Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

Chương 18: Giải trừ



Giáo sư Tần giận quá hoá cười: “Nếu đã chia tay, sao Diệp gia mấy người lòng dạ ác độc còn muốn kết âm hôn cho con gái quá cố của ông với Duệ Duệ nhà tôi?”

Nghe được lời này, cha Diệp mẹ Diệp biểu cảm luống cuống một chút, nhưng rất nhanh đã trấn định lại: “Nghe không hiểu mấy người đang nói cái gì.”

“Nghe không hiểu? Duệ Duệ nhà tôi hiện giờ còn đang nằm viện hôn mê bất tỉnh, các người thật sự không biết nguyên do sao?” Giáo sư Tần không thể ngờ rằng hai người này không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng đã làm ra chuyện độc ác đến thế mà còn có mặt mũi nói không biết?

Mẹ Diệp sờ sờ vòng ngọc trên cổ tay, động tác nhỏ không ngừng.

Cha Diệp bình tĩnh hơn bà ta một chút, rốt cuộc thì cũng từng chém giết trên thương trường, lấy ra tư thái như đang bàn hợp đồng: “Giáo sư Tần, Diệp mỗ tôi tuy là người tục tằn, luôn luôn kính trọng người đọc sách. Cơm có thể ăn bừa nhưng lời không thể nói bậy, ý của ông chẳng lẽ là nói Tần Duệ nhà ông xảy ra tai nạn giao thông có liên quan đến Diệp gia bọn tôi sao? Nói chuyện thì phải có chứng cứ, tôi hoàn toàn có thể kiện ông tội phỉ báng.”

Ngực giáo sư Tần kịch liệt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi: “Ông dám nói các người không tìm người kết âm hôn cho Duệ Duệ, một người đang sống sờ sờ với Diệp Uyển nhà ông à? Nếu không vì thế, sao trên ngón áp út của Duệ Duệ lại đột nhiên nhiều thêm một sợi tơ tình?”

Ba chữ sợi tơ tình vừa dứt, cha Diệp cũng lộp bộp trong lòng một chút.

Sao bọn họ lại biết cái này?

Chẳng lẽ bọn họ cũng được cao nhân chỉ điểm?

Cha Diệp sửa sang cà vạt một chút: “Cái gì mà tơ tình? Tôi không hiểu.”

Giáo sư Tần hít sâu một hơi, không cãi cọ với bọn họ: “Giao máu với nhúm tóc của Duệ Duệ ra đây để đại sư giải âm hôn, xem trên phân lượng Diệp Uyển này mất sớm cũng là người mệnh khổ, lại có một đoạn tình duyên như vậy với Duệ Duệ, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ.” Vì để sớm lấy lại đồ cứu Tần Duệ tỉnh lại, giáo sư Tần đành phải lui một bước.

Nhưng bên này ông nghĩ dễ dàng, mà Diệp gia dứt khoát chối đây đẩy, lưu manh vô lại: “Cái gì mà bỏ qua chuyện cũ? Gì mà máu với tóc? Bây giờ đã là thời đại nào rồi, chẳng lẽ mấy người còn một bộ phong kiến mê tín à? Chị Tôn, Diệp gia chúng ta không chào đón bọn họ, đuổi bọn họ đi!”

Chị Tôn bảo mẫu đứng cách đó không xa, lo sợ bất an, do dự có nên đến hay không.

“Ông!” Giáo sư Tần tức cười: “Các người làm như vậy không sợ thiên lôi đánh xuống sao!”

Nói xong dứt khoát đứng lên định đi tìm.

Chỉ cần tìm được nơi cung phụng bài vị, hai thứ kia của Duệ Duệ chắc chắn ở đó.

“Chị Tôn!” Mẹ Diệp đột nhiên đứng lên hô to một tiếng: “Các người dám xông vào thử xem? Có tin chúng tôi báo cảnh sát bắt các người tội đột nhập nhà dân trái phép không?”

Bác sĩ Lưu nhanh chóng ngăn giáo sư Tần lại, bọn họ không thể làm bừa được.

Quý Phong mở miệng: “Giáo sư Tần, ngài bình tĩnh lại một chút, cháu nói chuyện với bọn họ.”

Giáo sư Tần nghe Quý Phong mở miệng, nỗi tức giận được sự bình tĩnh trên mặt Quý Phong trấn an, ông lau mặt một phen, trong lòng chợt hoảng sợ. Ông nửa đời làm văn nhân, không ngờ rằng suýt chút nữa ông đã cãi cọ đến đỏ mặt tía tai với loại người vô lại tráo trở này.

