Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng

Chương 87



A Bùi thấy Nghiêm Tuyết Tiêu im lặng trong chốc lát rồi cầm lấy tiền lương, lòng thầm nghĩ tư bản quả nhiên rất ác độc, ngay cả số tiền đứa nhỏ vất vả lắm mới tích góp được mà anh cũng muốn lấy. Hắn không nhìn nổi nữa, bèn đi ra khỏi phòng.

Cửa phòng kêu cạch một tiếng. Cảm nhận được tầm mắt của Nghiêm Tuyết Tiêu đang dán vào mặt mình, thiếu niên vô thức nói: "Bây giờ trong thẻ không có nhiều tiền lắm."

Cậu bổ sung thêm một câu: "Thế nhưng về sau sẽ có."

Ánh mắt nọ vẫn cứ lưu luyến bám trên mặt cậu mãi. Hàng lông mi dày khẽ rung, cậu đỏ mặt và quay đầu lại.

Lúc Nghiêm Tuyết Tiêu rời khỏi phòng, cậu bèn lấy thẻ phòng ra và cắm vào ổ công tắc, đoạn phát hiện trong túi có thêm một chiếc chìa khoá kim loại sáng bóng không biết được nhét vào từ khi nào.

Ấy là chìa khoá của khu Hoa Đình.



A Bùi nhìn Nghiêm Tuyết Tiêu đang giở tài liệu đằng sau xe, không nhịn được mà hỏi: "Ngài thật sự lấy cái thẻ ngân hàng kia sao?"

"Chỉ giữ hộ thôi."

Tuy Nghiêm Tuyết Tiêu trả lời quang minh chính đại là thế nhưng trông cậu trai nào có giống người tiêu tiền lung tung. A Bùi nghe sao cũng thấy rõ ràng là anh đây không muốn Thẩm Trì có tiền để đi cặp kè với các bạn nữ, đặc biệt là mấy cô bé mặc váy trắng ngây thơ xinh đẹp.

Trải qua một tuần thi đấu, nhóm tuyển thủ đang ngồi chuẩn bị trên ghế đều vô cùng mệt mỏi. Ấy vậy, dưới áp lực của việc vào vòng kế tiếp, chẳng đội nào dám lơ là kể cả trong ngày cuối cùng.

TTL xếp đầu bảng A, còn đội Ong Nhỏ xếp thứ hai với sáu điểm cách biệt không mấy đáng kể. Trước kết quả ấy, có rất nhiều người đã phê bình một cách kín đáo.

Tuy nhìn chung trình độ của các đội tham gia vòng loại tại PDL không cao, lối chơi lại cực kì lộn xộn nên camera chẳng thèm lia đến nhưng vẫn có người đăng bài trên diễn đàn dẫu số người xem livestream trận đấu không nhiều lắm.

【Trà ô long】 Không ai để ý đến đội TTL à? Tôi chẳng thấy đội này có gì nổi bật cả, chơi hèn vậy mà cũng được hạng nhất bảng, tổng số lần tiêu diệt còn không cao bằng đội Ong Nhỏ đứng thứ hai.

Ngay lập tức, có rất nhiều người trả lời.

【Một cốc sữa xanh】 Trạng thái và số tốt chứ sao. Mỗi ván đấu về cơ bản đều là số trời cả, chỉ tính riêng điểm xếp hạng là đã được mười điểm rồi.

【Đại Hồng Bào】 Không chỉ nhờ số trời đâu mà vận may cũng phải tốt nữa. Đã nhiều ngày vậy mà bọn họ chưa đối đầu trực diện với Ong Nhỏ lần nào, toàn để hai đội choảng nhau đến bại trận rồi mới ra lấy đầu người thôi.

【Quả chanh vàng】 Cái này... cũng hèn quá rồi đó. Tự dưng tui hi vọng đội Ong Nhỏ có thể giành chiến thắng.

【Sữa đóng đá thành kem】 Hi vọng +1.

