Tro bụi bay đầy trời, trên mặt Nghiêm Tuyết Tiêu hãy còn dính vết máu. Nhìn người nằm trên mặt đất, anh cất lời, nghe mà không thấu được cảm xúc: "Chết rồi."
Nghiêm Tế chẳng còn để ý tới cơn đau ở chân nữa. Lần đầu tiên gã thấy sợ khi đứng trước mặt Nghiêm Tuyết Tiêu, đứa cháu gã theo bước từ bé đến lớn như bỗng biến thành người khác.
Gã còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì xe cấp cứu đã đến. Nghiêm Tuyết Tiêu ngã xuống đất, máu từ vết thương nơi trái tim anh nhuộm đỏ cả chiếc sơ mi trắng. Giờ gã mới nhận ra rằng trước đó cháu trai mình bị thương nặng tới mức nào, vậy nhưng anh lại không hề để lộ trước mặt người khác.
A Bùi lo lắng đứng cạnh bác sĩ. Trông nhân viên y tế đặt người thanh niên lên trên cáng, hắn nhìn chàng trai một thân áo đẫm máu nhắm mắt lại, dường như muốn nói điều gì đó.
Hắn gắng sức tìm kiếm từ ngữ trong đầu, rồi đột nhiên thông suốt. Hắn chạy về căn nhà đã bị thiêu rụi, tìm thấy một chiếc cúp nát bươm trên kệ sách đang bốc cháy.
Thân cúp đã bị sém thành một màu đen ngòm. Tuy không biết nó có gì quan trọng nhưng hắn vẫn cẩn thận đặt cúp cạnh người thanh niên.
Sự thật đã chứng minh rằng hành động của hắn là đúng. Ngay khi hắn vừa để chiếc cúp xuống bên anh, đôi lông mày nhăn nhó của chàng trai bỗng dịu đi hẳn.
Lúc Lâm Tư Niên biết chuyện của nhà họ Nghiêm thì đã là hai ngày sau. Người đứng đầu nhà họ Nghiêm – Nghiêm Chiếu chết trong một vụ tai nạn máy bay, còn trợ thủ đắc lực của ông là Nghiêm Văn bị bỏ tù cùng ngày. Hai chân Nghiêm Tế đã tàn tật, song cậu ta chưa nghe được bất cứ tin tức gì về Nghiêm Tuyết Tiêu.
Phu nhân Lâm ngồi vào bàn ăn và cảm thán: "Họ Nghiêm xưa nay vốn hưng thịnh, giờ thì nào chết, nào tàn tật, rồi cả bị bỏ tù. Chỉ còn đúng Nghiêm Tuyết Tiêu tính cách điềm đạm, nhưng nó từng trải ít, sợ là không thể quản lí được đống gia sản mà Nghiêm Chiếu để lại."
Lâm Tư Niên không tiếp chuyện, bởi cậu ta biết khi Nghiêm Tuyết Tiêu lên nắm quyền thì lúc ấy mới là thời kì đỉnh cao của dòng họ nhà Nghiêm. Trong mơ, Nghiêm Tế không phải là người duy nhất bị phục kích. Hiện tại, Nghiêm Tuyết Tiêu đang ở Mỹ không rõ sống chết, nhưng vì muốn khiến mọi người bình tâm nên tin tức bị giấu tiệt.
Cậu ta theo mẹ đến dự đám tang của Nghiêm Chiếu. Vì nhà họ Nghiêm không còn ai nên buổi lễ được chủ trì bởi Lạc Thư, người bạn thân của Nghiêm Chiếu khi còn sống. Ẩn dưới bầu không khí nơi lễ tang là từng đợt sóng ngầm, ngoại trừ phu nhân Nghiêm ôm con trai của Nghiêm Văn thật lòng khóc thì tất cả những người khác đều mang tâm tư riêng, đặc biệt là Trịnh An – kẻ cứ mang vẻ mặt như đang nghiền ngẫm.
Cậu ta hiểu rằng màn tranh giành quyền lực của nhà họ Nghiêm đã chính thức bắt đầu. Kiếp trước, nhà họ Lâm bị kéo vào thành nạn nhân của pha cướp quyền ấy, vậy nên đến đời này, tất cả những gì cậu ta có thể làm là tránh cho nhà họ Lâm ít dính líu nhất có thể và không sẩy chân rơi vào vòng xoáy kia.