Nhưng ông không cảm thấy mất mặt, chỉ cảm thấy sảng khoái, thậm chí còn muốn xông qua, tức giận mắng té tát cho bọn họ một trận.

Giáo sư Tần được bác sĩ Lưu chậm rãi đỡ ngồi về chỗ.

Cha Diệp mẹ Diệp lúc này mới chuyển tầm mắt sang Quý Phong, khi đối phương vừa mới tới đã khiến bọn họ chú ý, dù sao thì với dáng vẻ như này, cho dù đứng im không nói lời nào cũng khiến người ta không làm ngơ được.

Bọn họ chỉ coi đối phương là người Tần gia tìm tới để lấy khí thế nên vẫn không để ý, lúc này nghe vậy thì nhướng mày: “Người trẻ tuổi, có một số việc không nên bị liên lụy, vẫn nên nhân lúc còn sớm mà về đi.”

Mặt mày Quý Phong rất lạnh lùng, nhàn nhạt liếc cha Diệp một cái, nhưng cái liếc mắt này lại làm cho cha Diệp thấy rùng mình một cách khó hiểu.

Ông ta không ngờ tới uy thế của một người tuổi trẻ lại nặng như vậy, đặc biệt là một thân khí chất kia làm cho người ta cảm thấy một loại bễ nghễ chúng sinh, như thể ở trong mắt đối phương, ông ta chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ bé không quan trọng.

Điều này làm cho cha Diệp sắc mặt khó coi: Oắt con không biết nặng nhẹ.

Quý Phong chậm rãi mở miệng: “Ông chủ Diệp đã từng nghe qua câu nói này chưa?”

Cha Diệp phụ theo phản xạ đáp lại: “Câu gì?” Lời vừa ra khỏi miệng đã thấy hối hận, ông ta đường đường là một lão tổng, một oắt con vắt mũi chưa sạch như thế sao xứng nói chuyện với ông ta chứ?

Quý Phong không để ý tới ngạo mạn trong ánh mắt ông ta, thanh âm lãnh đạm: “Phúc từ con người cầu mà ra, cho dù được tổ tiên phù hộ, trong mệnh có càn khôn phú quý. Nhưng nhân quả tuần hoàn, trăm năm tích đức lại không bằng một sớm ác độc.”

Đám người cha Diệp nghe được thì sửng sốt: “Có ý gì? Cậu đang mắng tôi?”

Quý Phong nhìn tướng mạo cha Diệp, chỉ cười: “Ba đời tổ tiên ông chủ Diệp đều là người có trách nhiệm, trị bệnh cứu người, tích góp âm đức vốn có thể giáng phúc cho con cháu đời sau, lúc này mới khiến cho ông chủ Diệp từ khi sinh ra đã có mệnh phú quý, tích góp này hiện giờ đều phú cho người nhà. Nhưng từ một tháng trước đã ngưng hẳn, đương nhiên, ông chủ Diệp hiện giờ còn chưa có cảm giác quá lớn, chỉ là gần đây cảm thấy bàn vài chuyện làm ăn không quá thuận lợi, nhưng ông đừng lo lắng, về sau còn có rất nhiều loại tình huống như vậy xảy ra.”

Khi cha Diệp nghe rõ một câu cuối cùng, sắc mặt đại biến: “Cậu nói linh tinh cái gì đấy?! Ông đây là mệnh phú quý, đời này đều là mệnh phú quý!”

Nhưng lời này lại khiến ông ta hoảng hốt trong lòng một cách kỳ lạ.

Người trẻ tuổi này nói đúng một việc, cũng không biết vì sao lại như thế, từ một tháng trước, ông ta bàn vài vụ làm ăn thật sự đều không thành công.

Có thể trước đó đã từng có nhưng ông ta cũng không quá để ý.

Hiện giờ bị thằng nhóc này nhắc nhở…… Hình như thật sự bắt đầu từ lúc âm hôn.

Đặc biệt là sau khi Tần Duệ xảy ra chuyện, ông ta mọi chuyện đều không thuận lợi, nhưng bởi vì muốn di nguyện của con gái có thể trở thành sự thật, ông ta vui vẻ nên cũng không quá để ý.

Nhưng……

Cha Diệp cố gắng bình tĩnh lại: “Làm sao? Thay đổi sách lược à? Tưởng tùy tiện lừa gạt vài câu là khiến tôi giao đồ ra được chắc? Thứ đồ kia ở nhà họ Diệp tôi thì thế nào? Lúc trước là tự Tần Duệ đưa tới đây cho chúng tôi, các người có thể làm khó dễ được tôi chắc?”

