Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 17



Edit+beta: LQNN203

Lâm Âm trở về nhà với tâm trạng thấp thỏm, với sự náo động lớn trên mạng như vậy, anh cả và anh hai chắc hẳn đã biết việc cô làm trong đoàn múa.

Không có ai ở nhà ngoại trừ dì giúp việc, hỏi ra mới biết, hôm nay anh cả họp cả ngày ở công ty. Anh hai có hai ca phẫu thuật lớn, bận đến nỗi căn bản không có thời gian lên mạng.

Lâm Âm thở phào nhẹ nhõm, hẹn Ôn Thiến trưa hôm sau đi trung tâm thương mại, cô định mua một chiếc áo sơ mi cho anh cả và anh hai, hi vọng họ sẽ cho cô tiếp tục múa trong đoàn múa.

Hai người đi dạo một vòng trung tâm thương mại, Lâm Âm dẫn Ôn Thiến vào một cửa hàng quần áo, một lúc sau mới chọn ra: "Anh cả ổn trọng hơn, chọn áo sơ mi trắng đi. Cái này hoa hòe lòe loẹt, anh hai nhất định sẽ thích."

"Cô Lâm?" Một giọng nữ vang lên từ cửa cửa hàng, Lâm Âm quay đầu nhìn sang, người gọi cô hóa ra là Dương Thấm Vũ.


Dương Thấm Vũ trang điểm tinh tế, đeo một cặp kính râm màu nâu Dior, mặc một chiếc váy trắng, trên tay xách chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn, giẫm trên một đôi giày cao gót màu be.

Đứng sau cô ta là trợ lý của mình, cô trợ lý nhỏ bé đang xách một đống túi hàng lớn nhỏ, logo trên túi rất bắt mắt, đều là những thương hiệu quốc tế lớn, chiếc nào cũng có giá vài chục nghìn tệ.

Khi nhân viên của cửa hàng quần áo nhìn thấy một khách hàng giàu có như vậy, hai mắt liền tỏa sáng chạy đến chào đón cô ta.

Dương Thấm Vũ đi tới chỗ Lâm Âm, nhìn từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cô Lâm, sao cô lại tới một nơi như này mua sắm?"

Cửa hàng này thuộc hàng cỡ trung xa hoa tiêu phí, không tính là kém, nhưng không quá tốt. Lâm Âm không sử dụng thẻ đen mà Lâm Sâm đưa cho cô, định dùng tiền lương làm việc trong đoàn múa để mua quà cho các anh cô, nghĩ rằng điều đó có ý nghĩa hơn.


Dương Thấm Vũ lấy một chiếc áo sơ mi cùng kiểu với của Lâm Âm từ móc áo lên, sờ sờ: "Chất liệu không tốt lắm, đâm tay, tay nghề không tốt, Du Minh sẽ không thích đâu."

Lâm Âm nhìn Dương Thấm Vũ: "Cô Dương, cô hiểu lầm rồi. Chỗ của tôi không phải trạm thu gom rác, cũng không tái chế tra nam."

Dương Thấm Vũ nghiến chặt hàm răng sau, vẫn mang vẻ mặt đáng thương: "Cô Lâm, tôi biết cô nhất thời không thể chấp nhận hủy hôn, không cam lòng, muốn níu kéo tình cảm của Du Minh là điều dễ hiểu."

Lâm Âm yêu cầu người phục vụ gói lại  áo sơ mi, khi Dương Thấm Vũ nhìn thấy kích thước, cô ta dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào viền cổ áo sơ mi trên tay: "Không phải cỡ của Du Minh. Xem ra là không phải mua cho anh ấy thật."

Dương Thấm Vũ nhìn Lâm Âm, cười mơ hồ: "Mua cho Tạ tổng à?"

"Có vị hôn phu rồi lại đi gian díu với người đàn ông khác, chẳng trách Du Minh muốn hủy hôn với cô."


Ôn Thiến tiến lên, nhấc tay chỉ vào Dương Thấm Vũ: "Không hổ là tình nhân của Cố Du Minh, bản lĩnh đổi trắng thay đen giống nhau như đúc."

Lâm Âm thanh toán tiền, nắm lấy tay Ôn Thiến đi ra khỏi cửa hàng quần áo: "Đi thôi, đừng chấp nhặt với cô ta."

