Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

Chương 76



"Cứ theo luật mà làm đi." Đại công nói với đầu dây bên kia, ngữ khí không mấy dễ chịu.

Mới sáng sớm đã bị gọi dậy ai mà chẳng khó chịu chứ?

Bây giờ đã hoàn toàn bước vào mùa xuân, nhưng khi cuộc gọi đến bên ngoài cửa sổ vẫn tối om. Đại công cảm thấy mình có lý do để nghi ngờ đối phương chính là cố ý gọi điện sớm.

"Chờ chút." Như là nghĩ ra chuyện gì, đại công đánh thức Omega nằm bên cạnh.

Omega còn đang trong giấc ngủ, mắt còn chưa kịp mở, cảm nhận được sự quấy rầy đến từ người mà nàng có thể nhõng nhẽo và cũng là người sẽ không giận mình, liền há miệng cắn vào bàn tay đang vuốt ve trên mặt.

Từ lâu Vân Khởi đã phát hiện Lâm Thần lúc bị đánh thức liền sẽ có thái độ không được tốt lắm. Mỗi lần bị cô làm cho thức giấc, trong mắt Omega luôn thoáng hiện lên vẻ giận dữ, nhưng sau khi nhìn thấy cô thì sự khó chịu đó cũng nhanh chóng bị che giấu, thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào rồi đòi ôm.

Omega với nụ cười ngọt ngào trông rất đẹp, nhưng Vân Khởi lại thích nhìn thấy một Omega chân thực hơn, một người có thể bày tỏ sự bất mãn, bày tỏ sự giận dỗi với cô.

Kiếp trước Vân Khởi thường nghe bạn bè oán giận về bạn đời của họ: oán giận người kia hay nổi giận, không biết cảm thông. Trước khi gặp được Lâm Thần cô cũng nghĩ những người dễ nổi nóng thật khó chịu, nhưng khi gặp Lâm Thần rồi, cô lại mong muốn Lâm Thần có thể "tự nhiên" hơn một chút. Ngoan ngoãn thường đi kèm với việc phải chịu đựng thiệt thòi và cô cũng không muốn Lâm Thần phải chịu đựng bất kỳ ấm ức nào. Không vui thì cứ thể hiện ra, còn suy nghĩ của người khác hay chính bản thân cô, trước niềm vui của Lâm Thần, đều chẳng còn quan trọng nữa.

Nếu Lâm Thần có thể cứng đầu, bướng bỉnh hơn một chút thì tốt rồi.

Sự ngoan ngoãn của Omega luôn làm cho Vân Khởi không khỏi nghĩ rằng không biết lúc Omega còn nhỏ có phải thường xuyên bị bắt nạt hay không, hoặc là sau khi thể hiện bất mãn của mình đã phải chịu những hình phạt nghiêm khắc, cho nên mới quen với việc che giấu cảm xúc tiêu cực của mình.

Chuyện này làm cho cô liên tưởng đến hình ảnh một bé thỏ con đang liếm láp vết thương của mình trong cô độc.

Sau khi cắn xong Omega phát hiện bàn tay đáng ghét đó vẫn không rút lại, như thể biết mình sai cho nên đứng yên tại chỗ mặc sức nàng xả giận.

Con người có đôi khi chính là kỳ lạ, có một loại tâm lý ngược như vầy, nếu bàn tay đó chống cự hoặc rút lại, Omega có lẽ sẽ cắn mạnh hơn, nhưng khi nó ngoan ngoãn để nàng xả giận, nàng lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, liền thả lỏng miệng, không cắn nữa.

Lúc Lâm Thần dừng lại, Vân Khởi mới nhẹ nhàng rút tay ra, trên đó còn hằn hai hàng dấu răng mờ nhạt.

Omega cũng đã mở mắt, nhìn vào dấu răng trên tay bạn đời do mình gây ra có chút chột dạ.

"Sao chị không chịu ngăn em lại?" Lâm Thần quyết định lật ngược tình thế, đổ hết mọi trách nhiệm lên người Vân Khởi. Tất cả đều là lỗi của Vân Khởi, là tại chị ấy không chịu phản kháng, nếu chị ấy phản kháng thì mình đâu có cắn được. Tất cả là lỗi của Vân Khởi.

Nghe vậy khóe miệng Alpha không khỏi co giật. Cô đưa bàn tay đã bị cắn đặt lên mặt bạn đời, đôi mắt chăm chú nhìn kẻ xấu trước mặt đang đổ lỗi.

"Em..." Chứng cứ phạm tội hiện rõ rành rành, nạn nhân còn nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Thần nhất thời không biết nói gì.

