Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 967



Chương 967

Từ khi Phó Thiến Thiến mất đến khi Đổng Văn Tuệ bị Phó Đình Viễn cưỡng ép đưa ra nước ngoài, Du Ân chưa bao giờ có bất kỳ liên hệ nào với Đổng Văn Tuệ.

Cảnh tượng Đổng Văn Tuệ tát vào mặt cô năm đó vẫn còn sống động trong tâm trí Du Ân.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Đổng Văn Tuệ bắt đầu khóc trong điện thoại: “Du Ân, trước đây tôi là người có lỗi với cô. Tôi không nên chanh chua như vậy với cô, tôi không nên tìm mọi cách nhục mạ cô, lại càng không nên đánh cô.”

“Tôi gọi để xin lỗi cô…” Tiếng khóc của Đổng Văn Tuệ thực sự rất khó chịu, khiến Du Ân khẽ cau mày.

Đổng Văn Tuệ luôn lạnh lùng trước mặt cô nhiều năm như vậy, nhưng lần này bà ta đột nhiên thấp giọng xin lỗi và khóc lóc, nhất định là bà ta có chuyện muốn nói với cô.

Vì vậy Du Ân nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Đổng Văn Tuệ lập tức ngừng khóc, nhưng vẫn nghẹn ngào nói: “Du Ân, tôi cầu xin cô, giúp tôi nói vài lời trước mặt Đình Viễn, bảo nó đưa tôi về đi.”

Đổng Văn Tuệ vừa khóc vừa nói: “Tôi thực sự không thích nghi với cuộc sống ở nước ngoài. Tôi không hiểu ngôn ngữ, chế độ ăn uống và thói quen sinh hoạt cũng không quen chút nào, cả ngày ở cùng với Phó Giang, tôi sắp trầm cảm rồi!”

Những lời của Đổng Văn Tuệ vô cùng đau buồn, có thể nghe ra bà ta không nói dối.

Du Ân có thể tưởng tượng đại khái tình huống của bà ta, nhưng tại sao Đổng Văn Tuệ lại cầu xin cô?

Phó Đình Viễn là con trai của bà ta, bà ta cầu xin Phó Đình Viễn chẳng phải sẽ hữu ích hơn sao?

Vừa nghĩ như vậy, Đổng Văn Tuệ liền nói ra suy nghĩ trong lòng cô: “Tôi biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, nhất định cô đang thắc mắc tại sao tôi không trực tiếp gọi cho Đình Viễn đúng không.”

“Tôi đã tìm nó! Nhưng nó hoặc phớt lờ tôi, hoặc không cho phép tôi về nước.”

“Tôi gọi cho nó mười cuộc thì nó chỉ nghe một cuộc thôi.” Đổng Văn Tuệ khóc nói: “Tôi biết cô hận tôi, không phải là thù hận bình thường, nhưng tôi đã làm rất nhiều điều sai trái trong quá khứ, muốn bù đắp cũng không có cách nào, nó còn muốn tôi phải làm sao chứ?”

Nếu Phó Đình Viễn đã tỏ thái độ kiên quyết như vậy, Du Ân cũng biết mình không thể nói gì giúp Đổng Văn Tuệ, vì vậy cô từ chối: “Tôi nghĩ tôi không thể giúp bà chuyện này được rồi.”

Du Ân không muốn nói gì thêm với Đổng Văn Tuệ nữa, cô định cúp điện thoại sau khi nói xong.

Đổng Văn Tuệ vội vàng ngăn cô lại: “Du Ân, bây giờ nó đều nghe lời cô, chỉ cần cô giúp tôi nói vài lời trước mặt nó, nó nhất định sẽ đồng ý!”

Đổng Văn Tuệ sợ Du Ân sẽ từ chối lần nữa nên vội vàng nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đến Giang Thành cho dù có về nước, tôi sẽ tìm một nơi có núi non sông đẹp để sống, tôi cũng sẽ không phản đối các người ở bên nhau nữa, bất luận có con hay không.”

“Du Ân, làm ơn, làm ơn cứu tôi với.” Đổng Văn Tuệ vừa khóc vừa nói: “Cô không biết tôi đã trải qua cuộc sống như thế nào đâu. Vài ngày trước tôi bị ốm và phải đến bệnh viện, nhưng Phó Giang lại không đi cùng tôi. Tôi, tôi chỉ có thể nói một vài từ tiếng Anh đơn giản, vì vậy tôi không thể mô tả tình trạng của mình cho bác sĩ được!”

“Cứ như vậy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết thôi!”

Đổng Văn Tuệ được ông cụ chỉ điểm nên mới gọi cho Du Ân để được giúp đỡ.