Buổi phỏng vấn vừa kết thúc là các thành viên đội TTL đã kéo ngay đội trưởng nhà mình chóng ngồi lên xe. Thấy không có ai đuổi theo nữa, Lam Hằng mới thở phào nhẹ nhõm, đoạn cẩn thận khuyên nhủ: "Lần sau đừng nên chế giễu thì hơn."
Ít nhất phải chờ đến lúc giải đấu kết thúc đã, bằng không thì lúc nào anh cũng cảm tưởng như có người sắp sửa ném đồ vào mình lúc cả bọn đi ra khỏi khu thi đấu mất. Giờ anh mới thấy Thẩm Trì thật sự biết đoán trước khi che sẵn đồng phục của đội vào.
"Tôi chỉ nói sự thật thôi mà." Thiếu niên trả lời một cách lười biếng.
Nhìn nhóc đội trưởng đắc tội người khác mà còn không chịu tự hiểu, Lam Hằng quyết định từ nay về sau cho dù có bị đánh chết cũng không thể để Thẩm Trì cầm mic được nữa.
Lên xe trở về căn cứ, Thẩm Trì ngồi xuống trước máy tính sau khi phân tích xong trận đấu. Mặc dù đang trong giai đoạn dự thi, cậu không hề nghĩ đến chuyện dừng luyện tập cá nhân, bèn vào sân tập và bắt đầu ôn bài bắn bia cơ bản nhất.
[Vừa thi đấu xong mà vẫn phải tập huấn tiếp, bé con vất vả quá]
[Hôm nay được hạng năm là tui đã hài lòng lắm rồi, ông chủ của mấy đội tuyển nhỏ đều nghiêm khắc như vậy sao?]
[Bé con của chúng ta mới bị Kitten Live khất tiền lương xong thì nay lại sẩy chân vào hố lửa]
[Tư bản đúng là độc ác mà]
Luyện bắn bia có thể rất nhàm chán với những người khác, nhưng đối với cậu mà nói, việc bắn súng đã trở thành bản năng. Trong mắt cậu chỉ có hồng tâm đang di chuyển kia; tất cả những gì cậu cần phải làm là bắn trúng.
Ấy vậy, thấy bình luận đều đang mắng ông chủ, cậu không nhịn được mà giải thích thay Nghiêm Tuyết Tiêu: "Ông chủ đối xử với tui tốt lắm."
[Bé con bị bắt phải kinh doanh hả]
[Sếp lôi cá khô nhỏ ra doạ bé đúng không?]
[Chờ mẹ có tiền rồi sẽ chuộc bé ra ngay!]
Cậu trai không khỏi phân trần: "Ông chủ thường xuyên nấu cơm cho tui ăn, đón tui đi tập về, đã thế còn dỗ tui ngủ."
Nghĩ ngợi một hồi, cậu lại bổ sung thêm: "Gần đây cũng dùng thẻ của tui rất tiết kiệm nữa."
[Thế mà lại còn dùng thẻ của bé con sao?! Đây là loại sếp có lòng dạ đen tối đến cỡ nào vậy, làm tròn lên chính là bé đang làm việc không công cho câu lạc bộ đó]
[Cảm giác cái vụ dỗ đi ngủ... Là tui suy nghĩ quá nhiều hở]
[Lo em bé bị dỗ lên đến trên giường mất]
[Bé phải học cách tự bảo vệ bản thân đó nha!]
Nhìn những bình luận ngập tràn lo lắng nọ, Thẩm Trì lắc đầu. Hồi ở Biên Thành, cậu còn cầm chăn sang ngủ trên giường anh nữa kìa, nhưng anh lại chỉ coi cậu như một đứa trẻ mà thôi.
Huấn luyện xong, cậu rửa mặt rồi đi nghỉ ngơi. Trận đấu ngày hôm sau vẫn bắt đầu lúc một giờ chiều như cũ, bọn họ phải đến địa điểm thi trước nửa tiếng. Vì áp dụng hình thức thi đấu vòng tròn để tính điểm nên hôm nay bọn họ sẽ đấu với bảng B.
Bảng A được mệnh danh là bảng tử thần, song tình hình ở bảng B cũng chẳng khá hơn là bao, trong tám đội thì đã có một nửa là bị giáng xuống từ PCL. Trận đấu chiều nay hẳn sẽ vô cùng khốc liệt.