Lưu Hiểu Đông ngồi ở vị trí bình luận viên chỉnh lại tai nghe của mình như thường lệ: "Ngày thi đấu cuối cùng của bảng A sắp bắt đầu rồi. Sau khi biết rõ điểm của đối thủ, chẳng biết các đội có thay đổi chiến thuật hay không."

[Tài bắn súng của đội Ong Nhỏ quá ghê gớm, ngày hôm qua người chơi còn sót lại cuối cùng của đội vậy mà đã càn quét tất cả, dù lần này có không vào được vòng trong thì vẫn hút một lượng fan. TTL chỉ là đám hèn thôi]

[Nhìn TTL có vẻ khó chịu]

[Chân tay co rúm rồi kìa]

Ván đầu tiên bắt đầu, đội Ong Nhỏ chuyển điểm nhảy cố định là sân bay sang làng chài phía Tây Nam cảng P.

"Ong Nhỏ đang ở phía sau TTL." Lưu Hiểu Đông chăm chú nhìn màn hình, "Nếu TTL đụng độ Ong Nhỏ thì khả năng thắng không cao đâu."

[Xông lên nào!]

[Nhân danh chính nghĩa, Ong Nhỏ mau mau trừng phạt đám chó già kia đi]

[Hình như Late mới mười tám thôi phải không?]

[Thế đổi thành cún hèn vậy]

[Không đánh nhau thì không phải đàn ông!]

Sau khi lục soát xong trang bị tại cảng P, đội Ong Nhỏ bèn đi dọc theo làng chài đúng như dự kiến. Bọn họ bước rất nhẹ nhàng, mai phục sẵn đằng sau TTL.

"Ong Nhỏ đã kéo đường súng ra rồi, TTL vẫn chưa phát hiện." Lưu Hiểu Đông lắc đầu, "Điểm số của hai đội không chênh lệch quá nhiều. Nếu TTL bị loại ngay từ đầu, tình thế sẽ lập tức đảo ngược."

[TTL chủ quan quá]

[Chắc bọn họ không nghĩ tới việc Ong Nhỏ sẽ đổi vị trí nhảy. Ong Nhỏ làm thế cũng mạo hiểm ra phết, dù sao thì nhóm cũng chưa từng nhảy xuống cảng P mà]

[Lối chơi y chang ong mật luôn]

Lưu Hiểu Đông vừa dứt lời, TTL vừa rời khỏi làng chài và di chuyển đến ngọn núi phía đối diện đã bị phục kích!

Lam Hằng vốn đã quen với khởi đầu thuận lợi bỗng dưng lảo đảo rồi bị đánh cho cạn máu: "Có người đằng sau gốc cây, hướng về phía 235 độ."

Hứa Thành đang trốn sau vật cản ném một quả bom khói ra trước mặt Lam Hằng. Hắn định nhân cơ hội làn khói trắng ngập tràn mà ra tay cứu người, song chẳng ngờ lựu đạn lại liên tiếp quẳng tới và nhanh chóng nổ tung trên không trung!

"Quá đẹp! Trực tiếp tiễn hai người bên TTL!" Lưu Hiểu Đông luôn luôn chú ý tới tình hình trận đấu, "Đúng là đội nam nhi danh bất hư truyền mà."

[Ném cũng chuẩn ghê!]

[TTL chỉ còn hai người thôi]

[Với cái tính của đội này thì quá nửa là muốn chạy rồi]

[Hèn mới là nhất, Totole mà sẽ đánh trả á? Làm gì có chuyện đó]

[Vậy cũng phải có khả năng chạy được đã]

Tuy nhiên, điều mà mọi người chẳng thể ngờ tới đó là Diệp Ninh đã lẻn ra phía sau ba thành viên của đội Ong Nhỏ tự khi nào, trực tiếp đối đầu với bọn họ.

[Gửi hàng chuyển phát nhanh tới tận cửa hay sao?]

