Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 822



Chương 822

Giờ phút này, Du Ân lại nói ra câu cô ta không có tư cách sinh nhẹ tựa lông hồng, Bạch Thanh Thanh cảm thấy bản thân bị lăng mạ nhục nhã đến cực điểm, mọi thứ trước mắt dần trở nên tối sầm, suýt chút nữa là ngất xỉu vì tức.

Du Ân lại cười nói: “Còn nữa, chuyện tôi không thể sinh con cũng chỉ là lời nói từ miệng cô thôi, cô có chứng cứ rõ ràng không? Cô cho rằng cô đưa mấy lời tầm phào này cho phóng viên làm tin nóng, tôi sẽ không phái một luật sư gửi đơn thưa kiện cô sao?”

“Cô…” Bạch Thanh Thanh run lẩy bẩy chỉ tay vào Du Ân, nghẹn đến nỗi chẳng nói nổi nên lời.

Cô ta thật sự đã coi thường Du Ân, còn tưởng Du Ân là người dễ nói chuyện không biết giận, nhưng thật không ngờ cô lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, mỗi một câu nói ra đều đâm thẳng vào tim cô ta.

“Cô Bạch này, tôi chỉ là một biên kịch, tôi không thể làm chủ được việc lựa chọn diễn viên nào, hà cớ gì cô phải gây khó dễ cho tôi? Nếu cô đã có bản lĩnh như vậy, sao không đi tìm nhà đầu tư bộ phim này mà nghĩ cách chứ?”

Lời này của Du Ân thì nghe như thể đang đưa ra lời khuyên cho Bạch Thanh Thanh, nhưng thực tế, câu nói “có bản lĩnh như vậy” của cô là đang lén lút châm chọc Bạch Thanh Thanh dựa vào cơ thể để đạp lên cao, khiến Bạch Thanh Thanh tức giận giậm chân.

Nhưng Bạch Thanh Thanh khổ đến nói không nên lời, cô ta sao có thể nghĩ với tới cái gọi là nhà đầu tư kia chính là Phó Đình Viễn chứ, mà Phó Đình Viễn thì cô ta đã đắc tội lớn từ lâu rồi.

“A…” Bị Du Ân cứ biến lời nói thành đao đâm cô ta hết lần này tới lần khác, hành lên hành xuống hết nửa ngày, cô ta tức muốn hộc máu, tay siết chặt, há miệng hét to.

“Bạch Thanh Thanh, có phải cô điên rồi không!” Thiệu Kinh túm lấy cánh tay Bạch Thanh Thanh, sau đó kéo cô ta ra bên ngoài: “Cô mau cút khỏi chỗ này cho tôi, đừng có ở đây khiến tôi mất mặt thêm nữa!”

Chưa bàn đến chuyện giờ phút này Bạch Thanh Thanh liên mồm hét chói tai như người điên, chỉ nguyên việc Bạch Thanh Thanh nói Du Ân không thể sinh con, cũng đủ để Diệp Văn và cả nhà họ Diệp giẫm chết Bạch Thanh Thanh rồi.

Sau khi Thiệu Kinh kéo Bạch Thanh Thanh ra ngoài, Diệp Văn không nhịn được giơ ngón cái về phía Du Ân, nói: “Biểu hiện vừa rồi của con khiến ba hả giận lắm, loại đàn bà như cô ta đáng bị xử lý như vậy.”

Nhìn Bạch Thanh Thanh bị Du Ân nói mấy lời nhẹ tựa lông hồng chọc đến tức điên, Diệp Văn chỉ thiếu nước vỗ tay ngay tại chỗ.

Du Ân nắm cánh tay ông ấy, cười nói: “Cũng cảm ơn ba, vừa rồi đã che chở con.”

Cảm giác được người thân trong gia đình bảo vệ, đối với Du Ân mà nói nó giống như một giấc mơ.

Diệp Văn thở dài nói: “Con là con gái ba, ba không che chở cho con, thì còn che chở ai được nữa?”

Chỉ cần tưởng tượng đến việc con gái bảo bối của mình phải đơn phương độc mã chiến đấu nhiều năm như vậy, Diệp Văn lại thấy khó chịu trong lòng.

“Có điều, chuyện Bạch Thanh Thanh nói về cơ thể của con…” Vẻ lo lắng tràn ngập trên mặt Diệp Văn, ông ấy tiếp tục: “Con định xử lý thế nào?”

Du Ân vẫn giữ nguyên dáng vẻ thong dong như cũ: “Con đã nghĩ ra đối sách tốt, chúng ta về nhà rồi nói tiếp.”

“Được.” Sau đó, hai ba con sóng vai nhau rời khỏi phòng ăn.

Bạch Thanh Thanh và Thiệu Kinh vẫn đang giằng co ở bãi đỗ xe, thấy Du Ân và Diệp Văn ngồi vào trong xe bọn họ, Thiệu Kinh gấp đến độ ném mạnh tay Bạch Thanh Thanh, để cô ta lại phía sau rồi cất bước đuổi theo.