Một câu chất vấn ngắn ngủi, giọng nói quen thuộc mang theo sự nghiền ngẫm nặng nề, Lâm Sanh cảm thấy sau lưng rịn ra mồ hôi lạnh, ánh mắt tràn ngập chán ghét và sợ hãi, "Kiều Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì? Không phải tôi đã nói anh không được tìm tôi cơ mà."
"Trần Hi, em tưởng rằng đổi tên đổi họ là Lâm Sanh thì không còn là Trần Hi nữa ư?" Kiều Vũ phì cười một tiếng, "Tuy là anh biết giờ em đã tìm lại được cha mẹ ruột, trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng, nhưng mà còn anh thì sao, anh không còn gì cả, anh vẫn luôn đợi em, Tiểu Hi, I love you."
Đầu dây bên kia thổ lộ khiến Lâm Sanh cảm thấy buồn nôn, nhất là người nói lời này thật sự là ác mộng của cô ta, hai năm vừa rồi cô vẫn luôn trốn tránh, nhưng thật không ngờ anh ta còn tìm tới tận đây.
"Kiều Vũ, người anh đợi là Trần Hi, mà tôi đã là Lâm Sanh rồi, tôi đã đưa tiền cho anh, tôi không nợ anh gì cả, anh làm ơn bỏ qua quá khứ tha cho tôi đi, đừng đày đọa tôi nữa. Coi như tôi xin anh được không?" Lâm Sanh biết Kiều Vũ chính là thằng điên, cô ta không thể chọc giận anh ta, chỉ có thể lấy giọng điệu nhu nhược ra vẻ một người yếu thế.
Cô ta biết, tên biến thái Kiều Vũ chỉ thích tra tấn mình, cô ta cũng biết, lúc này bị hắn ta tìm ra, e là không trốn thoát dễ dàng được.
"Ha ha, Trần Hi à, lúc trước ông đây nói đâu có sai, em đúng là người phụ nữ máu lạnh vô tình, năm đó ông đây vì cứu em mà gần như đánh cược cái mạng này, giúp em tìm được cha mẹ ruột, em đưa mấy đồng tiền dơ bẩn là định đuổi ăn mày sao?" Kiều Vũ hoàn toàn bị chọc giận, cảm xúc cực kỳ kích động.
Trong chốc lát, suy nghĩ Lâm Sanh bay loạn, trong lòng cũng rối như tơ vò, gấp đến mức sắp khóc, "Kiều Vũ, thật xin lỗi, anh có thể đừng tức giận hay không, nếu anh ngại ít tiền, anh cứ nói một con số, em có thể đưa thêm cho anh, thực sự quay về nhà họ Lâm sống hai năm qua em cũng không sung sướng gì, bố mẹ em vẫn luôn yêu thương cô con gái nuôi kia, em ở nhà cứ như người thừa ấy, cho nên em mới vào showbiz, em muốn dựa vào chính mình xông ra một vùng trời mới, như thế bố mẹ em mới có thể thấy được em rất ưu tú, nhưng mà cái giới giải trí này quá khó khăn, em mệt mỏi quá, anh..."
Lâm Sanh biết rõ dùng thái độ nào để bắt bí một người đàn ông, tên đầu đường xó chợ này trước kia thích cô ta, không phải vì cô ta yếu đuối đáng thương nên mới kích thích ý muốn bảo vệ của anh ta sao?
Nói yêu cô ta cái quái gì chứ, cặn bã như vậy mà cũng xứng với cô ta à?
Nếu không phải cô ta đủ thông minh, e rằng đời này của cô ta cũng bị anh ta hủy mất rồi.
Lâm Nhan biết rõ không nhẫn nhịn chuyện nhỏ sẽ làm rối loạn kế hoạch lớn, cô không thể rối loạn, cô phải tỉnh táo, chỉ có tỉnh táo mới có thể suy nghĩ mà tính toán chuyện sau này.
Bây giờ cô ta ở bên Hàn Hữu Niên, sắp đính hôn tới nơi rồi, đừng ai mong phá hỏng hạnh phúc mà cô ta vất vả lắm mới giành được.
