Sau Ly Hôn, Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 57: tổng giám đốc bá đạo hóa thân thành kẻ lòng dạ hẹp hòi



Lâm Nhan thấy tai mình có chút tê dại, không hổ danh là nam thần trong lòng ngàn vạn thiếu nữ, giọng nói này cũng có thể làm người ta có thai được đó!



Ánh mắt của Ảnh đế vẫn còn nhìn sâu vào cô, Lâm Nhan không biết vì sao lại cảm thấy có chút không thoải mái, cười haha, “Đúng là lợi hại ghê, nên học tập thầy Sở.”



“Không dám.” Ảnh đế đại lão lại nói ngắn gọn hai chữ, vậy mà lại nhận rồi, hệt như mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo vậy.



Lâm Nhan âm thầm “hộc máu”, không dám nói lung tung nữa, chắc fan hâm mộ phía sau màn hình livestream đang muốn xé xác cô ra rồi.



“Aaaa! Đừng ai giành với tôi, Sở Mộ Trầm là chồng tôi!”



“Trời ơi, nam thần của tôi lại đảm đang vậy sao? Lại yêu anh ấy thêm một chút rồi.”



“Không hồ là người đàn ông tôi yêu, phương diện nào cũng ưu tú hết.”



“Yêu rồi yêu rồi, chồng tôi thật lợi hại!”





“Ê! Cái cô tên Lâm Nhan kia, cô có thể đừng dụ dỗ chồng tôi lung tung được không!”



“Gây chuyện hả, có bị gì không vậy! Lâm Nhan chỉ nói ra tiếng lòng của mọi người thôi, sao lại là dụ dỗ lung tung rồi.”



“Lần đầu tiên thấy một gameshow lại yên bình yêu thương nhau thế này, quả nhiên cuộc sống hạnh phúc là có một gia đình hạnh phúc! Cảm thấy có thể theo đó nha.”



…..





Phòng ốc căn bản đã bố trí xong rồi, mọi người xuống lầu tập họp, cũng sắp hơn bốn giờ rồi nên cùng mở một cuộc họp nhỏ để phân chia nhiệm vụ chủ yếu cho ngày đầu tiên.



Làm vệ sinh, vào thôn tìm nguyên liệu.



Sáu người bởi vì nhiệm vụ làm vệ sinh trong nhà nặng hơn nên phải để bốn người ở lại, một nhóm hai người đi tìm nguyên liệu.



Cuối cùng thì mấy tiền bối đều không muốn đi, nói bên ngoài nắng quá, Lâm Nhan chỉ còn cách cùng Trác Tư Hằng đi tìm nguyên liệu.



“ Hai chị em đáng thương phải làm việc tiền bối không muốn làm rồi!”



“Ha ha! Bỗng nhiên cảm thấy Lâm Nhan và em trai có cảm giác CP ghê.”



“Nếu Lâm Nhan mà cưng chiều em trai như chúng tôi đây thì tôi quyết định sẽ làm fan của cô ấy.”



Hai người xách giỏ chuẩn bị ra ngoài thì Lâm Nhan đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô bày ra vẻ tủi thân nhìn vào ống kính nói, “Đạo diễn, có phải quên phát phí sinh hoạt rồi không? Chúng tôi không có tiền thì làm sao vào thôn mua đồ ăn được?”



“Đúng ha! Tổ chương trình lừa bịp quá rồi đó, chúng tôi không nhắc thì mọi người cũng giả vờ như không biết luôn.” Trác Tư Hằng mới bừng tỉnh ngộ, có chút không diễn tả hết bằng lời.



“À, hôm nay là muốn thử nghiệm khả năng ứng biến của khách mời một chút, toàn bộ nguyên liệu cho bữa tối đều do tự khách mời đến nhà dân trong thôn xin về, tiện thể tạo quan hệ tốt với người trong thôn.” Nhân viên của tổ chương trình từ chối chuyện xin thêm phí sinh hoạt một cách máu lạnh vô tình.



Lâm Nhan, Trác Tư Hằng ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt đầy đau khổ.



Cái quỷ gì vậy chứ!



Tạo mối quan hệ tốt với người dân trong thôn thì có liên quan gì đến phí sinh hoạt đâu?



“Đạo diễn, giá trị quan của anh không đúng nha! Quách Gia đã đề xướng không lấy một đồng một cắc nào của dân, anh đây là muốn bọn tôi đến nhà dân trong thôn lấy không à! Không được, tôi không làm vậy được.” Lâm Nhan trực tiếp từ chối.



