“Thật ra cũng không hay đến thế, thường thường thôi…” Ánh mắt Mễ Tửu lơ lửng trên trời, chứng tỏ đây cũng không phải lời thật lòng của cô.
Lục Tu ngồi xuống bên cạnh cô, anh tận tình khuyên bảo nói: “Tửu Tửu, thứ này không phù hợp cho em xem.”
Lòng phản nghịch của Mễ Tửu thình lình kéo đến, cô phản bác: “Tại sao em không thể xem? Con trai các anh không phải đều thích xem sao? Hơn nữa tiêu chuẩn các anh xem còn lớn hơn nữa kìa.”
“Anh không thích.”
“Em chắc chắn không tin.” Mặt Mễ Tửu viết đầy nét em không dễ lừa như vậy đâu, cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Lúc em học tiểu học, đã thấy trong máy tính của Tô Trì mở một văn kiện tư liệu học tập, bên trong đó lại có rất nhiều thứ trẻ em không thể xem, hơn nữa có khi cũng sẽ thảo luận mấy thứ tình sắc với bạn nam trên lớp, con trai các anh thích xem cái này.”
Lục Tu vừa lấy điện thoại của cô thoát ra khỏi bộ phim đang phát, vừa không nhanh không chậm nói: “Anh phải thừa nhận, anh thật sự đã xem qua một chút.”
Đoán được anh cũng xem là một chuyện, nhưng nghe thấy chính miệng anh thừa nhận lại là một chuyện khác.
Mễ Tửu cắn răng dọn ghế dựa sát vào tường, cô và anh cách xa một chút, bày rõ dáng vẻ không muốn để ý đến anh nữa.
Nhưng lần này Lục Tu lại không gấp gáp dỗ cô, anh chỉ dùng một đôi mắt nhuộm đầy ý cười nhìn cô: “Tửu Tửu, anh không muốn lừa em.”
Mễ Tửu lại cảm thấy có hơi bối rối, đúng vậy, con trai trong quá trình trưởng thành sẽ luôn thấy hiếu kỳ với phương diện này. Làm một người con trai bình thường, Lục Tu giống như những người con trai khác sẽ nảy sinh hứng thú với mấy thứ này cũng rất bình thường.
Tự mình thuyết phục một hồi, Mễ Tửu mới bằng lòng nói chuyện lại với anh, cô vẫn còn có hơi không tình nguyện nói: “Vậy được thôi, em không trách anh, chính là… Chính là anh chú ý một chút, đừng chơi quá độ, ừm… Cái đó… Ý của em là, làm cái đó nhiều quá không tốt cho sức khỏe của anh.”
Cô hàm hồ nói, nhưng biểu đạt rõ ý tốt.
Lục Tu dở khóc dở cười: “Em nghĩ đi đâu rồi?”
“Hửm?”
“Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Tuy anh có xem qua nhưng anh không hề thích.”
Ánh mắt Mễ Tửu nghi ngờ: “Không thích?”
“Cảm giác kích thích mà mấy thứ đó có thể mang đến đối với anh mà nói rất có hạn.”
Trong mắt anh, mấy thứ đó chỉ là hành vi nảy nở lặp đi lặp lại đơn thuần, lần đầu tiên tiếp xúc với thú vui kiểu này anh vẫn sẽ có phản ứng như con trai bình thường, trừ lần đó ra, về sau thứ này đối với anh có thể nói là không hề có cảm giác kích thích.
Lòng hiếu kỳ của Mễ Tửu trong một lúc bùng nổ: “Vậy… Đối với anh thì cái gì sẽ có cảm giác kích thích?”
Lục Tu hơi cúi người đến sát mặt cô, anh bĩu môi cười nhẹ, chỉ nhẹ giọng nói ra một từ: “Em.”
Chỉ một từ đơn giản này lại làm Mễ Tửu không nhịn được đỏ mặt, mà thứ đến tiếp theo chính là cảm giác hưng phấn rất mãnh liệt, cô lại di chuyển ghế lại gần anh hơn chút, cũng vào lúc cô đến gần anh thuận thế cúi đầu, hôn xuống khóe môi cô.
Mễ Tửu ngại ngùng xấu hổ, nhưng lại không chút giả vờ hỏi một câu hỏi: “Vậy buổi tối lúc anh muốn vui vẻ… Có nghĩ về em trong lúc vui vẻ đó không?”