Lâm Tư Niên nhìn di ảnh màu đen trắng của Nghiêm Chiếu, bỗng dưng cảm thấy không thật. Người mà cậu ta trông thấy rõ ràng tại dinh thự nhà họ Nghiêm nay đã biến thành bức ảnh chụp lạnh tanh. Có rất nhiều giả thuyết khác nhau xoay quanh nguyên nhân cái chết của Nghiêm Chiếu, bởi không ai tin đây chỉ đơn giản là một tai nạn máy bay. Làm sao một chiếc máy bay chở khách lại bất ngờ rơi xuống biển được?
Nhà họ Nghiêm đã đắc tội quá nhiều người, chẳng ai đoán được đâu là kẻ ra tay. Có người nói là Trịnh An, có người đồn là Nghiêm Văn, thậm chí còn có một bộ phận đoán là phu nhân Nghiêm. Với Lâm Tư Niên mà nói, tất cả đều có khả năng.
Cậu ta mơ hồ cảm giác rằng những điều trong mơ có thể thay đổi, nhưng có một vài thứ không cách nào biến chuyển được. Giống như cái chết của Nghiêm Chiếu, giống như việc chàng trai lạnh lùng ở tiệm cà phê kia rồi sẽ trở thành người nắm quyền họ Nghiêm với quyền thế ngút trời.
Nhưng so với cái chết được lên kế hoạch tỉ mỉ nơi cơn mơ, chuyện Nghiêm Chiếu qua đời chắc chắn là vội vã hơn hẳn. Hấp tấp đến vậy đồng nghĩa với việc sẽ để lại nhiều dấu vết, và có lẽ trận chiến của gia tộc họ Nghiêm cũng sẽ kết thúc sớm hơn.
Lâm Tư Niên cùng mẹ đưa vòng hoa. Lúc đi ra ngoài nhà tang lễ, cậu ta nghe thấy có người đang nhỏ giọng bàn tán. Một người quá cố vậy mà lại trở thành chủ đề câu chuyện, điều này đúng là khó có thể tưởng tượng được với nhà họ Nghiêm trước đây. Trong lòng cậu ta bỗng dưng thấy lạnh toát.
"Đứa con trai của Nghiêm Chiếu cũng lạnh lùng thật. Nghe bảo nó đi du học bên nước ngoài nhỉ, từ trước đến nay quan hệ giữa hai cha con vốn không tốt lắm, nhưng đến cả đám tang của bố mà còn không tham gia."
"Nghiêm Chiếu chiều con quá rồi đấy, một đứa chỉ biết đọc sách thì có thể tiếp quản nhà họ Nghiêm sao?"
"Họ Nghiêm quá tham vọng, chuyện làm ăn nào cũng phải ké một chân mới chịu, họ không hiểu rằng vật cùng tắc biến à? Tôi nghĩ tình hình ở Yến Thành cũng đến lúc nên thay đổi rồi."
Lâm Tư Niên bước khỏi căn nhà của họ Nghiêm. Một ý nghĩ lặng lẽ xuất hiện trong lòng cậu ta: Đến cái ngày mà Nghiêm Tuyết Tiêu về nước, thế cục của Yến Thành thật sự sẽ thay đổi.
♪
Tại Biên Thành, giữa tiết tự học buổi tối ở trường, Thẩm Trì mở điện thoại ra xem lịch trên di động. Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Nghiêm Tuyết Tiêu nói sẽ quay về, nhưng mãi cậu vẫn chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Cậu tì đầu xuống mép bàn, nhấn gọi điện thoại.
Điện thoại còn chưa kịp thông, thầy Vương đã đi tới gõ bàn học: "Tuy bây giờ là tiết tự học nhưng không đồng nghĩa với việc được chơi điện thoại đâu. Người khiêm tốn rồi sẽ tiến bộ, kẻ kiêu ngạo thì chỉ thụt lùi mà thôi, đừng vì có chút thành tích mà đã tự mãn."