Lưu Doãn tính tình vốn táo bạo, sắc mặt không tốt, bị bác sĩ Lưu ấn giữ lại.

Giáo sư Tần tức giận đến mức ngực chập trùng lên xuống, nhưng bởi vì tin tưởng Quý Phong nên ông không thể kéo chân sau được, nếu thật sự ồn ào đến mức báo cảnh sát, ngược lại là bọn họ thất lễ.

Quý Phong nhìn biểu tình đắc ý của cha Diệp: “Vậy à? Thế người tiến hành cuộc âm hôn này đã nói cho mấy người biết hậu quả sau khi giải trừ âm hôn chưa?”

Cha Diệp nhìn đám người giáo sư Tần bộ dáng giận mà không dám nói gì, trong lòng đang rất thoải mái, nghe vậy thì sửng sốt, cau mày: “Hậu quả gì?”

Giải trừ âm hôn? Sao có thể giải trừ được? Nhưng đại sư kia nói, một khi đã định rồi thì trừ khi Tần Duệ chết, nếu không sẽ không ngừng lại.

Quý Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người cha Diệp mẹ Diệp: “Sau khi hắn thay Tần Duệ và Diệp Uyển kết âm hôn hẳn là cho mấy người một vật dẫn nhỉ? Cái thứ kia chính là thứ trung gian truyền dẫn, một khi âm hôn thất bại sẽ bị phản phệ. Thứ đồ kia cần có người mang bên người, đeo trên người, nhưng một khi bị phản lại, người chịu ảnh hưởng đến tính mạng trước hết chính là người đeo.”

Lời này của cậu vừa dứt, cha Diệp mẹ Diệp sắc mặt đại biến.

Bọn họ theo lời Quý Phong nói, nhớ lại vị đại sư kia trước khi rời đi đúng thật là có cho bọn họ một chiếc vòng ngọc, yêu cầu một trong hai người làm cha mẹ bọn họ phải đeo, còn không được tháo xuống.

Bởi vì là vòng ngọc, cha Diệp không tiện đeo, chỉ có thể để mẹ Diệp đeo.

Hai người theo phản xạ nhìn vòng ngọc trên cổ tay mẹ Diệp, nhưng trên mỗi cổ tay bà ta đeo một cái khác nhau.

Giờ phút này chiếc vòng mà hai người đang nhìn chính là chiếc trên cổ tay trái.

Quý Phong đạt được mục đích, tâm tình không tệ.

Cậu không tiếp tục phí lời vô nghĩa với cha Diệp mẹ Diệp nữa, trực tiếp mở tay ra, Lưu Doãn lập tức đưa giấy vàng và bút chu sa đã sớm chuẩn bị xong qua.

(Chân chó quá Doãn đệ =))))

Quý Phong chấp bút vẽ trên giấy vàng một phù chú rất phức tạp, một bút từ trên xuống dưới, đồng thời khi viết xong, cậu giương mắt nhìn về phía cha Diệp mẹ Diệp. Hai người cũng bị tình cảnh Quý Phong có thể vẽ bùa làm cho hoảng sợ, đây là một đại sư? Sao có thể có đại sư trẻ tuổi như vậy được?

Bởi vì quá khiếp sợ, hai người quên mất phải phản ứng.

Quý Phong nâng tay lên ném một cái, lá bùa viết bằng chu sa đỏ tươi trong khoảnh khắc bay vút về phía cổ tay trái mẹ Diệp.

Mục đích chính là chiếc vòng ngọc kia.

Quý Phong vừa rồi lảm nhảm đủ thứ như vậy, chẳng qua chỉ là muốn xác định rốt cuộc vật dẫn này là cái gì, ở chỗ nào mà thôi.

Có thứ này, cho dù không tự mình lấy được máu cùng với một nhúm tóc kia cũng có thể trực tiếp thông qua vật dẫn này để tiêu hủy.

Không có hai tín vật này, cái gọi là âm hôn tất nhiên cũng trở thành đồ bỏ.

Khi lá bùa kia dán lên cổ tay, mẹ Diệp cảm thấy da thịt nóng rát, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được.

Nhưng ngay sau đó, một tình cảnh làm người ta khó có thể tin đã xảy ra, chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay bà ta vốn chỉ bị lá bùa che kia lại một chút, đột nhiên lá bùa kia khóa chặt lấy vòng ngọc.

Vòng ngọc trong nháy mắt bị nứt toạc, vỡ ra, bà ta vội vàng duỗi tay vớt lấy vớt để.