Trước giờ đấu, ban tổ chức tuyên bố rằng họ quyết định sẽ sửa lại quy tắc cuộc thi bằng cách tăng sát thương ngoài vòng bo. Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay sang nhìn TTL.
Thẩm Trì vẫn cứ vô tư đeo tai nghe lên.
[Đội PDL đầu tiên khiến League phải sửa luật lệ trong một đêm]
[Sao bình tĩnh được thế nhỉ]
[Nếu không bình tĩnh thì sao mà chơi hèn ngoài bo lúc thi đấu được]
[Không muốn phân biệt vùng miền đâu, cơ mà cho hỏi Late là người tỉnh nào thế?]
[Hình như là Biên Thành thì phải, nhưng da cậu ta trắng ghê luôn ấy]
Lưu Hiểu Đông ngồi trên ghế bình luận viên, dù giới thiệu bảng B song anh ta cũng không quên nhắc tới TTL: "Phong cách chung của bảng B là làm đến đâu chắc đến đó. Qua ngày thi đấu đầu tiên, có thể thấy chiến thuật của TTL là đánh từ rìa vòng bo. Có ba đội bên bảng B cũng dùng chiến thuật này, xem ra hôm nay TTL không có chỗ để giở trò."
[Hết cách thật rồi, hồi giải Mùa Hè bọn họ cũng cắt góc nhiều lắm]
[Cái này thì phải xem ai có khả năng tấn công trực diện mạnh nhất đã]
[Mời bỏ TTL ra nhé]
[TTL không chung mâm này được đâu]
[Xin phép cười trước cái để thể hiện sự tôn trọng nè]
Các tuyển thủ lần lượt ngồi vào ghế, Lưu Hiểu Đông chính thức bắt đầu bình luận: "Cuộc thi hôm nay được tài trợ bởi thương hiệu nổi tiếng Aurora. Mọi người có thể tham gia dự đoán các đội được vào vòng trong ở phía dưới màn hình nhé, nếu đoán trúng sẽ có cơ hội nhận được cây máy tính mới nhất của Aurora – Cực Quang."
[Aurora tài trợ kìa!]
[PUBG sắp được hồi sinh à? Nếu không thì sao một giải đấu hạng hai lại được hẳn công ti lớn tài trợ thế?]
[Tui sẵn sàng lấy máy chủ mới rồi!]
[Ủa, sao tôi lại chỉ bình chọn được cho TTL nhỉ]
[Web bị đứng hay sao ấy, mị cũng chỉ bầu cho TTL được thôi]
"TTL đã hoàn toàn từ bỏ làng chài, bọn họ chọn nhảy xuống hầm trú ẩn." Lưu Hiểu Đông nhìn màn hình rồi nói, "Bo thường hay thu về phía Tây nên vị trí này không ổn lắm, khả năng vào bo thuận lợi thấp."
[Đánh không nổi Lion đâu]
[Tui có linh cảm bo sẽ về sân bay ấy]
[Thế thì bỏ làng chài cũng tiếc phết]
Khác với vòng sơ loại đầy hỗn loạn, phần lớn các đội có thể vào được trận chung kết đều là những đội tuyển dày dặn kinh nghiệm và có uy tín lâu năm. Bọn họ sẽ cố tránh những trận đấu khốc liệt trước khi vòng bo co dần, vậy nên cho dù có chạm trán lẫn nhau thì hai đội cũng gắng kìm lại nhằm giữ sức.
Ấy vậy, các đội tham dự cuộc thi vừa có cả cùng lẫn chênh trình độ nhau. Vòng bo rút về phía Tây, Lion gặp TTL trong một khu nhà tại thành phố P.
Lam Hằng núp sau cửa sổ, hỏi: "Đội nào đấy?"
Thẩm Trì chỉnh nòng súng: "Khả năng cao là Lion."
Hứa Thành nắm chặt con chuột. Lần đầu tiên tham gia đấu tập, TTL đã bị Lion diệt sạch chỉ trong giây lát, thành thử đội tuyển này đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Hắn không khỏi đề cao cảnh giác, nhưng vừa ló đầu ra ngoài cửa sổ và chuẩn bị bắn, bản thân hắn đã bị Tần Bách Văn bắn một phát headshot!