[Một mình cận chiến với ba người khác, cũng khá khen cho lòng dũng cảm này đấy]

[Diệp Ninh to gan thật, lúc ở PCL cậu ta có đánh thế này đâu. Cậu ta thích chơi một mình lắm, còn không coi lời chỉ huy trong đội ra gì cơ mà]

"Từ ngày thi đấu đầu tiên là tôi đã nói rồi, bây giờ streamer quen đi hành rank thấp quá, để đến hôm nay lôi cả thói quen vào trong thi đấu chuyên nghiệp thế này đây." Lưu Hiểu Đông bình luận một cách cao ngạo, "Đúng là mấy hôm trước suôn sẻ quá rồi."

[Suôn sẻ hay không thì tôi không biết, nhưng TTL cướp đầu người thoải mái thật]

[Đáng lẽ Ong Nhỏ nên thay đổi chiến thuật từ sớm mới đúng, nếu tổng điểm xếp hạng không cao thì duy nhất đội đứng đầu bảng được vào vòng kế mà thôi. Thực ra bọn họ chỉ có đúng một đối thủ là TTL]

[Ong Nhỏ bắn súng giỏi nhưng chỉ huy kém lắm]

[Vấn đề chung của mấy đội nam nhi mà]

Lưu Hiểu Đông cúi đầu uống nước nên không thấy được màn hình. Tài cận chiến của Diệp Ninh không thể chê vào đâu được, song đội Ong Nhỏ cũng chẳng hề yếu kém. Muốn tiêu diệt được cả ba tên địch vô cùng tốn sức, đặc biệt là khi còn có một người đang núp trong bóng tối nữa, cho dù nhìn thế nào cũng thấy đây là đường chết.

Ấy vậy, khi anh ta đặt cốc nước xuống và ngẩng đầu lên, nơi chiến trường bỗng dưng xuất hiện thêm một đường súng khác. Anh ta chợt nhận ra rằng bản thân đã quên béng mất một người. Trên cửa sổ tầng hai, sau khi giải quyết xong tên địch lẩn trong bóng tối, Late bèn giơ nòng súng, chuẩn xác bắn thêm giúp Diệp Ninh một viên.

Nói bắn bổ sung cũng không đúng, bởi trên tay Late là khẩu 98K, chỉ một viên đạn thôi cũng có thể giết chết kẻ địch đang nhắm vào Diệp Ninh.

Thấy đội Ong Nhỏ nhanh chóng bị diệt sạch, Lưu Hiểu Đông chẳng lên tiếng suốt hồi lâu. Anh ta vẫn không chịu rút lại những gì mình đã phán đoán mà chỉ dè dặt khen một câu: "TTL phối hợp ăn ý hơn tôi tưởng."

[Bọn họ mới thành lập chưa đầy một tháng, sao ăn rơ như vậy được nhỉ?]

[Có lẽ là vì khả năng dùng súng của Late tốt nên có thể yên tâm giao đằng sau cho cậu ta. Hồi Diệp Ninh ở đội cũ cũng không dám đánh như thế đâu]

[Haiz, tui muốn có tài thiện xạ kia quá, ghen tị thật]

[Rốt cuộc lần này cũng đánh một trận đàng hoàng, lúc trước toàn chơi trò trộm đê hèn mà vẫn giữ vững hạng nhất, nhìn đám chó già từ từ vượt qua đội tuyển khác mà đau đớn kinh khủng]

Thẩm Trì ngồi trên ghế chơi game suốt bốn tiếng đồng hồ. Khi trận đấu kết thúc, vì tập trung quá độ nên lưng cậu cứng đờ đến mức không cảm nhận được gì nữa, khiến cậu mãi một lúc sau mới có thể đứng dậy khỏi ghế.

Đứng lên rồi mà cậu vẫn chưa hề thả lỏng người, cho đến khi người dẫn chương trình nhìn về phía cả đội: "Chúc mừng đội TTL của bảng A đã giành được tấm vé vào vòng chung kết!"

