Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 949



Chương 949

Phó Đình Viễn cũng không phải người tiêu tiền như rác đâu.

Và Hiểu Nguyệt cảm thấy rằng Phó Đình Viễn không thể tiêu hết tiền của mình sao?

Ngay cả khi anh không thể tiêu hết tiền của mình, thì anh cũng tự kiếm từng đồng đấy, Hiểu Nguyệt đương nhiên không đau lòng, nhưng cô sẽ đau lòng đấy.

“Hiểu Nguyệt.” Du Ân vẫn bình tĩnh vào thời điểm quan trọng: “Đúng vậy, tôi vừa rồi không có gan để nói.”

“Kịch bản của cô, từ vườn trường đến váy cưới, hiện đang là chủ đề nóng, nhưng thực tế, toàn bộ cốt truyện đều hơi tẻ nhạt, không có quá nhiều điểm nhấn hấp dẫn, cũng không đạt tiêu chuẩn đầu tư của Điện ảnh và Truyền hình Phó thị đâu.”

Có lẽ bản thân Hiểu Nguyệt cũng biết rằng những bộ phim truyền hình do Điện ảnh và Truyền hình Phó thị đầu tư đều có chất lượng cao, nếu không thì cũng sẽ không có danh tiếng tốt như vậy trong những năm qua.

Sắc mặt Hiểu Nguyệt có chút khó coi: “Đúng vậy, tôi biết, dù sao cũng là bởi vì tôi không có tiếng tăm thôi.”

Du Ân cau mày, có chút không vui nói: “Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, vừa rồi hình như tôi cũng không nói cô không có danh tiếng mà? Điều tôi muốn bày tỏ là Điện ảnh và Truyền hình Phó rất coi trọng chất lượng kịch bản.”

“Nếu cô muốn lọt vào mắt xanh của Phó thị, thì cô nên trau chuốt kịch bản của mình nhiều hơn và làm phong phú thêm cốt truyện của chính mình. Khi kịch bản xuất sắc, Phó thị đương nhiên sẽ nhìn thấy được.”

Du Ân cảm thấy Hiểu Nguyệt dường như trở thành một người khác vì sự từ chối của cô, Hiểu Nguyệt còn bóp méo sự thật, từ đầu đến cuối cô không hề đề cập đến chuyện có danh tiếng hay không cả.

Hiểu Nguyệt nở một nụ cười: “Tôi nghĩ nếu cô đã giúp tôi xem qua, rồi sữa chữa, nó sẽ tương đương với việc vượt qua bài kiểm tra, vậy thì nhất định sẽ vượt qua bài kiểm tra của Phó thị.”

Ngực của Du Ân bị một cục tức chặn lại một cách khó hiểu, Hiểu Nguyệt, đây là loại logic gì vậy?

Cô chỉ giúp đề xuất một số sửa đổi trong kịch bản, thế mà Hiểu Nguyệt lại nói như thế?

Vì sự tức giận nhất thời, Du Ân lập tức không nói nên lời.

Ngay sau đó, điện thoại di động của cô reo lên, là Phó Đình Viễn gọi đến.

Du Ân nhân cơ hội đứng dậy nghe điện thoại, trước đây cô thường nghe điện thoại ngoài ban công của căn phòng, nhưng bây giờ cô không muốn ở cùng không gian với Hiểu Nguyệt chút nào, nên dứt khoát cầm điện thoại và rời khỏi phòng.

Phó Đình Viễn nói trong điện thoại: “Anh vừa đáp xuống Bắc Kinh, buổi tối cùng nhau ăn tối không?”

Phó Đình Viễn trước đó đã nói rằng anh sẽ tìm cơ hội để gặp cô, ngày mai là cuối tuần, quả nhiên anh thực sự đã đến.

“Mấy ngày nay bọn em đã bận rộn với việc đào tạo và học tập. Thật hiếm khi có một ngày cuối tuần, mọi người nói rằng sẽ cùng nhau ăn tối.” Giọng điệu của Du Ân khó tránh khỏi một tia mất mác, vì những lời của Hiểu Nguyệt khiến cô có tâm trạng không tốt.

Phó Đình Viễn nhạy bén nghe ra được, liền hỏi: “Em sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”