"Khả năng nắm bắt thông tin của Tần Bách Văn vẫn rất nhanh nhạy. Tuy kĩ thuật bắn của cậu ấy không thuộc hàng tốt nhất trong League, nhưng chắc chắn cậu ấy là người chỉ huy giỏi số một." Lưu Hiểu Đông không hề che giấu sự tán thưởng, "Pha bắn rất đẹp."
[Nhịp điệu bên TTL rối mù lên rồi]
[Lion rất quen thân với TTL, TTL hoàn toàn không có sức để đánh trả đâu]
[Cuối cùng đám hèn kia cũng bị trừng phạt bởi ánh sáng của công lý!]
[Xem mà hả dạ ghê]
Suốt bốn trận đấu tiếp theo, bo đều rút về phía Tây – một chuyện không mấy tốt đẹp gì đối với đội TTL thường hạ cánh ở phía Đông. Trong khoảng thời gian di chuyển, bọn họ bị đánh úp nhiều lần tới mức không kịp trở tay, điểm số cũng vì thế mà trượt từ hạng năm xuống hạng mười, chỉ cần tụt thêm một hạng nữa thôi là bị loại khỏi danh sách đi tiếp.
Vòng bo cuối cùng sẽ nằm ở gần hầm trú ẩn phía Đông. Có thể nói đây chính là vòng tròn định mệnh của TTL, Thẩm Trì nhìn mà khẽ thở phào nhẹ nhõm.
[Coi cái bo kìa... Ghen tị ghê]
[Này mà còn không thắng nữa thì về thẳng nhà được rồi đấy]
[Bọn họ vốn hạ cánh ở đấy mà, quá có lợi thế luôn]
Địa hình của khu hầm rất phức tạp, tổng cộng có bốn lối vào, việc cho mỗi người gác một cửa là cực kì phi thực tế. Thẩm Trì chọn sang cổng A mai phục, cậu bảo Hứa Thành: "Anh sang cửa B đi."
Lam Hằng và Diệp Ninh nán lại trong hầm trú ẩn, để ý các lối vào khác xem có kẻ địch hay không. Khoảng cách giữa bốn người rất gần để có thể tiếp viện kịp thời.
Tuy vậy, chẳng có đội nào dám tuỳ tiện bước chân vào khu hầm với địa thế rắc rối này. Nghe thấy tiếng súng nổ dữ dội giữa hai đội khác vọng đến từ phía dưới sườn núi, Hứa Thành nghĩ đến thứ hạng quẩn quanh ở rìa bị loại của đội mình, bèn không chịu nổi nữa mà rời khỏi cổng B.
[Muốn đi cướp đầu người hả?]
[Lấy được hai điểm thật kìa]
[Nhưng cửa B lại không có ai nữa]
[Đáng sợ hơn là Lion còn đang ngấp nghé bên cạnh]
"Thiếu kiên nhẫn quá." Lưu Hiểu Đông nhận xét.
Anh ta vừa dứt lời, Lion vẫn luôn tìm kiếm cơ hội ở bên ngoài hầm bèn tiến công vào từ lỗ hổng nọ. Trong nháy mắt, TTL đã mất đi hai thành viên, lợi thế ban đầu cũng chẳng còn nữa, để rồi tiếc nuối dừng chân tại vòng bo thứ tư.
"Vốn bọn họ có thể giành được mười điểm, nhưng bây giờ chỉ có hai điểm mà thôi." Lưu Hiểu Đông nhìn màn hình và lắc đầu, "Dù có vòng tròn định mệnh nhưng cũng phải biết đánh mới được."
[TTL dọn đồ về nhà được rồi đấy]
[Tụt xuống hạng mười một mất tiêu]
[Sang năm quay lại nhé]
[Với nguồn tài chính của câu lạc bộ bọn họ, sang năm có tới được nữa hay không lại là một chuyện khác]
Sau khi kết thúc trận đấu, nhìn bảng xếp hạng trên màn hình, bầu không khí trong đội TTL im ắng đến kì lạ. Hứa Thành liếc Thẩm Trì, chẳng dám ừ hử gì.
Thẩm Trì mệt mỏi xoay cổ tay, đoạn đi ra khỏi sân thi đấu mà không nói một lời. Một chiếc Pagani màu đen đỗ lại trước mặt cậu, cánh cửa kính nơi hàng ghế sau từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt Nghiêm Tuyết Tiêu.