Thiếu niên nhìn quanh khán phòng nhưng không trông thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu. Bàn tay đang siết chặt nơi cậu chợt buông lỏng, xem chừng Nghiêm Tuyết Tiêu không có thời gian rảnh rồi. Cúi đầu, cậu theo giám đốc Trần ra chiếc xe đã thuê, rồi cùng các thành viên khác lên xe.

"Không ngờ bọn mình có thể vào được trận chung kết." Lam Hằng thắt dây an toàn và cảm thán, "Trước khi thi đấu anh còn lo mình chơi không tốt, vậy mà lại thật sự giành được chức quán quân."

Thi đấu chuyên nghiệp mệt hơn đi livestream nhiều, nó đòi hỏi sự tập trung hơn hẳn mức bình thường. Kết thúc sáu ván đấu thì cả tay lẫn chân đã tê dại, song cảm giác thành tựu mà nó mang tới không thể nào so sánh với việc phát sóng trực tiếp được.

"Vẫn còn sớm lắm." Diệp Ninh lấy từ trong túi ra trà kỷ tử mình tự tay pha, đoạn phân tích một cách khách quan, "Thấy vòng loại có nhiều đội thì tưởng là phải ganh đua khủng khiếp đấy, nhưng bọn họ đều là những đội tuyển mới chưa có kinh nghiệm thi đấu nên trên thực tế mức độ cạnh tranh cũng không cao là bao."

Diệp Ninh chậm rãi uống một ngụm trà kỷ tử: "Đối thủ lớn nhất của trận chung kết không phải là tám đội được vào vòng kế tiếp mà là hai mươi tư đội bị xuống hạng từ giải PCL mùa trước kìa. Mỗi đội đều có kinh nghiệm phong phú nhờ vào những giải đấu hàng đầu rồi, bọn họ mới thật sự là cường địch, chỉ phân tích từng đội một thôi cũng đau đầu phết đấy."

"Về phải xem lại thật kĩ." Hứa Thành mở miệng.

Giám đốc Trần ngồi hàng trước thân thiết nói: "Mới vừa thi đấu xong thôi mà, mọi người cứ nghỉ ngơi cho tốt đã, ngày mai xem lại trận đấu cũng được."

Thế nhưng ý kiến của giám đốc Trần đều bị mọi người phớt lờ. Thẩm Trì cúi đầu, ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ ở hàng sau cùng, đoạn mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chẳng hề phát hiện ra người đàn ông đang ngồi cạnh mình.

Dù mắt đã nhắm lại nhưng cậu vẫn nghĩ đến chuyện thi đấu. Diệp Ninh nói không sai, trận vòng loại giống như để tập luyện mà thôi. Tuần sau, bọn họ sẽ phải chạm trán với những đối thủ đã lăn lộn ở League suốt nhiều năm, đội nào cũng không thể xem thường.

Cậu trai mệt lử vừa nghĩ suy vừa ngủ thiếp đi, đầu tựa vào cửa sổ xe đang xóc nảy không ngừng. Bỗng nhiên, có một bàn tay lạnh buốt ôm cậu vào trong lồng ngực. Ngửi thấy hương gỗ thông quen thuộc, cậu tìm lấy một vị trí thoải mái nhất để nằm hệt một bé cún con.

Lúc Thẩm Trì tỉnh lại, cậu ngẩn người khi trông thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng của người đàn ông nọ. Không ngờ Nghiêm Tuyết Tiêu thật sự sẽ đến, đôi đồng tử màu hổ phách nơi cậu sáng ngời: "Anh đến từ bao giờ thế?"

Nghiêm Tuyết Tiêu bình tĩnh đáp: "Anh vẫn luôn ở đây mà."

Thiếu niên toan nói thêm thì chợt phát hiện mình đang ngồi trên đùi Nghiêm Tuyết Tiêu, đã thế tay còn nắm chặt bộ vest anh mặc. Mặt lập tức đỏ bừng, cậu vội vàng cúi đầu và trở về chỗ của mình, song ánh mắt vẫn chẳng thể khống chế nổi mà cứ hướng mãi về phía Nghiêm Tuyết Tiêu.