"Ngài còn chuyện gì sao?" Đầu dây bên kia cung kính hỏi.

Người bên phía quân đội cũng không mong gì, nhưng họ là bạn của người sắp bị giao vào tay Vân Khởi, trong khoảng thời gian này nếu có thể hàn gắn mối quan hệ giữa hai bên, có lẽ còn có thể giúp được người bạn đó một chút.

Có thể khả năng không cao nhưng họ vẫn muốn thử xem sao.

"Muốn gặp Không Doanh không?" Vân Khởi hỏi. Nhìn thấy học tỷ từng trộm thành quả nghiên cứu của mình bây giờ khốn khổ như vậy, Lâm Thần không chừng sẽ vui vẻ một chút.

Cuộc sống trước đây của Lâm Thần cô không thể tham dự, nhưng phần đời còn lại cô sẽ không bỏ lỡ.

Những kẻ bắt nạt Omega của cô sẽ phải trả cái giá thích đáng.

"?"

Nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Lâm Thần, Vân Khởi mới nhận ra mình vẫn chưa kể cho nàng nghe về chuyện này. Tin tức bây giờ chỉ là Không Doanh đã trộm thành quả nghiên cứu của người khác, chứ không phải giúp phạm nhân trốn thoát.

"Nhờ sự giúp đỡ của Không Doanh cho nên lần trước Dễ Phi mới trốn thoát được. Người bên phía quân đội cũng có chứng cứ xác thực rồi." Vân Khởi ngắn gọn nói, những chi tiết cụ thể trong đó cũng không quan trọng, chỉ cần Lâm Thần biết tình cảnh hiện tại của Không Doanh là đủ.

Bởi vì liên quan đến Dễ Phi cho nên Vân Khởi cũng có quyền xử phạt Không Doanh. Cô có thể chọn tự mình xử phạt hoặc giao cho quân đội xử theo luật. Người bên quân đội gọi điện đến cũng để hỏi về số phận cuối cùng của Không Doanh.

Lâm Thần cũng nghĩ đến điểm này, lâm vào trầm mặc.

"Ngài có thể đi cùng với em không?" Lâm Thần vốn dĩ định tạo hình tượng không so đo hiềm khích trước mặt Vân Khởi. Alpha từ trước đến nay vẫn luôn thích những người thuần khiết, thích người lương thiện, đây là chuyện mà từ nhỏ nàng đã biết.

Về thú cưng Alpha luôn thích động vật có màu trắng, ví như Tiểu Tuyết và thỏ trắng; còn về con người, bạn chơi của Alpha hồi nhỏ luôn là những người trông rất dịu dàng. Có lẽ Alpha thậm chí cũng còn chưa ý thức được ánh mắt của mình thường dừng lại lâu hơn trên những người mang vẻ ngoài mềm mại, ấm áp.

Nhưng nàng lại không phải kiểu người như vậy. Lúc còn nhỏ nàng đối với thú cưng hoặc là búp bê bông gì đó vẫn luôn không có hứng thú. Chỉ là vì không muốn khiến Vân Khởi thất vọng cho nên nàng luôn nhận những món quà Vân Khởi tặng, người khác đến tìm mình chơi, bởi vì nhàm chán cho nên nàng mới đồng ý, nhưng Alpha lại lầm tưởng nàng là một mặt trời rực rỡ.

Những gì Alpha thích đều không phải là con người thật của nàng.

Vậy bản chất thực sự của nàng là gì? Thù dai, đen tối và điên cuồng.....

Nhưng nhớ đến sự khoan dung lúc nãy của Vân Khởi cùng với nội tâm đối với Không Doanh oán hận, nàng quyết định nói ra suy nghĩ thật của mình. Có lẽ bây giờ nàng có thể lộ ra một chút con người thật của mình?

Lâm Thần cẩn thận chìa ra chiếc "râu" nhỏ của mình, cái này xem như một phần nội tâm vô cùng nhạy cảm cùng yếu đuối của nàng. Chỉ cần có chút gì đó không đúng, nàng sẽ ngay lập tức thu lại, và nàng vẫn sẽ là Lâm Thần vui vẻ, hoạt bát như trước.

"Ta đương nhiên muốn đi thăm "người bạn tốt" đã hại mình rồi." Đại công mắt lé liếc nhìn Lâm Thần một cái, giống như không hiểu tại sao Lâm Thần lại hỏi như vậy.

Thật là, Omega từ khi mang thai càng ngày càng thích nhõng nhẽo, cũng càng ngày càng biết cách nhõng nhẽo, cái này cũng không phải là một hiện tượng tốt.