"Trần Hi, em đừng khóc, chỉ là anh nhớ em quá, muốn gặp em, hai năm nay chúng mình chưa gặp nhau rồi, chẳng lẽ em không nhớ anh ư, không muốn biết bây giờ anh thế nào rồi ư? Anh biết em rất khổ sở, em yên tâm, lúc này anh vẫn giúp em, anh sẽ không để bất cứ ai ức hiếp em đâu."
Giọng Lâm Sanh vừa nghẹn ngào, tim Kiều Vũ lập tức đau đớn, mềm lòng không chịu nổi, anh ta biết cô đang khóc. Cô vốn là như vậy, lần nào bị người khác bắt nạt đều lén rơi nước mắt, đã qua hai năm rồi, xem ra cảnh ngộ của cô ở nhà họ Lâm thật không tốt chút nào, may mắn là anh ta còn kiên trì tấm lòng nguyên vẹn như thuở ban đầu, tiếp tục bảo vệ cô.
"Vâng, em không khóc nữa, em biết anh đối xử với em tốt nhất, anh yên tâm, chờ em có thời gian, chắc chắn sẽ đi gặp anh, anh đừng hành động thiếu suy nghĩ có được không?" Lâm Sanh cố nén cảm giác buồn nôn, nói ra vài lời động viên Kiều Vũ.
Kiều Vũ dường như đã được vỗ về, sung sướng đồng ý với cô ta, "Được, anh sẽ không gây thêm phiền phức cho em đâu, anh sẽ lặng lẽ bảo vệ em, Trần Hi, em hãy nhớ, chỉ cần em quay đầu lại, anh luôn ở ngay phía em."
Lâm Sanh nghe lời anh ta nói muốn bảo vệ cô ta gì đó, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, nhưng ngoài miệng vẫn nói lời cám ơn thật dịu dàng, "Cám ơn anh, Kiều Vũ."
Cúp điện thoại, Lâm Sanh tức giận vứt điện thoại xuống đất, hoàn toàn không kìm chế nổi lửa giận trong lòng.
Đồ cặn bã, anh ta đúng là đồ âm hồn không tan.
Năm đó Kiều Vũ là thủ lĩnh của đám côn đồ trong trường học gần đó, bởi vì dáng người đẹp trai, lưu manh, vô lại, rất nhiều nữ sinh đều vừa yêu lại vừa sợ anh ta, cũng vì anh ta năm lần bảy lượt chặn cô tại trường hòng quấy rối cô trong hẻm, nói với tất cả mọi người cô là bạn gái anh ta cho nên cô gần như trở thành kẻ thù chung của nữ sinh toàn trường, bị cô lập khắp nơi, bị bạo lực học đường.
Chỉ cần chỉ vừa nghĩ tới đoạn ác mộng đó, Lâm Sanh đều hận không thể giết Kiều Vũ, tên cặn bã đó còn tự cho là thâm tình nói yêu cô ta.
Nếu không phải cô ta thông minh giả vờ nhận lời tỏ tình của anh ta, để cho anh ta bảo vệ mình, giúp cô giải quyết những nữ sinh ở trường, thuận lợi vượt qua quãng thời gian cấp ba kia, thì làm sao có thể tìm được bố me ruột của mình, trở lại nhà họ Lâm nữa.
Không được, tính cách của tên đó vẫn vặn vẹo biến thái, cô ta nhất định không thể để anh ta quấn lấy mình, nhất định phải nghĩ cách, tiêu diệt vĩnh viễn tai họa về sau.
Lâm Sanh bị cuộc điện thoại của Kiều Vũ làm cho rối loạn nên không hề để ý đến chuyện ban đầu Kiều Vũ nói khi gọi điện là mỉa mai Hàn Hữu Niên gặp gỡ người phụ nữ khác sau lưng cô ta.
Mà ở một chỗ khác, Hàn Hữu Niên vốn đi gặp Tạ Phong Trần lại không ngờ người đợi anh ta lại là Lâm Nhan, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi, "Tại sao lại là cô?"
Lâm Nhan cong môi cười cười, không thèm để ý thái độ của anh ta, "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tìm người xúi giục đằng sau chuyện kia, tìm anh ra để diễn kịch, chẳng lẽ anh không muốn biết người vẫn luôn bịa đặt công kích dư luận đằng sau là ai sao? Tôi bảo Tạ Phong Trần gọi điện cho anh là để cho anh ấy làm nhân chứng, tôi với anh giống nhau, không muốn bị người khác hiểu lầm."