Mặt đạo diễn đen lại, “Sao lại là lấy không, hai người có thể chủ động giúp người dân làm việc, dùng sức lao động của mình đổi lấy kết quả lao động.”



Lâm Nhan, Trác Tư Hằng: “...”



Thế nên vẫn là đào hố để bọn họ nhảy, trá hình bảo bọn họ làm việc đây mà!



“Được thôi.” Lâm Nhan coi như đã hiểu rồi, tổ chương trình đều vì hiệu quả quay hình, quả nhiên là không tốt lành gì.



“Đạo diễn, vậy có phải nguyên liệu cho mỗi bữa cơm sau này chúng tôi đều phải lấy bằng cách đó không?” Trác Tư Hằng khá lanh lợi, hỏi một câu trúng ngay điểm mấu chốt.



“Khụ, khụ, cũng không đến mức đó, mấy tập sau nếu mọi người hoàn thành tốt nhiệm vụ thì tổ chương trình cũng sẽ thưởng nguyên liệu cho mọi người.”



Hai chị em chịu trận bước ra khỏi rừng trúc, tiến vào trong thôn.



Vừa mới đi chưa được bao lâu thì liền nhìn thấy có rất nhiều người tụ họp lại bên con đường đá, bên cạnh là một hồ nước lớn, Lâm Nhan nhìn thấy bên hồ có người mặc quần chống nước đang chuẩn bị xuống hồ, cô lập tức hiểu ra, e rằng đây là trạm đầu tiên mà tổ chương trình bố trí.



“Chị, có phải chúng ta nên đến giúp bắt cá không, sau đó hỏi nhà chủ nhân đó để lấy cá ăn?” Trác Tư Hằng rất hiểu chuyện, nhỏ giọng hỏi.



Lâm Nhan nở một nụ cười “ngầm hiểu ý” với cậu, gật đầu, “Chắc là phải vậy rồi.”



Sau đó hai chị em liền đến thương lượng với người dân trong thôn, cuối cùng thì ý của họ là nếu Lâm Nhan và Trác Tư Hằng bắt được năm con cá thì sẽ cho bọn họ một con.



Lâm Nhan nghĩ, hồ cá to cỡ này thì hai người bắt năm con cá là chuyện nhỏ, cô đồng ý một cách sảng khoái.



Hai người mặc quần chống nước rồi không chút do dự bước xuống hồ cá, nước trong hồ đã được rút ra, chỉ còn một ít nước rất nông, ngược lại thì bùn khá sâu, hai chị em bước sâu bước cạn tiến đến nơi sâu của hố bùn, học theo cách mà người dân đã chỉ, nhắm chuẩn vào cá rồi đưa hai tay ra, vốn tưởng đã nắm chặt thắng lợi trong lòng bàn tay, ai mà biết lại hụt hết lần này tới lần khác.



Tuy ánh nắng mặt trời buổi chiều không gắt lắm, nhưng cũng rất nóng, hai người làm đi làm lại mấy lần thì đã đổ mồ hôi, mặt đỏ lên, lại còn dính bùn lên mặt, vừa thảm hại vừa buồn cười.



Lâm Nhan âm thầm thề rằng hôm nay nhất định phải bắt được cá, nếu không thì quá mất mặt rồi.





“Chị, hay là chị lên kia đi! Em ở đây bắt được rồi.” Trác Tư Hằng nhìn Lâm Nhan đẹp như tiên nữ thế này mà lại lăn lộn trong bùn đất, cậu không nhịn được nữa, chủ động đề nghị.



“Vậy sao được, một mình cậu thì mệt lắm đó, cố lên, chúng ta cùng cố gắng, nhất định có thể bắt được.” Lâm Nhan không nghĩ gì cả mà từ chối, lại đưa tay làm động tác cổ vũ cố lên.



“Aaaa, mẹ nó đây là chị em thần tiên nha!”



“Tôi thích quá đi, CP chị em tình thương mến thương ghê.”



“Em trai đẹp trai nhất, chị gái thì xinh nhất.”



“Chị em hố bùn, cố lên nha!”



“Muốn cho chị em một con cá ghê, thảm quá rồi!”



…..



Vào lúc này, trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Tạ thị, đã là lần thứ ba Trần Sảng vào hối thúc ông chủ xuất phát rồi, ai biết được ông chủ lại không nhúc nhích tí nào mà lại hết sức chăm chú nhìn vào máy tính, cũng không biết đang xem gì.