Không Doanh giờ đã bị cô xếp vào danh sách kẻ thù, cô đương nhiên phải đi ngắm nhìn bộ dạng suy sụp của Không giáo sư rồi. Nghe Từ Kế Lâm kể, Không Doanh đã thực sự trở thành Omega rồi, đến cả dáng người cũng thay đổi. Cảnh tượng thú vị như vậy, làm sao cô có thể bỏ lỡ?

Lúc nãy cô hỏi Lâm Thần có muốn đi không, chẳng qua là lo lắng vì Lâm Thần đã mang thai đến giai đoạn cuối, sợ nàng sẽ bị vẻ ngoài gớm ghiếc của Không Doanh làm hoảng sợ, ảnh hưởng không tốt đến đứa bé Alpha trong bụng.

Nhưng sau đó cô lại nghĩ, tiểu Alpha là con của Vân Khởi cô, mang dòng máu nhà họ Vân, làm sao có thể bị những chuyện nhỏ nhặt như vậy làm ảnh hưởng chứ?

......

Không Oánh đang bị giam giữ vẫn đang cố gắng giao tiếp với người canh giữ mình.

"Tôi nhớ rõ anh, lần trước tôi đến đây, hình như anh là người dẫn đường cho tôi." Khi đó người này đâu có vẻ hung ác như bây giờ, lúc đó anh ta vẫn luôn a dua nịnh nọt hỏi cô có cần thứ gì hay không, hoặc là có muốn đi dạo chỗ nào khác không,....

Thấy đối phương không trả lời, trong mắt Không Doanh lóe lên một tia bất mãn.

Quả nhiên những người chưa từng đi học phần lớn đều là bọn vô ơn. Không Doanh khi còn nhỏ từng bị một Alpha cao lớn bắt nạt. Sau này kẻ đó trở thành vận động viên, cũng từ đó Không Doanh rất ghét những người thuộc kiểu này.

Cô hoàn toàn không biết Dễ Phi đã làm gì, cũng không biết rằng Dễ Phi đã phơi bày hết bí mật của cô trước mặt mọi người. Trong lòng cô, cô vẫn là Không giáo sư được người ta kính trọng.

Chờ khi cô trở về, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho những người này!

"Cũng tràn đầy sức sống nha!" Đại công nhìn "Omega" nhỏ xinh trước mặt, còn cố tình làm ra vẻ kinh ngạc: "Thì ra vị Không giáo sư vĩ đại của chúng ta lại là một Omega xinh đẹp thế này, nếu sớm nói ra thì bản đại công đã không đối xử với cô thô lỗ như vậy rồi."

Vân Khởi vừa tới, liền trông thấy Không Doanh thất bại trong việc bắt chuyện với người canh gác.

"Một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như thế bắt chuyện với ngươi, ngươi lại không biết dịu dàng hơn một chút à? Không lẽ ngươi là dân đồng tính à?" Trong quân đội, chuyện Alpha-Alpha yêu nhau là điều thường thấy nhất.

Lúc đại công mỉa mai Không Doanh, cô cũng không quên châm biếm người mặc quân phục trước mặt.

"Au--" Vân Khởi vừa dứt lời thì khẽ rít lên một tiếng, lúc cô nhắc đến cụm từ "tiểu mỹ nhân", liền bị Lâm Thần ở một bên nhéo một cái vào eo. Bị đau bất ngờ làm cho cô không nhịn được mà nghiến răng, nhưng cũng may là những người phía trước giống như cũng không phát hiện ra.

Sau khi bị nhéo xong Omega vẫn không rút tay lại mà vẫn để trên eo người bên cạnh. Từ bên ngoài nhìn vào trông giống như nàng bị môi trường ở đây làm cho sợ hãi, cho nên mới bám chặt lấy người duy nhất mà nàng quen thuộc. Chỉ có Vân Khởi mới biết Omega này là đang đe dọa mình.

Nhìn thấy Lâm Thần sắc mặt của những người trong quân đội cũng hòa hoãn hơn nhiều.

Họ đều biết phu nhân của vị đại công làm người ta chán ghét này là một nghiên cứu viên rất có thiên phú, cũng là nạn nhân bị Không Doanh hãm hại.

"Lâm Thần, có phải là em không!" Lúc nhìn thấy Vân Khởi đến, Không Doanh theo bản năng co rúm lại. Sự kiện ở bữa tiệc hôm đó đã để lại cho cô một bóng ma rất sâu. Bị đuổi đi trước mặt mọi người, bị nhiều Omega chế giễu, đã trở thành cơn ác mộng kéo dài của cô. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Thần ở phía sau, nỗi sợ hãi liền tan biến. Khi con người ta nói dối quá nhiều, có đôi khi lời nói dối đó có thể lừa được cả chính bản thân họ. Bây giờ cô vẫn kiên định cho rằng Lâm Thần yêu mình, cảm thấy Lâm Thần chỉ vì giận chuyện ngày đó mà cố ý hại mình.