Nghe đến đoạn cuối cùng, Trang Châu không khỏi thầm phỉ nhổ rằng người đắc chí ở đây là thầy Vương mới đúng, dán kết quả của Thẩm Trì sang cả lớp cách vách.
Ấy thế, cậu ta lo lắng nhìn thiếu niên bên cạnh đã tắt điện thoại. Cả tuần nay Thẩm Trì quả thật nom cứ sai sai, cậu lúc nào cũng cầm di động như thể sợ bỏ lỡ tin tức gì.
Thời tiết ấm dần lên, học sinh trong lớp đều đã chuyển sang mặc đồng phục mỏng. Tầm mắt cậu ta rơi xuống sợi dây đỏ giấu trong ống tay áo của cậu trai, lòng không khỏi nảy ra một suy đoán. Thấy thầy Vương đi rồi, cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Cậu thất tình đấy à?"
Cậu ta biết Thẩm Trì coi trọng game đến nhường nào, song dù có bị chẩn đoán mắc bệnh viêm gân cổ tay thì cậu cũng nào bất thường giống bây giờ, hệt như bị rút mất hồn vậy.
"Không có." Thiếu niên phản bác, mặt vô cảm.
Cậu là người duy nhất mang những tâm tư thầm kín với anh trai mình. Thế nhưng anh vẫn luôn coi cậu như một đứa trẻ con, thành thử cậu chẳng tài nào nói được những nghĩ suy trong lòng ra ngoài miệng. Chưa yêu thì sao mà bàn được tới chuyện thất tình? Chỉ là cậu không biết tại sao anh lại không nhận điện thoại cậu gọi.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Trang Châu dọn đồ vào cặp sách và đi ra ngoài. Cậu ta đang định hỏi xem Thẩm Trì có muốn ăn bữa khuya cạnh cổng trường hay không thì thiếu niên đã lập tức cầm điện thoại, phi ra khỏi phòng học.
Thẩm Trì đứng ngoài hành lang gọi điện cho Nghiêm Tuyết Tiêu. Di động cứ mãi vang lên tiếng tút tút bởi không có ai nhận máy, mỗi một tiếng lại làm cậu nắm chặt điện thoại thêm đôi phần.
Đốt ngón tay bị siết đến độ trắng xanh, ánh sáng nơi đôi mắt thiếu niên dần dần biến mất. Ấy thế, cậu mím môi, vẫn cứ đứng giữa gió đêm lạnh buốt mà tiếp tục gọi cho dãy số nọ, sợi dây đỏ trên cổ tay khẽ đung đưa.
Trông cậu thất thần rõ đến mức ngay cả Yến Thâm cũng phải đi qua hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi à?"
Cậu lắc đầu, điềm nhiên như không. Cậu khăng khăng tin rằng đâu phải anh không muốn nhận điện thoại của mình mà là vì anh không thể, và rồi cậu vẫn sẽ được nghe máy.
Một ngày,
Hai ngày,
Một tháng...
Mỗi ngày cậu đều gọi cho Nghiêm Tuyết Tiêu. Cậu muốn nói anh biết cậu sẽ thi đỗ vào Yến Đại, sẽ mua cho anh một căn nhà thật lớn, sẽ đối tốt với anh cả đời này.
Dẫu là vậy, mãi chẳng có ai nhận máy.
Dù cậu có gửi biết bao nhiêu tin nhắn WeChat, màn hình vẫn im lặng như cũ và không có tin trả lời. Cậu bắt đầu chuyển sang gửi thư, từng bức dày cộp được gửi tới đất Mỹ, nhưng lại bặt vô âm tín và cậu thì chẳng hề nhận được bất cứ hồi âm nào. Nghiêm Tuyết Tiêu biến mất hẳn trong cuộc sống của cậu.
Thậm chí cậu còn tích tiền để đến trường Princeton ở Mỹ. Thế mà nhà trường lại bảo cậu rằng không có ai tên là Nghiêm Tuyết Tiêu cả, như thể mọi dấu vết về anh đều bị xoá sạch sau một đêm.