Cô hiện tại không có cảm tình với Cố Du Minh chút nào, hành vi khiêu khích của Dương Thấm Vũ giống như một chú hề nhảy nhót trong mắt cô.

Dương Thấm Vũ đuổi theo, không tỏ vẻ là không chịu buông tha: "Người Du Minh thích là tôi."

Lâm Âm quay đầu lại nhìn Dương Thấm Vũ vài giây: "Cô không cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình chó cùng rứt giậu sao, nếu cô không lo lắng, cô hoảng cái gì."

Dương Thấm Vũ tái mặt một hồi, cô ta tháo kính râm xuống, ngẩng đầu không chịu thừa nhận thất bại: "Du Minh chỉ là nhất thời bị cô mê hoặc, anh ấy và cô cũng chỉ là quan hệ liên hôn mà thôi, không hề có tình cảm với cô!"
Lâm Âm: "Tốt nhất là như vậy."

Dương Thấm Vũ muốn nói điều gì đó khác, nhưng Lâm Âm không thể không gọi tên cô ta: "Dương Thấm Vũ."

Mấy người vây xem ở một bên lập tức nhận ra: "Thực sự là Dương Thấm Vũ."

"Vì muốn gả vào hào môn mà xen vào tình cảm của người khác với tư cách là kẻ thứ ba, loại diễn viên tồi này nên bị phong sát."

"Muốn tác phẩm không có tác phẩm, muốn kỹ năng diễn xuất không có kỹ năng diễn xuất, đi bán sắc đóng mấy bộ phim kiếm đồng tiền dơ bẩn, nên sớm cút ra khỏi giới giải trí."

"Đúng vậy, cô ta làm sao còn có mặt mũi đi cãi nhau, chửi bới người khác là kẻ thứ ba."

"Nữ minh tinh vì muốn gả vào hào môn mà đúng thật là chuyện quá đáng gì cũng dám làm."

Có người bắt đầu cầm điện thoại quay phim, bị trợ lý của Dương Thấm Vũ lấy đi.

Lâm Âm đưa Ôn Thiến đến một quán cà phê ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trước khi cơn giận của Ôn Thiến nguôi ngoai, cô tự gọi cho mình một ly cà phê đá kiểu Mỹ: "Vừa rồi mình đáng lẽ phải tát vào mặt cô ta một cái."

"Không đáng, đừng làm bẩn tay," Lâm Âm nhìn xuống túi mua sắm trong tay, "Chuyện của Cố Du Minh và Dương Thấm Vũ với mình mà nói đã qua rồi, bây giờ mình chỉ lo anh cả và anh hai sẽ không cho mình múa."

Ôn Thiến an ủi Lâm Âm, nói: "Anh cả và anh hai thương cậu như vậy, đối với hôn sự quan trọng như vậy, nói bỏ là bỏ, còn đánh Cố tra nam một trận. Cùng lắm chỉ là múa, cậu làm nũng với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ đồng ý thôi."

...

Buổi tối tan tầm, Lâm Âm về nhà, đứng ở cổng, nhìn vào sân, đèn phòng khách đang sáng.

Lâm Âm gọi cho người giúp việc ở nhà trước để hỏi thăm tình hình.

Dì giúp việc nghe điện thoại, nhẹ nhàng bước vào sân, nói nhỏ: "Hai vị thiếu gia hôm nay về nhà rất sớm, sắc mặt nhìn không được tốt lắm. Hiện tại bọn họ đang ở trong phòng khách."
"Đại thiếu gia còn hút thuốc, nhị thiếu gia đã nửa ngày không nói chuyện."

Anh cả hầu như không hút thuốc ở nhà, còn anh hai là người hay nói. Lâm Âm trong lòng rất rõ ràng, anh của cô đã biết chuyện cô lẻn vào đoàn múa để múa, nếu không sẽ không như thế này.

Lâm Âm nâng túi đồ trong tay lên, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đẩy cửa phòng khách ra, lộ ra đôi má lúm đồng tiền nhỏ như thường ngày, nhẹ giọng gọi: "Anh cả, anh hai, hôm nay sao hai anh về sớm vậy?"

"Em mua hai cái áo sơ mi, hai người mặc thử xem có hợp không?"