"Cô định làm gì?" Hàn Hữu Niên liếc qua vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Phong Trần qua cửa sổ xe hơi gật đầu, trong lòng bất ngờ, bên ngoài đều đồn quan hệ giữa Tạ Phong Trần với Lâm Nhan không tốt, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ chuyện cũng không phải như vậy?"
Mặt Hàn Hữu Niên thả lỏng vài phần, lời này của Lâm Nhan chọc đúng vào suy nghĩ của anh ta, anh ta cũng phái người điều tra, nhưng không thu được kết quả gì.
"Người đó núp trong bóng tối thao túng, nhưng lại chụp được hành động của tôi với anh mỗi ngày, hẳn là nhân viên công tác của tổ chương trình, cứ bị động để hắn ta chụp ảnh, chi bằng chủ động tạo cơ hội khiến hắn ta sập hố, đến bắt ba ba trong rọ." Đôi mắt Lâm Nhan hiện lên sự giảo hoạt, vẻ mặt ranh mãnh.
"Ừm, cô có nghi ngờ người nào không?"
"Không." Lâm Nhan nhíu mày, lắc đầu, nói chuyện với người đàn ông đang hóng chuyện trong xe, "Tạ Phong Trần, anh chụp giúp bọn em mấy tấm hình, chụp cho rõ ràng một chút."
Mặt Tạ Phong Trầm tối sầm, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn, "Không chụp, điện thoại hết pin rồi."
Anh với Lâm Nhan thậm chí còn chưa từng chụp chung với nhau, cô lại yêu cầu giúp cô chụp ảnh cô với người đàn ông khác, trong lòng Tạ Phong Trần lửa giận phừng phừng, hận không thể kéo Lâm Nhan lên xe tử hình ngay tại chỗ.
Lâm Nhan nhíu mày, mắt híp lại nhìn anh, nói hời hợt, "Chụp đi, anh không chụp thì bọn em tự chụp ảnh chung."
"Lâm Nhan, em nhất định phải nhờ anh có đúng không?" Tạ Phong Trần lập tức sôi máu, "Ông đây chụp thật đẹp cho em, tốt nhất là em nên biết rõ đền bù cho anh thế nào."
Lâm Nhan nhìn dáng vẻ anh không nhịn được mà xù lông lên của anh thậm chí còn cảm thấy đáng yêu, không để ý vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Hữu Niên, nửa không biết làm sao, nửa cưng chiều vỗ về, "Được, được, được, anh đừng nói nhảm nhiều vậy nữa, giải quyết chuyện này xong, em sẽ ở bên anh hai ngày đàng hoàng được không? Chụp nhanh lên, chậm nữa là trời sáng mất."
"Hai ngày ít quá, em đuổi ăn mày à? Ít nhất cũng phải nửa tháng, 24 giờ như hình với bóng mới được."
Cô thở dài, tên thối tha này trẻ trâu quá đi, lúc có người ngoài ở đây còn đi cò kè mặc cả với cô, "Chẳng lẽ anh không tới công ty ư?"
"Em đi cùng với anh. Anh đi làm, em ngồi bên cạnh với anh." Tạ Phong Trần không để ý chút nào, chỉ cần Lâm Nhan đồng ý, chuyện gì cũng không thành vấn đề.
Hàn Hữu Niên nhìn hai người liếc mắt đưa tình không coi ai ra gì, vẻ mặt Lâm Nhan ngây ngô, đầy sức sống anh ta chưa từng nhìn thấy, lại nhìn ánh mắt Tạ Phong Trần vừa cưng chiều lại sáng rực, trong mắt anh chỉ có Lâm Nhan, ngập tràn ham muốn giữ chặt cô.
Anh ta cảm thấy chuyện vài ngày trước đi cảnh cáo Lâm Nhan chả khác gì trò cười, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Từ khi nào mà tình cảm của hai người này tốt đến mức này?
Theo anh ta biết, Tạ Phong Trần từ trước tới giờ không gần gũi với phái nữ, vẫn luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng cấm dục, không ngờ trước mặt Lâm Nhan lại... dính người như vậy.