Nhưng vẫn không cản được vòng ngọc rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh. Mà đồng thời khi vòng ngọc vỡ vụn, lá bùa kia chợt bốc cháy, nhanh chóng hóa thành tro tàn.

Cùng lúc đó, giữa hai đầu mày mẹ Diệp nhiều thêm một nếp uốn nhăn nheo, như hình thành từ hàng năm nhíu mày sầu tư cực khổ.

Điều này làm cho khí thần cả người bà ta suy giảm một chút, như già đi mười tuổi.

Nhưng cha Diệp mẹ Diệp lại bị vòng ngọc vỡ nát dọa sợ, vẫn chưa phát hiện ra chuyện này.

Từ khi Quý Phong bắt đầu vẽ bùa, đám người giáo sư Tần đã bắt đầu ngừng thở, sợ quấy rầy tới Quý Phong.

Theo vòng ngọc vỡ nát, đám người giáo sư Tần cũng không dám thở mạnh.

Cho đến khi Quý Phong đứng lên, thuận tiện vuốt lại lông trên lưng mèo con trong ngực vừa bị sờ quá nhiều mà lông hơi ngược đi, nhìn rối tung không ít.

Mèo con cảm nhận được động tác nhỏ này của cậu: “……”

Mấy người giáo sư Tần thấy Quý Phong đứng dậy, đồng loạt lo lắng lại chờ mong nhìn qua.

Quý Phong cười cười: “Hai thứ đồ kia của Tần Duệ đã bị huỷ, âm hôn đã giải trừ, chúng ta có thể trở về rồi.”

“Thật ư?” Giáo sư Tần vui mừng không thôi, sắc mặt kích động vô cùng.

Bọn họ vốn đang lo lắng nếu người Diệp gia không chịu giao đồ ra, cho dù mạo hiểm xông vào nhà dân bị bắt lại, ông cũng phải lấy đồ cứu mạng người ra.

Không nghĩ ngờ tới còn có thể làm như vậy?

Cha Diệp mẹ Diệp nghe vậy thì sắc mặt đại biến, mặc kệ vòng ngọc, hiển nhiên không tin: “Không có khả năng, các người căn bản chưa đụng tới……”

Mặt Quý Phong lộ vẻ trào phúng: “Ai nói cho mấy người một hai phải đụng tới mới có thể hủy diệt? Đều là vật dẫn thì đều có thể hủy. Hiện giờ âm hôn đã giải trừ, phản phệ đã tới trên người Diệp phu nhân rồi, bà vẫn nên…… Tự giải quyết cho tốt đi. Ngay cả ông chủ Diệp, nhà cao bị đổ, chẳng qua chỉ vì một ý nghĩ sai lầm.”

Từ tướng mạo giờ phút này của cha Diệp nhìn ra được, trước khi âm hôn bị trừ bỏ, ông ta đã phạm vào nghiệt nợ, phúc vận sẽ tan hết, thất bại thảm hại, mẹ Diệp hiện tại sau khi giải trừ cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó không quá nửa năm, công ty của ông ta sẽ liên tiếp gặp khó, mệnh số nửa đời sau khốn cùng thất vọng, tướng mạo triền miên trên giường bệnh.

(Tự tạo nghiệt thì phải chịu, các cụ gánh gãy lưng cũng không nổi ┐( ˘_˘)┌)

Sau khi đoàn người rời đi, cha Diệp mẹ Diệp cuống quít chạy tới một căn phòng nằm tận cùng ở hành lang tầng hai, khi mở cửa phòng ra chỉ nhìn thấy, bên cạnh một tấm bài vị vốn đặt một cái lọ máu ngâm một nhúm tóc, nhưng theo máu khô cạn cũng đã hóa thành tro tàn.

Hai người sắc mặt đại biến, chân mềm nhũn ngã xuống đất: Xong rồi……

Bọn họ thật sự gặp được cao nhân sao? Chẳng lẽ…… Người trẻ tuổi kia nói đều là thật?. Truyện Gia Đấu

Mà bên kia, sau khi đoàn người rời đi lập tức trở lại trên xe, Quý Phong nói một chút về tình huống Diệp gia có khả năng gặp phải sau này, đám người giáo sư Tần trầm mặc hồi lâu, cũng không thông cảm cho bọn họ, chỉ cảm thấy sảng khoái.

Đã làm sai, thì phải gánh vác hậu quả.

Còn chưa khởi động xe, điện thoại của giáo sư Tần chợt vang lên, sau khi ông nghe xong, vành mắt đột nhiên đỏ lên, đôi tay run rẩy: “Thật, thật sự tỉnh rồi? Thật tốt quá, thật tốt quá……”