Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 953



Chương 953

Nếu có thể, anh thực sự muốn bảo vệ Du Ân cả đời không phải lo lắng gì, anh thực sự muốn giữ cho cô không bị tổn thương như thế này trong suốt quãng đời còn lại.

Nhưng anh cũng biết, nếu cô đã chọn sống và có chỗ đứng trong xã hội này, sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với những kẻ bẩn thỉu kia.

Du Ân tự oán trách chính mình: “Đều là do em ngu ngốc, không hiểu rõ lòng người.”

“Chuyện này thì liên quan gì đến em chứ?” Phó Đình Viễn bảo vệ cô: “Em hoàn toàn không có lỗi! Là lỗi của bọn họ.”

Trong khi hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Du Ân lại reo lên, là Hiểu Nguyệt gọi tới.

Du Ân nhếch khóe môi giễu cợt cười nói: “Chắc là cô ta nhìn thấy em lâu như vậy mà không về nên giả vờ quan tâm em đấy.”

Du Ân lại nói: “Em cũng không định lá trái lá phải với cô ta, trực tiếp xé nát mặt ra luôn, như vậy thì em không cần phải tiếp tục chung sống với cô ta nữa.”

“Ừ.” Phó Đình Viễn ôm lấy cô, thấp giọng đáp lại, anh cũng không tán thành việc Du Ân tiếp tục dây dưa với Hiểu Nguyệt đó, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta phát ốm buồn nôn.

Vì Du Ân đã đưa ra quyết định nên cô đã trả lời cuộc gọi.

Giọng nói thân mật của Hiểu Nguyệt từ trong điện thoại truyền đến: “Bạn yêu, sao cô nghe điện thoại lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về thế?”

Du Ân lạnh lùng nói: “Tôi đã nghe thấy tất cả những gì cô nói trong điện thoại với bạn cô rồi.”

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im bặt, như một sự im lặng chết chóc.

Du Ân mở miệng trước: “Cho nên Hiểu Nguyệt, cô không cần ra vẻ đạo đức giả nữa, ngày mai tôi trở về thu dọn đồ đạc, tìm một chỗ khác ở.”

Dù sao Du Ân cũng không phải là loại người xấu tính cay nghiệt, cô cũng không nói năng ác độc và không hợp tình người gì cả.

“Du Ân!” Thấy Du Ân sắp cúp máy, Hiểu Nguyệt vội vàng ngăn cô lại.

“Thật sự xin lỗi.” Đầu bên kia Hiểu Nguyệt xin lỗi: “Lúc đầu tôi thật sự muốn lợi dụng cô, nhưng qua một tuần tiếp xúc vừa rồi, tôi phát hiện cô thật sự là một người rất tốt bụng hiền lành, tôi, tôi rất muốn làm bạn với cô.”

Như sợ Du Ân không tin những gì mình nói, Hiểu Nguyệt vội vàng nói: “Nếu cô không tin sự chân thành của tôi, tôi có thể thề, sau này tôi sẽ không hé răng nửa lời về việc nhờ cô giới thiệu kịch bản của tôi với sếp Phó nữa.”

Nhưng Hiểu Nguyệt bày tỏ lập trường của mình một cách vội vàng như vậy, lại khiến Du Ân không cảm thấy một chút thành ý nào, ngược lại, Du Ân cảm thấy rằng đây là kế hoạch trì hoãn cuộc tấn công của Hiểu Nguyệt.

Chỉ là Hiểu Nguyệt không muốn hoàn toàn xé rách mặt với cô mà thôi, chỉ cần có thể bám lấy cô và xuất hiện cùng lúc với cô, cho dù không thể tiếp cận Phó Đình Viễn, nhưng bên cạnh cô còn có một đại gia là Diệp Văn, và bản thân Du Ân cũng có chút tiếng tăm ở trong giới biên kịch, dù sao cũng sẽ tốt cho Hiểu Nguyệt.

Hiểu Nguyệt này, nếu cô ta đã là một người giỏi dựa dẫm thì làm sao có thể sễ dàng buông tha miếng thịt béo bỡ đã đến bên miệng kia chứ?

Nhưng trước khi Du Ân trả lời, Phó Đình Viễn đang ôm cô trong tay, đã cướp lấy điện thoại di động của cô.