ mang theo chút làm nũng: "Ninh lão sư, đói."
Phản ứng như động vật nhỏ này làm Ninh Mạn Thanh bật cười, cô nói: "Trong phòng tôi không có đồ ăn, nếu không ăn tôi đỡ đi, cho em cắn đỡ thèm."
Lê Sơ hơi ngẩng đầu, chóp mũi liền có thể chạm được xương quai xanh và cổ Ninh Mạn Thanh.
Nếu Lê Sơ là người 23 tuổi thần trí thanh tỉnh, nhất định sẽ không làm việc mà trong thế giới người trưởng thành kêu là tán tỉnh này, chỉ là lúc này Lê Sơ bị tin tức tố hung dẫn thần trí, chỉ số thông minh chỉ còn ba tuổi.
Lê Sơ cắn lên, lại không dám cắn mạnh, chỉ cắn cắn liếm liếm, giống như còn mèo nhỏ, sau đó lại ngừng lại động tác.
Đôi môi anh đào thở ra hương thơm ngào ngạt, thân thể Ninh Mạn Thanh không khống chế cứng ngắt, tin tức tố cũng kích động mà trở nên đậm hơn.
"Không có mùi vị."
Lê Sơ có chút thất hồn lạc phách thở ra, vẫn muốn ăn đồ ăn như trước.
Thật ra Ninh Mạn Thanh muốn dụ dỗ nàng cắn mạnh một chút, nhưng còn chưa nói ra, Lê Sơ đã bỏ rồi.
Khóe môi Ninh Mạn Thanh khẽ nhếch, đầu ngón tay đảo qua da thịt mềm dịu như gấm vóc, tựa như gảy đàn.
Trong sự trấn an của tin tức tố Alpha, Lê Sơ chậm rãi ngủ say.
Kim đồng hồ treo tường trong phòng chuyển sang số bốn.
Ninh Mạn Thanh khẽ thở dài một tiếng, dùng chăn mỏng bao lấy Omega mảnh khảnh trong ngực.
Trên hành lang không một bóng người, Ninh Mạn Thanh ôm Lê Sơ được bọc trong chăn bước ra cửa, thả nàng về phòng.
Trong giới giải trí này, có rất nhiều chuyện không thể không đề phòng, cho dù Ninh Mạn Thanh rất vui lòng nhìn thấy cô và Lê Sơ có tai tiếng, nhưng Lê Sơ lại là tránh còn không kịp.
Lần đầu tiên nói chịu trách nhiệm, kỳ thật Ninh Mạn Thanh chưa hề động lòng với Lê Sơ, nhưng cô cũng không quá kháng cự, chỉ xuất phát từ lòng bảo hộ của một Alpha, nhưng lần thứ hai lên tiếng, là mang theo vài phần động lòng, thậm chí trong đầu đã vẽ sẵn cuộc sống nếu hai người xác định quan hệ thì sẽ thế nào.
Thích tính cách của nàng, thưởng thực thiên phú và nghị lực của nàng, còn có sự phù hợp của tin tức tố, ở cùng bên nhau nhất định sẽ rất vui vẻ.
Ninh Mạn Thanh đã nhận thức được lời nói vội vàng của mình trước kia là sai lầm, nàng muốn chậm rãi xóa đi suy nghĩ cố hữu của Lê Sơ.
Lửa nhỏ nung lâu, từ trước đến nay, Ninh Mạn Thanh là người có mười phần kiên nhẫn.