Lâm Sâm dập tàn thuốc, Lâm Du ngồi trên sô pha, sắc mặt hai người đều rất xấu, không ai đáp lại cô.

Lâm Âm cởϊ áσ khoác ra, đi tới, giọng nói càng ngày càng thấp: "Đây là em mua bằng tiền lương của chính mình, là lần đầu tiên em kiếm tiền."

Lâm Sâm liếc nhìn Lâm Âm, trầm giọng nói: "Bắt đầu khi nào?"
Lâm Âm cụp mi: "Sau khi tốt nghiệp."

Lâm Sâm sầm mặt xuống, không bàn cãi gì nói: "Nghỉ, bây giờ gọi điện thoại ngay."

Mỗi khi anh cả nói với giọng điệu như vậy, đều không có chỗ cho thương lượng. Lâm Âm nhìn Lâm Du cầu cứu, hai mắt tràn nước: "Anh hai."

Lâm Du cúi đầu: "Nghe anh cả đi, nghỉ làm."

Lâm Âm ôm cánh tay Lâm Du lắc lắc: "Anh hai, anh không phải luôn chê anh cả nghiêm khắc sao, sao anh cũng như vậy."

Lâm Du: "Chuyện khác có thể bàn, chuyện này không thể thương lượng."

Lâm Âm mím môi, nước mắt giàn giụa. Cô nhìn Lâm Du, rồi nhìn Lâm Sâm: "Vì sao không cho em múa trong đoàn múa?"

Kể từ sau khi bố mẹ qua đời, mỗi khi cô nhắc đến múa, đều chắc chắn sẽ có một cuộc cãi vã trong nhà. Cô không thể hiểu tại sao anh cả và anh hai của cô có thể làm những gì mình thích, tại sao cô lại không thể.
Lâm Du lấy một ít khăn giấy đè lên mắt Lâm Âm, trầm giọng nói: "Đừng hỏi, đi gọi điện thoại đi."

Lâm Âm ném khăn giấy xuống đất, hiếm khi mất bình tĩnh, giọng nói bén nhọn tùy hứng: "Em muốn múa!"

Cô nhìn lên hai anh trai của mình, nước mắt không thể ngừng: "Em nhớ mẹ, em muốn trở thành người giống như mẹ."

Lâm Âm đưa mắt sang Lâm Du, Trong ba anh em, Lâm Du lớn lên trông giống Kiều Thiên Thiên nhất: "Anh hai, anh không nhớ mẹ sao?"

Khi mẹ mất, cô chín tuổi còn Lâm Du mười hai tuổi.

Trẻ mười hai tuổi có trí nhớ tốt hơn nhiều so với trẻ chín tuổi. Lâm Du nhớ rất rõ ràng nhiều chuyện, nhớ rõ mẹ múa dưới ánh trăng trong bộ váy múa xinh đẹp, đẹp biết bao.

Anh còn nhớ rõ sau khi múa điệu múa cuối cùng trong đời, bà từ trên lầu cao nhảy xuống, váy trắng nở ra một đóa hoa máu, dơ bẩn như vậy.
Bà đã kết hôn và có ba người con, điệu múa là dành cho một người đàn ông xem, người đàn ông đó là bạn nhảy nam trong đoàn múa của bà.

Bố của họ đang lái xe đến khách sạn thì nghe tin mẹ họ bị tai nạn nên đã phân tâm, qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.

Để tránh cho giá cổ phiếu giảm quá nhiều, cổ đông của công ty đã chặn tin tức và che đậy gièm pha, họ chỉ nói rằng chủ tịch và phu nhân của tập đoàn Lâm thị đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô trên cùng một chiếc xe.

"Anh không nhớ bà ấy, không có gì để nhớ," Lâm Du cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi, "Em đừng nói muốn trở thành người giống như mẹ nữa."

Lâm Âm không hiểu: "Anh hai, em nhớ trước đây anh thích mẹ nhất, sao anh lại không nhớ mẹ, nếu mẹ ở trên trời nhìn thấy sẽ buồn biết bao."

Lâm Du hiếm khi mắng cô em gái duy nhất: "Câm miệng!"
Lâm Âm khóc, từ khi lớn lên, cô hiếm khi khóc to như vậy, cô cảm thấy vô cùng đau khổ, tại sao các anh trai của cô lại không hiểu cô, tại sao họ lại quên mẹ nhanh như vậy.

