Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 367



Ống kính phóng to khuôn mặt đang ngủ của cô, có thể thấy rõ, cô ngủ rất ngon.

Cảm giác như không phải đang ở trong trường phát sóng trực tiếp trò chơi sinh tồn, bên dưới cũng không phải là tấm lưới đung đưa mà là chiếc giường lớn mềm mại thoải mái.

Bình luận: “...”

“Sao tôi lại cảm thấy cô ấy như đang đi nghỉ dưỡng vậy?”

“Bỏ chữ "như" đi.”

“Có thí sinh nào đuổi theo không?”

“Tôi muốn xem cô ấy phản công, kích thích nhưng cô ấy lại có vẻ như đang đi nghỉ dưỡng thì không vui lắm, chương trình làm gì vậy, mau tạo thêm chút năng lượng cao đi.”

“Vội gì, bên này không có năng lượng cao, hãy xem các khu khác, số 18 không tệ, đã g.i.ế.c liên tiếp ba người rồi.”

“Đúng vậy, mới chỉ bắt đầu thôi, còn hai ngày rưỡi nữa, sau này sẽ có nhiều năng lượng cao.”

“Không ai thảo luận về việc tại sao cô ấy lại dám ngủ không phòng bị như vậy sao? Đã không có thí sinh nào đuổi theo, chương trình có thể làm gì đó chứ, đừng để cô ấy ngủ ngon như vậy, tôi xem không đã.”

“Người trước không hiểu quy tắc à? Nếu muốn sắp xếp, hãy tiêu tiền đi. Chỉ cần tiêu tiền, không có gì là chương trình không dám làm.”

Sau đó người này không xuất hiện nữa.

Tất nhiên anh ta biết rằng chỉ cần anh ta tiêu tiền, anh ta có thể chỉ định để chương trình làm chuyện đó.

Giá của việc làm chuyện đó rất cao.

Hiện tại có không ít người đặt cược cho số 22, thứ hạng của cô đã vào top 15, chương trình không thể dễ dàng làm chuyện đó để cô bị loại.

...

Tống Lạc ngủ một giấc đến ba giờ rưỡi sáng thì đột nhiên tỉnh dậy.

Hệ thống định đánh thức cô thì phát hiện cô đã tỉnh, liền nói: “Có thí sinh đến rồi.”

Tống Lạc “Ừ.” một tiếng.

Hệ thống: “Số 33 Lục Văn Chu, thức tỉnh là thị lực tăng cường, thực lực rất yếu.”

Chính là vì thông qua quét, đưa ra dữ liệu của đối phương, quá yếu, khi phát hiện đối phương trong phạm vi năm km, hệ thống đã không đánh thức Tống Lạc.

Cho đến khi đối phương lần mò đến khu vực này.

Lục Văn Chu đứng dưới gốc cây mà Tống Lạc nghỉ ngơi, một lát sau, giọng nói khó giấu sự mệt mỏi và căng thẳng của anh ta vang lên:

“Xin chào, tôi là số 33 Lục Văn Chu, năng lực là thị lực tăng cường, tôi không đến để g.i.ế.c cô, tôi đến để tìm kiếm sự hợp tác.”

...

Lục Văn Chu là người trọng sinh.

Đây đã không biết là lần thứ mấy anh ta “trọng sinh”.

Dù sao mỗi lần tỉnh lại đều ở trong trò chơi trốn thoát đáng sợ này, sau đó không lâu sẽ bị dị chủng g.i.ế.c chết.

Tiếp theo anh ta lại “trọng sing”, lặp lại tình huống xảy ra trước đó.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, anh ta nhận ra mình có lẽ đã rơi vào một “Vòng lặp.”

Chỉ có nghĩ cách bảo đảm mình không chết, mới có thể phá vỡ vòng lặp.

Nhưng anh ta quá yếu, cho dù có nhiều cơ hội tỉnh lại, đối mặt với dị chủng, anh ta đều không thoát được, kết quả cuối cùng vẫn là bị dị chủng g.i.ế.c chết.

Sau đó anh ta nghĩ đến việc giả c.h.ế.t để lừa dị chủng, không ngờ may mắn thay, thực sự thành công.

Nhưng may mắn sẽ không bao phủ anh ta mãi.

Rất nhanh sau đó anh ta đã bị những thí sinh khác g.i.ế.c chết.

Điều này khiến anh ta nhận ra rằng mình phải tìm một người hợp tác, nhưng mỗi lần anh ta gặp thí sinh khác, bất kể anh ta nói gì, đối phương đều không chút do dự g.i.ế.c anh ta.

Cho đến vòng lặp lần này, anh ta đột nhiên chú ý đến sự khác biệt so với N lần trước.

Số 22 bị loại ngay từ đầu, lần này không những không bị loại, thứ hạng còn tiến lên phía trước.