Xe chưa đến sân bay, Lam Hằng ngồi trên ghế phụ lái đột nhiên bảo: "Mấy cậu có xem tin tức hôm nay không? Tổng giám đốc Hứa Tín bên Tái Viễn bị bọn đòi nợ giết, cho vay nặng lãi cũng dám nhảy vào. Lúc được phát hiện, điện thoại còn kẹt trong cổ họng ông ta mà kêu kia kìa, tiếc là không cứu kịp nữa rồi."

A Bùi không khỏi nhìn về phía Nghiêm Tuyết Tiêu ở đằng sau. Vẻ mặt người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen vẫn rất bình tĩnh. Rõ ràng anh chẳng hề bất ngờ gì trước cái chết của Hứa Tín mà cứ y như một kẻ đứng ngoài cuộc thờ ơ.

Ấy vậy, A Bùi biết Hứa Tín có liên quan đến cái chết của Nghiêm Chiếu. Nếu Nghiêm Tuyết Tiêu không liên tục cho Hứa Tín vay tiền, có lẽ y sẽ không cá độ nữa, hoặc có chơi thì cũng chẳng lấy đâu ra tự tin để mượn một số tiền khổng lồ từ bọn cho vay nặng lãi như thế.

Đầu óc đần độn nơi hắn chậm rãi hoạt động, bỗng dưng hiểu được Nghiêm Tuyết Tiêu vốn không trông chờ gì Hứa Tín sẽ trả lại số tiền đó. Thứ anh muốn hiển nhiên là mạng sống của Hứa Tín.

Trong lòng A Bùi dấy lên một nỗi sợ hãi không tên. Hắn cảm giác Nghiêm Tuyết Tiêu ngày càng xa lạ, nhìn thế nào cũng chẳng tìm được dáng vẻ mặc sơ mi trắng sạch sẽ ngày trước nữa. Dẫu đã thấy Nghiêm Tuyết Tiêu từng bước một băng qua đêm tuyết, hắn vẫn không nhịn được mà nghĩ liệu mai đây rồi sẽ có ngày bên cạnh anh chẳng còn ai hay chăng.

Diệp Ninh một bên đang nhắm mắt nghỉ ngơi: "Xem ít tin tức trên UC đi."

"Mấy cậu không thấy đáng sợ à?" Toàn thân Lam Hằng nổi da gà, "Không những điện thoại bị nhét vào trong họng mà khắp người còn toàn là vết máu."

"Theo 'Nội kinh'(*) thì có nguy cơ bị tổn thương thận mà thôi." Diệp Ninh – người theo đuổi dưỡng sinh không hề sợ hãi mà uống một ngụm trà kỷ tử.

(*) "Nội kinh" là một tài liệu y học cổ của Trung Quốc, được coi là nguồn gốc giáo lý cơ bản của nền y học cổ truyền Trung Quốc trong hơn hai thiên niên kỷ.

"Có phải ván thứ hai đội Ong Nhỏ lại quay về hạ cánh ở sân bay không?" Hứa Thành hoàn toàn chẳng nghe Lam Hằng nói cái gì, tập trung hết sức để phân tích lại trận đấu trên tờ giấy.

Còn cậu trai vừa mới tỉnh ngủ khi hay tin thì ngoài mặt điềm nhiên như không có chuyện gì, nhưng thật ra cậu lại lặng lẽ dịch về phía Nghiêm Tuyết Tiêu, nhích nữa nhích mãi rồi cảm giác lạnh lẽo chảy tràn kia mới biến mất.

Liếc thấy động tác của thiếu niên qua kính chiếu hậu, A Bùi lo lắng không thôi. Rõ ràng Nghiêm Tuyết Tiêu mới là người đáng sợ nhất kia kìa.