Lâm Sâm gọi điện cho trợ lý: "Liên hệ với đoàn múa xin nghỉ việc cho Lâm Âm."

Lâm Âm bước tới: "Anh cả!"

Lâm Sâm cất điện thoại, lạnh giọng nói: "Bắt đầu từ ngày mai, không được đi làm trong đoàn múa nữa."

"Em không đồng ý!" Lâm Âm đưa tay lau nước mắt, xoay người chạy lên lầu, "rầm" một tiếng đóng cửa phòng ngủ.

Lâm Âm nằm trên giường khóc hồi lâu, khăn trải giường ướt đẫm lệ.

...

Sáng hôm sau cô dậy sớm, đi làm như thường lệ, tìm gặp cô Trần, nói rằng mình sẽ không nghỉ việc, không ai có thể từ chức thay cô, cô sẽ chuẩn bị thật tốt cho tiết mục múa trong đoàn.

Sau khi tan tàm vào buổi tối, Lâm Âm không muốn về nhà cãi nhau với anh của mình, vì vậy cô đứng trước bức tường vinh danh một mình, nhìn lên bức ảnh của Kiều Thiên Thiên trên tường.
Không biết đã qua bao lâu, hầu như tất cả mọi người trong đoàn múa đều đã tan làm, toàn bộ hành lang và đại sảnh tầng một im ắng đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe thấy.

Lúc này đã là cuối tháng chín, ban đêm nhiệt độ xuống trầm trọng, Lâm Âm ôm cánh tay, xách ba lô xoay người rời đi, ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở cuối hành lang, giật mình.

Người đàn ông dường như đã đứng đó rất lâu, bất động và im lặng, nhìn chằm chằm vào cô suốt thời gian đó.

"Ai?" Lâm Âm mạnh dạn tiến lên vài bước, nhìn thấy người đang đi tới, "Là anh à, sao anh lại ở đây?"

Tạ Trình bước tới: "Sau giờ làm việc sao em không về nhà?"

Lâm Âm rủ mi, trầm giọng nói: "Tôi không muốn về." Hôm nay cô định tìm một khách sạn ở một đêm.

"Anh có chuyện tìm tôi à?"

Tạ Trình gật đầu: "Em đi đâu, anh đưa em đi."
Lâm Âm lên xe của Tạ Trình, thắt dây an toàn.

Tạ Trình nghiêng đầu nhìn cô: "Khách sạn Thiên Vân?"

Lâm Âm hơi giật mình một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng."

Cô chạy trốn không trở về nhà vào buổi tối, anh cô nhất định sẽ lo lắng.

Khách sạn Thiên Vân thuộc sở hữu của tập đoàn Lâm thị, chỉ cần cô ở lại, Lâm Sâm nhất định sẽ nhận được tin tức. Điều này không chỉ đảm bảo an toàn cho cô và không làm các anh trai của cô lo lắng mà còn cho thấy cô không bằng lòng cúi đầu từ bỏ việc múa.

Lâm Âm nhìn chằm chằm Tạ Trình mấy lần, không ngờ đại ma đầu quyết liệt và kiên quyết này lại là một người đàn ông cẩn thận và chu đáo như vậy.

Cô cảm thấy hôm nay anh rất lạ.

Trước đây anh luôn là vẻ mặt lạnh tanh, nói năng cũng lạnh lùng, giống như cô nợ anh nhiều tiền hay lừa gạt tình cảm của anh vậy.
Lúc này, ánh mắt của anh vô cùng mềm mại, giống như mùa xuân sau khi băng tuyết tan chảy, mang theo vẻ nóng bỏng.

Lâm Âm suy nghĩ một chút: "Anh rốt cuộc nhận ra được mình đã nhận sai người rồi sao, biết tôi không phải là người yêu bạch nguyệt quang của anh?"

Tất cả hiểu lầm giữa hai người đều là vì chuyện này.

Tạ Trình cầm vô lăng, giọng nói đặc biệt khàn khàn trong bóng tối: "Anh đưa em đến một nơi trước."

Chẳng mấy chốc, xe dừng ở bên một con hẻm, người đàn ông hất cằm về phía con hẻm: "Em có biết nơi này không?"