Có điều lần này đột nhiên nghe thấy bên trong truyền ra từng tiếng hô to “Cố lên”.



Chẳng lẽ là đang xem thi đấu?



Hình như ông chủ cũng không có sở thích này mà!



Lúc làm việc không chuyên tâm, đúng là việc xưa nay chưa từng thấy.



Đã vậy sắc mặt còn lúc tốt lúc xấu, trong lòng Trần Sảng thật không nắm bắt được, muốn nói nếu ông chủ mà tức giận thì đừng có nhịn, đến lúc nổi điên lên thì ai mà đỡ nổi đây!



“Tạ tổng, đã hẹn người phụ trách tập đoàn Phi Diệu gặp mặt lúc năm giờ chiều, nên xuất phát rồi.” Trần Sảng hít sâu một hơi, làm tròn trách nhiệm công việc, nhắc nhở nói.



“Đợi thêm chút nữa.” Tạ Phong Trần nhìn Lâm Nhan lần này đến lần khác vồ lấy con cá trước mặt trong màn hình, thế nhưng lần nào cũng không thu hoạch được gì, nhìn vào niềm hy vọng tràn đầy trong đôi mắt cô mỗi lần đều nhạt đi đôi chút, Tạ Phong Trần không biết vì sao lại có chút không thoải mái.



Anh không nhịn được nữa, trực tiếp ra tay bình luận, nhắm thẳng vào tổ chương trình, “Tổ chương trình đều là thiểu năng hả? Để nghệ sĩ đi bắt cá!”



Nếu anh nhớ không lầm thì chu kỳ của Lâm Nhan vẫn chưa hết, giày vò như vậy không phải sẽ khó chịu lắm sao.



“Ahahaha! Cuối cùng cũng có người nói ra tiếng lòng tôi rồi. Có điều xem nghệ sĩ lúng túng khi làm nông thế này, cũng thú vị đó.”



Thú vị cái mông!



Sắc mặt Tạ Phong Trần trầm xuống, đang muốn đáp trả lại người trước mặt thì bỗng nhiên trong màn hình truyền đến một tiếng hét thất thanh, sau đó là một loạt âm thanh ồn ào, ống kính đột nhiên chuyển động một chút.



Thì ra Lâm Nhan không đứng vững nên trực tiếp ngồi thẳng xuống hố bùn, lúc này, trên quần áo, tóc tai, mặt mũi và cả trên tay toàn bộ đều là bùn đất, muốn thảm thế nào thì có thế ấy.



Tạ Phong Trần tức đến mức siết chặt nắm tay lại, điều đáng ghét nhất là camera của tổ chương trình vẫn tiếp tục quay, thằng nhóc thối hỉ mũi chưa sạch kia cũng coi như còn có mắt, đưa tay đỡ lấy Lâm Nhan.



Ê! Tay thằng nhóc thối tha kia đặt ở đâu đó, còn vén tóc Lâm Nhan nữa chứ.



Cảm giác trực quan nhất của Trần Sảng chính là phòng làm việc bỗng nhiên âm u, gió lạnh thổi từng cơn, mắt ông chủ nhìn chăm chăm vào máy tính không rời, sắc mặt u ám hệt như mới bị hắt mực lên, cực kỳ khó coi.



“Vậy, vậy tôi ra ngoài trước, chút nữa lại gọi ngài.” Trần Sảng cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi để đỡ phải gặp hoạ.



“Đi gì mà đi, nhanh gọi điện thoại đi, kêu người tặng hải sản.” Tâm trạng Tạ Phong Trần không vui, giọng điệu cũng mạnh mẽ ngang ngược.



Trần Sảng ù ù cạc cạc, anh nghi ngờ vừa nãy có phải mình sinh ra ảo giác rồi không, sao hình như anh nghe thấy trong máy tính của ông chủ truyền đến một âm thanh “Lâm Nhan, không sao chứ?”



Trần Sảng thấy chắc chắn gần đây mình đã quá bận tâm chuyện của ông chủ và Lâm Nhan, thế nên ám ảnh mất rồi.





Hôm qua cậu nhắc một câu đến Lâm Nhan, rõ ràng thấy ông chủ đanh thép ra lệnh sau này không được nhắc đến hai chữ đó nữa.



Hai ngày nay ông chủ cũng không qua lại gì với Lâm Nhan, lúc này không phải lại có liên quan đến Lâm Nhan đâu nhỉ!



Lúc đầu Trần Sảng hoàn toàn không liên tưởng từ hải sản đến Lâm Nhan, hỏi thêm một câu, “Tối nay Tạ tổng muốn ăn hải sản?”