"Em vẫn còn giận chuyện tôi từ chối lời tỏ tình của em ngày đó sao? Cho nên em mới hãm hại tôi? Em vậy mà lại đi nhờ kẻ luôn đánh em đến để đối phó tôi sao?.....” Không Doanh càng nói càng kích động, biểu cảm cũng càng trở nên điên cuồng. Kể từ khi cơ thể cô bắt đầu có những biến đổi bất thường, ngọn lửa giận dữ đã bùng lên trong lòng cô, bắt đầu thiêu đốt, nhưng cô lại không biết phải trút giận lên ai.

Dễ Phi thì biến mất, các đồng nghiệp khác trong trường thì càng không được, cô phải giữ hình tượng dịu dàng tốt đẹp ở trường. Cho nên cô ta chỉ có thể như một con chuột, trốn trong nhà đập phá những đồ đạc mình nhìn thấy. Sau đó là bị đưa đến đây, ngày nào cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn bị đám người dốt nát kia vây quanh nhìn mình như nhìn một con khỉ.

Bây giờ khi nhìn thấy Lâm Thần, nhìn thấy người duy nhất mà cô ta có thể "bắt nạt", ngọn lửa giận dữ đó cuối cùng đã có chỗ để phát tiết.

Cô ta cho rằng lý do Lâm Thần xuất hiện ở đây là để xem mình đau khổ, bần cùng, để trả thù chuyện cô ta từng xé nát bức thư tình của Lâm Thần.

Hai người canh gác bên cạnh ngạc nhiên nhìn Không Doanh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tiện tay lấy một miếng vải bịt miệng cô ta lại, mặc kệ ánh mắt phẫn nộ như muốn giết người của cô ta.

Mặc dù Vân đại công cũng không ra gì thật, nhưng Lâm Thần cũng không đến mức phải yêu một Alpha đã ăn cắp thành quả nghiên cứu của mình. Hai người canh gác nghĩ, có vẻ như Không Doanh thật sự đã phát điên rồi.

Lúc Vân Khởi nghe Không Doanh nhắc đến chuyện "lời tỏ tình" liền có chút tức giận thay đổi sắc mặt, cô không muốn chuyện này bị người khác biết. Cũng may hiện tại Không Doanh điên điên khùng khùng, thoạt nhìn hai tên lính kia có vẻ cũng không tin tưởng lắm.

"Đây là bị đả kích lớn quá nên phát điên rồi sao?" Đại công cười nhạo, "Hay là đang giả điên để trốn tránh đây?"

Mặc dù hai tên lính kia không tin lắm, nhưng để chắc chắn Alpha vẫn dẫn dắt câu chuyện theo hướng Không Doanh giả điên.

Hai người canh gác nghe vậy, ánh mắt nhìn Omega xinh đẹp đứng sau Vân Khởi càng thêm xót xa. Đúng là số khổ, trước thì gặp phải Không Doanh, bị cướp mất thành quả nghiên cứu, sau lại gặp phải Vân Khởi.

Biểu cảm của bọn họ rõ ràng đến mức làm cho Vân Khởi cảm thấy có chút cạn lời.

Lâm Thần chú ý đến phản ứng của Vân Khởi, suýt nữa thì không nhịn được cười.

Bất quá đợi tới khi về đến nhà còn có nhiều thời gian để cười, nói không chừng còn được nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Alpha. Khi ở nhà chỉ có hai người họ, biểu cảm của Alpha sẽ phong phú hơn nhiều, cũng đáng yêu hơn nhiều.

Điều nàng cần làm bây giờ là cho mọi người biết rằng nàng đã kết hôn với Vân Khởi, kết hôn với người mình yêu và nàng đang rất hạnh phúc. Lâm Thần không thích ánh mắt thương hại của người khác nhìn mình.

Dưới ánh nhìn của hai người canh gác, Omega xinh đẹp có chút sợ hãi nhìn Không Doanh đang không ngừng vặn vẹo, cố gắng lao về phía nàng để tấn công. Nàng gắt gao bám chặt lấy Alpha nhà mình, trong mắt tràn ngập tin tưởng, giống như chỉ cần có Alpha ở bên thì nàng sẽ không sợ gì cả.

Sau đó còn trộm dụi dụi vào người Alpha nhà mình một chút, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lại rút về vị trí cũ.

Hành động làm nũng đáng yêu này làm cho hai người canh gác cảm thấy càng xót xa hơn.