Đây là nơi họ đã gặp và yêu nhau bảy năm trước. Đầu mùa hè tháng sáu, trên tường đầy hoa hồng, trắng hồng chen vào một mảnh, khi có gió thổi qua, mặt đất nở đầy cánh hoa.

Lâm Âm nhìn kỹ rồi tìm kiếm trong trí nhớ: "Nhìn thì quen, nhưng tôi không nhớ ra được. Giống như tôi đã từng đến đây, lại giống như tôi chưa từng đến."
Tạ Trình: "Đúng vậy."

Lâm Âm càng ngày càng kinh ngạc: "Ý anh là?"

"Bảy năm trước em bị tai nạn xe hơi va vào đầu." Tạ Trình nghiêng đầu nhìn Lâm Âm, ánh mắt rơi vào đôi mắt ngấn nước của cô, giọng nói khàn khàn, mang theo vẻ bất bình thầm lặng không thể tìm ra được, "Em mất trí nhớ, quên mất anh."

"Tôi nhớ rõ vụ tai nạn kia, tôi bị một chiếc xe đụng phải, nằm trên đường cái, chảy rất nhiều máu." Lâm Âm nhìn chằm chằm Tạ Trình, "Nhưng tôi thật sự không biết anh."

Tạ Trình nghiêng người về phía Lâm Âm, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô: "Em nhìn lại anh đi, anh không tin em quên hết tình cảm giữa chúng ta."

Người đàn ông có một đôi mắt đào hoa, khi nhìn người ta mang theo tình cảm, nhất là khi nhìn chằm chằm vào người ta như thế này, nói người ta cùng anh có một đoạn tình cảm khó quên.
Điều này khiến Lâm Âm trong phút chốc bị xuất thần, cô thật sự bị mất trí nhớ sao?

Lâm Âm nhìn Tạ Trình: "Nói cho tôi biết chuyện đã xảy ra giữa chúng ta, xem tôi có nhớ được không."

Tạ Trình nhìn con hẻm ngoài cửa sổ, ngày bảy năm trước cũng giống như hôm nay, cô vì chuyện múa mà cãi nhau với người nhà, ầm ĩ lớn rồi chạy ra khỏi nhà.

Lâm Âm nhìn người đàn ông được mệnh danh là đại ma đầu trước mặt, không thể tưởng tượng nổi cô sẽ yêu anh như thế nào: "Chúng ta đã yêu nhau như thế nào?"

Người đàn ông cúi người, một mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi hương tuyết tùng xộc vào lỗ mũi, Lâm Âm bị hơi thở áp chế bao trùm, ngả người ra sau.

Đôi môi của người đàn ông gần trong gang tấc, như thể anh sắp hôn cô trong giây tiếp theo.

Anh dừng lại, dựa lưng vào ghế. Giọng anh trầm thấp, lộ ra vẻ điên cuồng thầm kín, giống như dã thú bị nhốt trong lồng: "Khi biết em bị hỏng đầu trong một vụ tai nạn xe hơi vào ngày hẹn hò đó anh rất vui."
Anh nhìn cô: "Chỉ có bệnh tật và cái chết mới có thể chia lìa chúng ta, anh không chấp nhận bất kỳ lý do nào khác."

Đồng thời anh cũng rất không vui, đối với anh cho dù quên cả thế giới, anh cũng sẽ không quên cô.

"Em nhớ cả thế giới, nhưng lại quên mất anh. Em nói xem anh nên vui hay nên buồn."

Lâm Âm nhìn thấy một nỗi buồn rất lớn trong mắt Tạ Trình, như thể cô đã thực sự đâm vào tim anh, cô bị choáng ngợp bởi ánh mắt buồn bã ấy, trong tiềm thức nói lời xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý."

Anh mở cửa xe xuống xe, vòng qua bên kia, giúp cô mở cửa xe, nghiêng đầu: "Đi thôi, anh sẽ mang lại cho em ký ức."

Lâm Âm cũng muốn biết chuyện giữa cô và Tạ Trình, là cô mất trí nhớ hay là có hiểu lầm lớn.

Không thể anh nói cái gì thì chính là cái đó, cô cần phải tự mình kiểm chứng.
Lâm Âm xuống xe, đi theo sau Tạ Trình, đi vào trong con hẻm.