Cậu dừng bước, mở cửa và ngồi lên xe: "Sao anh lại tới đây?"
"Đến xem em thi đấu."
"Hôm nay bọn em chơi thật sự rất tệ." Thiếu niên nắm chặt tay, "Ván đầu tiên đụng phải Lion, bốn ván kế tiếp thì không tránh được Cá Mập Đen trong lúc di chuyển, đến ván cuối cùng dù được hưởng vòng tròn định mệnh nhưng lại bỏ lỡ mất cơ hội. Hứa Thành đã không gác cổng theo đúng mệnh lệnh của em."
Vừa thi đấu xong nên đầu óc cậu không mấy tỉnh táo, thành thử đôi khi câu trước lại đá câu sau, song Nghiêm Tuyết Tiêu vẫn im lặng lắng nghe, thậm chí còn đưa cậu li nước để nói cho chậm rãi. Cứ liến thoắng một hồi, cậu mới dần thể hiện được rõ suy nghĩ của mình: "Cũng không thể trách Hứa Thành hoàn toàn được. Bản thân em chưa giao tiếp hiệu quả với cả đội, không chú ý đến việc phải động viên mọi người khi chiến thuật chưa được như kì vọng."
Nghiêm Tuyết Tiêu xoa đầu cậu, đoạn nhẹ nhàng bảo: "Em có thể nói cho cậu ấy biết mà."
Tựa như được chỉ hướng, cậu trai tóc đỏ mở cửa và bước xuống xe: "Vậy em đi nhé."
Nhìn Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi phía sau xe xem tài liệu, A Bùi tò mò hỏi: "Sao ngài không để cậu ấy làm vậy sớm hơn?"
Nghiêm Tuyết Tiêu bình tĩnh trả lời: "Làm đội trưởng phải biết vừa đấm vừa xoa chứ."
A Bùi lập tức hiểu ra ngay. Có thể tưởng tượng được các thành viên trong đội phải trở về căn cứ với nỗi bất an ấy sẽ cảm động đến nhường nào khi nghe những lời tự kiểm điểm của đội trưởng nhà mình. Tuy thế, Nghiêm Tuyết Tiêu lại chưa bao giờ đề cập đến điều đó với thiếu niên mà lúc nào cũng chỉ giả vờ ngây thơ trước mặt cậu.
♪
Hứa Thành cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, chẳng hề để ý tới bàn tay đã bị mình véo đến mức trắng bệch. Hắn biết bản thân đã khiến Thẩm Trì thất vọng tới mức nào. Từ khi trận đấu kết thúc, cậu vẫn chưa nói với hắn một lời, thậm chí còn không muốn ngồi cùng xe với hắn.
Vì không muốn khiến Thẩm Trì khó xử, hắn bắt đầu tự hỏi xem mình có nên về phòng dọn hành lí và rời đi sau khi kết thúc giải đấu hay chăng. Đúng lúc ấy, cửa phòng khách bật mở; Thẩm Trì bước vào trụ sở.
"Đội trưởng à, tôi xin lỗi." Hắn đứng dậy khỏi sô pha, "Nếu không phải vì tôi không chịu nghe theo mệnh lệnh thì cả đội đã chẳng phải rời khỏi danh sách vào vòng trong rồi."
Vẻ mặt cậu trai rất lạnh lùng, rõ ràng là đang vô cùng tức giận. Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nhận những lời trách mắng, song thứ mà hắn nghe thấy lại là: "Anh tự hiểu là được, bản thân tôi cũng chưa làm tốt trong khâu giao tiếp với cả đội. Nếu lần sau có ý kiến gì, anh cứ nói thẳng với tôi."
Hứa Thành đứng sững tại chỗ. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Trì đã nhướng mày bảo: "Chúng ta là một đội cơ mà."
"Ngơ ngác cái gì nữa?" Thiếu niên bước lên tầng hai, "Phân tích xong thì ta đi ăn cơm, ngày mai đổi sang dùng lối chơi khác."
Bao áp lực đè nặng trên lưng suốt dọc đường khẽ biến mất. Vành mắt Hứa Thành hơi đỏ, hắn theo Thẩm Trì lên tầng hai, lúc xem xét lại trận đấu thì ngồi thẳng lưng, rồi nghiêm túc lắng nghe hơn bất cứ người nào khác.