Mà trước mặt Tạ Phong Trần, Lâm Nhan lại có dáng vẻ như vậy, lúc ngang ngạnh, lúc hung dữ, lúc lại ngoan ngoãn, có lúc lại giống như một cô gái nhỏ, đây mới là dáng vẻ chân thật nhất của cô, một Lâm Nhan không hề có gánh nặng.
Bộ dạng của hai người này, hoàn toàn là bộ dạng nên có của cặp đôi đang trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, thậm chí Hàn Hữu Niên không hiểu sao lại có phần hâm mộ tình cảm hòa hợp thân mật giữa hai người.
"Được rồi, nhiều nhất là một tuần, em cũng có việc, anh đừng có mà được voi đòi Hai Bà Trưng nữa." Lâm Nhan bất đắc dĩ, nếu cô không chịu đồng ý với lợi ích cho tên đàn ông thối này, e là đêm nay anh sẽ gây cản trở mất."
"Được, chốt rồi đấy nhé." Cuối cùng Tạ Phong Trần cũng hài lòng, nhưng khi thoáng liếc Hàn Hữu Niên đứng ở một bên, sắc mặt anh vẫn còn lạnh nhạt, "Nhanh chóng đứng cho tốt, tôi chụp đây."
Anh lấy điện thoại ra chụp bừa một pô, "Được rồi, Hàn thiếu, chờ giải quyết xong sự việc lần này, tôi với Lâm Nhan sẽ chủ trì mời anh ăn cơm."
"Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ muốn bắt được người thao túng đằng sau." Giọng Hàn Hữu Niên cũng hơi lạnh nhạt, không hề muốn ăn bữa cơm này. Nếu là lúc trước, đương nhiên hắn sẽ lo kiểu ảnh chung giữa mình với Lâm Nhan bị chụp được, nhưng lần này, chứng kiến tình cảm của cô với Tạ Phong Trần, anh ta không còn gì lo ngại cả. Lâm Nhan thật sự thay đổi rồi, cô sẽ không bám lấy anh ta nữa, những ngày vừa qua đều là anh ta tự cho mình là đúng thôi.
Hai người nói chuyện khách sáo vài câu, thư ký của Hàn Hữu Niên đã lái xe tới, anh ta chào tạm biệt rồi lên xe rời đi.
Lâm Nhan ngồi lại vào trong xe, "Cho em xem ảnh một chút."
Môi Tạ Phong Trần kéo căng ra thành một đường, phớt lờ cô, "Chụp em với người đàn ông khác giúp em, Lâm Nhan, em cho là anh chết rồi ư?"
Ha ha - lại ghen, lại nói một đằng làm một nẻo rồi.
Cô cố tình nhờ anh gọi điện thoại rồi lại bảo anh đi cùng là vì không muốn anh hiểu lầm, Tạ cẩu thật đúng là không hiểu được khổ tâm của cô chút nào.
"Được đó! Vậy anh chết nhanh lên một chút, em cũng sẽ được dịp tìm người tốt hơn anh."
"Lâm Nhan, em không dỗ anh một chút được sao? Nói vài câu dễ nghe cũng không được ư?" Tạ Phong Trần vô cùng rầu rĩ, hoàn toàn không cách nào nắm bắt được cô.
"Tên đàn ông thối, em dỗ anh cả tối rồi, anh còn ầm ĩ với em, anh là thằng nhóc ba tuổi sao? Trẻ trâu như vậy ả, mau đưa điện thoại cho em xem ảnh đi." Lâm Nhan không thể chịu được nữa, không chút khách khí mà trách móc, lập tức cầm điện thoại của anh mở album ảnh ra, thấy ảnh thì mặt đen sì trong nháy mắt, "Tạ Phong Trần, anh cố ý đúng không! Em đã bảo anh chụp rõ ràng một chút, anh nhìn xem anh chụp cái quần què gì thế này? Chỉ chụp được sườn mặt của em, tại sao mặt của Hàn Hữu Niên lại tối thui hết không thấy rõ?"
"Sao lại như vậy? Anh cố ý chụp mặt Hàn Hữu Niên, anh cũng không biết độ phân giải của điện thoại quá thấp, nên đổi cái mới được rồi." Tạ Phong Trần thong thả, bình tĩnh, trực tiếp ụp nồi cho điện thoại đáng thương.