“Cho Lâm Nhan, trước giờ ăn tối phải gửi đến.”



Sắc mặt Trần Sảng phức tạp, nói không được nhắc rồi mà, Tạ tổng tự vả mặt mình không đau hả?



Được thôi! Người đàn ông đang yêu buồn vui bất thường, cậu cũng quen rồi.



“Tạ tổng, thời gian có chút gấp gáp, hình như Lâm Nhan tiểu thư lên miền núi quay gameshow rồi, nếu muốn nhà hàng làm xong rồi gửi đến trường quay thì e là phải dùng đến trực thăng.” Trần Sảng vì muốn mọi việc phải ổn thoả nên hỏi, nhưng trong lòng lại đang âm thầm cà khịa, ông chủ đối đãi với tiểu thư Lâm Nhan tốt thế này cũng thật là tốn công sức ghê.



“Việc cỏn con này còn để tôi quyết định?” Tạ Phong Trần có chút bực dọc.



Anh không muốn quản Lâm Nhan, thế nhưng lại quản không được trái tim mình, mà thôi, chỉ cần anh không nói thì Lâm Nhan cũng chưa chắc biết được những thứ này là do anh bảo người gửi đến.



Vốn dĩ Trần Sảng còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ mất bình tĩnh của ông chủ xong thì cậu lại nuốt trở lại, xoay người rời đi.



Vốn Lâm Nhan đã mệt đến mỏi cả eo rồi, bụng cô cũng không chịu thua mà có chút đau, lại té làm cả người dính đầy bùn đất, nước đã từ chiếc quần chống nước chảy vào trong không ít, nhớ đến mình vẫn còn trong chu kỳ thì cô bắt buộc phải về trước để tắm rửa thay quần áo, Trác Tư Hằng xung phong đảm nhận việc ở lại tiếp tục bắt cá.



Lâm Nhan nhìn khí thế hừng hực trên người cậu thiếu niên, chỉ cảm thấy tuổi trẻ thật tốt quá!



Cô thì có chút không kịp nữa rồi, thế nhưng vẫn cổ vũ cho cậu.



Lâm Nhan gấp gáp trở về, mọi người trong nhà thấy cô cực kỳ thảm hại, biết được vì một con cá cho bữa cơm tối có thêm món mà phải xuống hồ bắt cá thì cảm động hỏi thăm tới tấp, Lâm Nhan chỉ cảm thấy sự ấm áp như trào dâng trong lòng mình, cô cảm ơn từng người một, sau đó về phòng tắm rửa thay quần áo, lại định quay lại hồ để bắt cá.



“Lâm Nhan, đợi chút.” Sở Mộ Trầm nhìn cô bước ra ngoài không thèm quay đầu nhìn lại, bỗng mở miệng gọi cô lại.



Lâm Nhan lập tức dừng bước, lúc quay đầu nhìn lại, sắc mặt cô có chút mơ hồ, “Thầy Sở, có chuyện gì không?”



“Tôi đi với cô.” Sở Mộ Trầm chân dài vai rộng, đôi chân dài vừa bước ra thì chỉ hai ba bước đã đến cạnh Lâm Nhan.



Lâm Nhan chỉ cảm thấy tim mình đập bình bịch, má ơi, nam thần chu đáo như vậy có chút phạm quy nha!



“Dọn dẹp vệ sinh cũng coi như xong rồi, tôi cùng cô đi bắt cá, mấy việc này để đàn ông làm tốt hơn.” Sở Mộ Trầm đã trải qua những việc tương tự thế này trong những gameshow trước, anh không muốn để một cô gái như Lâm Nhan lấy thân ra mình mạo hiểm nữa.



“Có phải thầy Sở xem thường con gái không vậy?” Lâm Nhan nheo mắt, chế giễu nói.



Sở Mộ Trầm ngẩn ra, lắc đầu, “Không phải, những việc bẩn thỉu nặng nhọc thì đàn ông nên làm.”



“Thầy Sở ấm áp quá.” Lâm Nhan lập tức thấy đầu mình choáng váng, nam thần ơi, anh ấm áp như vậy, biết trêu ghẹo như vậy thì người khác khó mà không thích anh lắm đó!



Lâm Nhan biết mình đã hiểu lầm người ta, cô có chút không tự nhiên.



“Anh Sở, em cũng đi.” Cảnh Tuyết đột nhiên xông từ trong phòng ra, rất hưng phấn gia nhập phân đội kiếm ăn.