Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 533



Chương 533

Khỏi phải nói hiện giờ Du Ân hối hận đến mức nào, cô hối hận lúc bản thân mở miệng nói cái gì mà chỉ dây dưa thể xác không quan hệ yêu đương. Nếu yêu thì cô sợ mình có thể sẽ chịu tổn thương một lần nữa, nhưng nếu dây dưa thể xác thế này, cơ thể cô cũng phải chịu một loại tàn phá khác, ai mà ngờ được Phó Đình Viễn lại đói khát đến mức đó chứ.

Sau khi buông lỏng cô, Phó Đình Viễn liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự ảo não trong ánh mắt cô, anh lập tức nheo mắt nói lời cảnh cáo: “Đừng có nói với anh là em hối hận, muốn hủy bỏ đề nghị này, anh không chấp nhận.”

Du Ân bực bội kháng nghị: “Vậy thì chúng ta cũng nên làm một bản thỏa thuận, quy định bao lâu một lần.”

Du Ân nghĩ thầm trong lòng, cô sẽ ra quy định một tuần làm một lần, để anh đỡ phải nhảy nhót hàng đêm.

Nhưng ai ngờ Phó Đình Viễn lại từ chối vô cùng quyết đoán: “Cái đó thì không được.”

Dứt lời, anh lại nhìn cô cong môi nở nụ cười trông chẳng có gì là tốt đẹp, nói: “Nếu chỉ là quan hệ thể xác, vậy thì phải tận hưởng lạc thú mà không lo vướng bận thời gian chứ.”

Nói cách khác là, hãy tận hưởng nó mọi lúc mọi nơi.

Còn nữa, anh lặp đi lặp lại câu “Chỉ là quan hệ thể xác”, rõ ràng là đang lén lút thể hiện sự bất mãn với nó, có điều, Du Ân mặc kệ anh.

Cô giơ tay đẩy anh: “Anh có thể dậy được chưa? Tôi muốn đi rửa mặt.”

Phó Đình Viễn ôm lấy eo cô, “tốt bụng” giúp đỡ: “Để anh bế em vào phòng tắm.”

Du Ân không chút do dự gì mà thẳng thừng từ chối: “Không cần, tôi có thể tự đi được.”

Du Ân vốn đã không thể chấp nhận được chuyện cô và Phó Đình Viễn lên giường ngủ với nhau, giờ anh còn nói cái gì mà bế cô vào phòng tắm, thật quá xấu hổ.

Phó Đình Viễn đứng dậy nhường đường cho cô, thuận miệng hỏi cô một câu: “Em thật sự không cần anh giúp sao?”

Không nghĩ nhiều, cô khoác cái áo ngủ lên người rồi bước chân xuống giường, kết quả, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn lại, khiến cô ngã ngồi trên đất.

Du Ân: “…”

Và tất nhiên, Phó Đình Viễn đứng một bên nở nụ cười chế nhạo, Du Ân xấu hổ đến nỗi chỉ biết giơ tay lên che kín mặt, chết sống cũng không muốn đứng dậy nữa.

Cô thấy Phó Đình Viễn phiền chết mất, nếu không phải tại tối qua anh tự dưng phát điên rồi không chịu dừng, thì giờ cô cũng đâu đến nỗi té ngã vì hai chân mềm nhũn như vậy chứ?

Bên tai cô truyền đến một tiếng thở dài, sau đó, người cô bị ai đó bế ngang, Du Ân không hề cảm kích anh một chút nào, mà ngược lại còn thấy buồn bực trong lòng, giơ tay dùng sức đấm vài cái vào bả vai Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn không hề tránh né, để cô tùy ý đánh mình, dù sao với chút sức lực đó của cô, thì có đánh anh cũng không thấy đau.

“Du Ân, anh yêu em.” Sau khi bế cô vào trong phòng tắm, Phó Đình Viễn không đi ra ngoài ngay, mà ép cô dựa vào tường phòng tắm, cúi đầu thấp giọng nỉ non bên tai cô một câu như vậy.

“Cũng vì yêu em, nên anh nguyện ý chấp nhận tất cả mọi yêu cầu mà em đưa ra.”

Thành thật mà nói thì đề nghị cô đưa ra đối với Phó Đình Viễn là một điều vô cùng nhục nhã, nhưng anh đã lựa chọn chấp nhận tất cả.