Lúc này, cậu mới nhận ra rằng quả thực mình chẳng biết tí gì về Nghiêm Tuyết Tiêu cả. Từ gia thế, bối cảnh cho đến cuộc đời của anh, tất thảy cậu đều không rõ. Bỗng dưng cậu thấy bản thân sao thật nhỏ bé, ngoại trừ học hành ra thì nào làm được điều chi, và cũng chẳng biết phải làm việc gì khác.
Cậu sống ở chốn Biên Thành hẻo lánh, cố gắng học hành còn hơn cả trước kia. Khuôn mặt vất vả lắm mới tròn lên một chút lại nhanh chóng gầy xọp. Cậu nhìn mình trong gương, thấy bản thân càng ngày càng xa lạ.
Muốn đảm bảo có đủ sức lực nên mỗi đêm cậu đều ngủ vào đúng mười hai giờ, rồi sáng rời giường lúc năm giờ để học thuộc. Vở ghi bị lật nhiều tới độ nát hẳn, làm cậu đành phải chép lại một lần nữa, song lòng không nỡ vứt mớ ghi chú từ đợt nghỉ đông bởi chúng tựa hồ đã nhiễm hơi thở của Nghiêm Tuyết Tiêu.
Cậu ôn thi đại học không biết mệt, phần là vì Nghiêm Tuyết Tiêu có thể sẽ trở về gặp cậu, phần khác vì muốn khi anh hỏi điểm thì cậu có thể tự hào nói rằng bản thân đứng hạng nhất. Cậu cũng mong Nghiêm Tuyết Tiêu sẽ hãnh diện về mình, rồi biết đâu anh sẽ đưa cậu đi, để cậu không cần phải lẻ loi giữa Biên Thành nữa.
Cậu chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi.
Thành tích sau mỗi lần thi của cậu ngày một tốt dần. Có chăng sợ cậu làm loạn khu trò chơi nên Kitten Live còn mở riêng cả khu học tập. Mới đầu phòng livestream chẳng ai nghĩ cậu sẽ thi được vào Yến Đại, nay lại tích cực đề cử các chuyên ngành ở Yến Đại cho cậu, rồi từ cổ vũ cũng biến thành lo lắng.
[Bé con phải chú ý sức khoẻ nha! Sụt cân nhiều như vậy, mẹ đau lòng muốn chết]
[Thành tích bây giờ đã tốt lắm rồi, không đỗ Yến Đại thì cũng dư sức vào đại học danh tiếng mà. Bé không cần liều mạng quá đâu, sức khoẻ mới là quan trọng nhất]
[Nhìn mà thấy đau lòng ghê]
[Haiz, thi đại học vất vả thật đấy]
Cậu cũng không cảm thấy bản thân khổ cực bao nhiêu. Lúc ôn bài là khi cậu thấy thoải mái nhất, có thể đắm chìm vào trong đề thi của những năm trước mà không cần tự hỏi vì sao anh lại chẳng liên lạc với mình. Dù là nguyên nhân nào cũng khiến cậu khó có thể đối mặt.
Ngày tháng trôi qua, trường học mới tuyển thêm một chú bảo vệ què. Chú bảo vệ mới rất có trách nhiệm, ngày nào chú cũng là người về cuối cùng. Mỗi khi đi ra ngoài cổng trường và trông thấy ánh đèn vàng ấm áp trong phòng bảo vệ, cậu luôn cảm thấy yên lòng đến khó hiểu.
Cứ đến tối là mẹ Trang lại nấu xúp và mang đến cho cậu, sợ cậu không thích ăn cơm nên bà làm đa dạng rất nhiều món. Tuy không gọi được cho Nghiêm Tuyết Tiêu như cũ nhưng cậu đã dần quen với việc gửi tin nhắn hàng ngày. Cậu biết từ tận đáy lòng, cậu vẫn hằng chờ mong Nghiêm Tuyết Tiêu sẽ liên lạc với mình.
Dẫu cho tia hi vọng ấy ngày càng mong manh.
Thẩm Trì: Thi thử lần hai, em vào top 500 toàn tỉnh rồi này.
Thẩm Trì: Thi thử lần ba, em đã lọt top 100 của tỉnh. Em còn học được cách làm thịt lợn xốt nữa cơ, em có thể làm cho anh ăn.