Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 155



 

Ông ta vẫn luôn cho rằng Phó Đình Viễn tôn trọng mình nhưng không ngờ hôm nay Phó Đình Viễn lại trực tiếp khiến ông ta mất mặt. Thậm chí bây giờ ông ta còn không muốn nhìn thấy Phó Đình Viễn và ông ta không muốn gả con gái của mình cho Phó Đình Viễn.

Thể diện của một người đàn ông đôi khi còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Lâm Như cau mày nói: “Nhưng mà nhìn toàn bộ Giang Thành còn có người nào tốt hơn Phó Đình Viễn sao?”

“Hơn nữa, chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đều nghĩ rằng Phó Đình Viễn có một tương lai sáng lạn nên mới để Dao Dao về nước qua lại với cậu ta sao?”

Thẩm Thanh Sơn nghe những lời của Lâm Như xong thật sự không biết phải nói gì, đúng vậy, khi con gái họ đang du học ở nước ngoài cũng đang hẹn hò với bạn trai.

Trước đây cả nhà họ đều không xem trọng Phó Đình Viễn, nhưng họ không ngờ sau khi Phó Đình Viễn tiếp quản công việc kinh doanh của Phó Thị đã đưa nó vươn lên hàng đầu và trở nên xuất sắc đến tỏa sáng.

Ông ta và Lâm Như đã ngay lập tức chọn Phó Đình Viễn là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí con rể, sau khi thảo luận với con gái thì con gái đồng ý và ngày hôm sau đã chia tay với bạn trai rồi trở về nước.

“Con không quan tâm, con sẽ kết hôn với Phó Đình Viễn, chỉ mình anh ấy.” Thẩm Dao đang buồn bã ngồi trên ghế sa lông đột nhiên nói ra mấy lời này, sau đó liền che miệng đứng dậy chạy ra ngoài.

Lâm Như vội vàng đứng lên ngăn cô ta lại: “Dao Dao! Con đang làm gì vậy?”

Thẩm Dao vừa khóc vừa chạy ra ngoài: “Con ra ngoài đi dạo, ba mẹ đừng để ý tới con.”

Lâm Như kéo cô ta lại: “Trông con như thế này thì làm sao ba mẹ có thể tin tưởng để con ra ngoài một mình?”.

Thẩm Dao bỏ tay Lâm Như ra rồi quơ bình hoa trong tủ làm nó rơi xuống sàn: “Nếu con không được kết hôn với Phó Đình Viễn thì con không muốn sống nữa.”

Cô ta nói xong câu đó liền chuyển sang một bên khác, lại một lần nữa quét bộ sưu tập đồ sứ giá trị của Thẩm Thanh Sơn xuống đất.

Sau khi Thẩm Dao gây náo loạn trong phòng khách nhà mình thì mệt mỏi mất sức mà ngã xuống sàn và tiếp tục khóc lóc thương tâm.

Hình ảnh và phong cách này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng đoạn trang của cô ta trong mắt người ngoài.

Lâm Như cũng ngồi trên mặt đất và khóc: “Dao Dao, không phải chỉ là một Phó Đình Viễn thôi sao, tại sao con có thể nói ra câu không muốn sống nữa?”

“Nếu như con xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng không sống nổi!”

Thẩm Thanh Sơn bị hai người đó làm cho tức giận đến mức đầu sắp nổ tung, thế nên ông ta đành phải thỏa hiệp và nói: “Được, được, nếu không phải cậu ta con không muốn lấy chồng thì ba sẽ tìm cách cho con.”

Sau đó Thẩm Dao mới từ từ ngừng khóc, Lâm Như cũng lau nước mắt và đứng dậy kéo con gái lên khỏi mặt đất.

Thẩm Dao ngây ngốc trở về phòng, cô ta lấy chăn trùm đầu rồi gục trên giường không chịu nói lời nào.

Lý do cô ta phải gây chuyện như vậy là vì cô ta có thể cảm nhận rằng Thẩm Thanh Sơn đang rất tức giận vì Phó Đình Viễn.

Thẩm Thanh Sơn sẽ không nói suông về việc cấm cô ta kết hôn với Phó Đình Viễn.