Cô còn bị treo thưởng!

Anh ta nhớ rất rõ, N lần trải qua trước đó, số 22 đều bị loại ngay từ đầu, c.h.ế.t còn sớm hơn anh ta.

Hơi thở của Lục Văn Chu đột nhiên nóng lên.

Trực giác mách bảo anh ta, số 22 nhất định là sự tồn tại khác biệt trong vòng lặp lần này, chỉ cần tìm được cô, anh ta có thể phá vỡ vòng lặp để sống sót!

Vì vậy, anh ta dựa vào kinh nghiệm trước đó, lần lượt tránh được dị chủng và thí sinh g.i.ế.c anh ta, dựa vào định vị của bảng định vị, tiến đến gần số 22.

May mắn một lần nữa giáng xuống anh ta.

Trên đường đi, anh ta không gặp dị chủng mà lại gặp hai thí sinh, nhưng đối phương chỉ liếc anh ta một cái, không lao tới g.i.ế.c anh ta.

Anh ta thực sự đã tìm thấy số 22 như vậy.

Lục Văn Chu trong lòng thấp thỏm, không biết số 22 có đồng ý hợp tác với anh ta không.

Đối phương rất có khả năng sẽ trực tiếp g.i.ế.c anh ta.

Không sao, anh ta vẫn còn có thể làm lại.

Chỉ cần số 22 là đặc biệt, anh ta nhất định có thể thành công.

Rất nhanh, anh ta nghe thấy giọng nói mang theo ý chưa ngủ đủ của số 22: “Ở dưới đó đi.”

Hệ thống không tán thành lắm: “Có phải quá tùy tiện rồi không.”

Tống Lạc buồn ngủ nói: “Để anh ta ở lại khiêng đồ cũng được.”

Hệ thống: “...”

Được, nó hiểu rồi.

Lục Văn Chu sửng sốt.

Đây là... đồng ý rồi sao?!

Anh ta muốn nói thêm gì đó, lại sợ chọc giận cô, cuối cùng nghiến răng dựa vào gốc cây ngồi xuống.

Trong lòng lóe lên đủ loại suy nghĩ, đến khi trời sắp sáng, anh ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, anh ta nghe thấy tiếng sột soạt, đột nhiên mở mắt, trong tầm mắt xuất hiện một bóng hình mảnh mai nhỏ nhắn.

... số 22.

Giống hệt với bức ảnh trong phần treo thưởng.

Lục Văn Chu đứng dậy, cố gắng kiềm chế và không để lộ dấu vết khi quan sát số 22, về ngoại hình, anh ta cảm thấy cô còn yếu hơn mình.

“Cái kia, tôi tên là Lục Văn Chu...” Anh ta mấp máy môi, nói nhỏ.

Số 22 liếc anh ta một cái, rồi chỉ vào một thứ: “Cầm lấy.”

Lục Văn Chu nhìn theo ngón tay cô, hóa ra là một chiếc cưa điện, anh ta trợn tròn mắt: “Tôi, tôi cầm ư?”

Đây là cưa điện có sức sát thương rất lớn, cô lại trực tiếp bảo anh ta cầm, không sợ anh ta cầm cưa điện ra tay với cô sao.

Tống Lạc: “Đã là hợp tác, anh còn muốn không làm gì sao?”

“Không phải, tôi...” Lục Văn Chu muốn giải thích nhưng thấy cô đã quay đầu đi, anh ta đành nuốt lời định nói xuống, lặng lẽ cầm lấy cưa điện.

Sau đó anh ta xách cưa điện, tự giác đi theo Tống Lạc, mặc dù cao hơn số 22 cả một cái đầu nhưng nhìn thế nào cũng giống đàn em.

“Lão đại, chúng ta đi đâu?” Anh ta cẩn thận hỏi.

Đây cũng là vấn đề của hệ thống.

Rõ ràng là Tống Lạc đã ngủ ngon một đêm nhưng trông lại không được khỏe, cô ngáp một cái, lông mi ướt đẫm.

“Đến lúc rời đi rồi.”

Hệ thống: “?”

Tống Lạc: “Cậu tưởng tôi ngủ một đêm mà không làm gì sao?”

Hệ thống: “???”

Nó chú ý suốt, nhưng không phát hiện ra cô làm gì cả.

Tống Lạc nhàn nhạt nói: “Địa điểm phát sóng trực tiếp này tính cả lần này đã tổ chức hai mươi trận, mỗi trận năm mươi người, chỉ một người sống sót, hai mươi trận trôi qua, có bao nhiêu người chết?”

Hệ thống không lên tiếng, mơ hồ hiểu ra.

“Mơ cả một đêm.” Tống Lạc cảm thán không chút biểu cảm: “Thật không dễ dàng.”