Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 21: C21



Nghe những lời đó.

Lạc Thi Thi tỏ ra xấu hổ, lúc này cô mới nhận ra mình vừa bị Diệp Kim Long kéo ra ngoài.

Bởi vì chuyện cấp bách, còn chưa kịp buông tay, cô lập tức rút tay về, khi định giải thích theo bản năng, thì Diệp Kim Long lại hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói chúng tôi nắm tay, cho dù chúng tôi có kết hôn thì có liên quan gì đến anh?"

“Thi Thị, không cần phải giải thích với anh ta đâu”

Sau đó.

Anh ta tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Sở Phong, nói bằng giọng lạnh lẽo: "Tôi cũng không rảnh nói nhằm với anh, chỉ hỏi anh một câu thôi”

Hiện tại dì Tô và Đào Đào đều bị anh đánh, chuyện này anh định giải thích thế nào?"

Vừa nói dứt lời, anh ta liếc sang.

Mấy người vệ sĩ mà anh ta mang theo bên người, chậm rãi tiến lại gần Sở Phong.

Sở Phong không đồng tình, lạnh lùng nói: "Đúng là tôi cần một lời giải thích”

“Tôi sẽ không bỏ qua chuyện bà ta đã đập vỡ bài vị của mẹ tôi”


"Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thu xếp xong hủ tro cốt: của mẹ tôi, đợi cho đến khi thu xếp xong."

Tô Mai, bà phải dẫn theo Lạc Đào Đào đến trước. mộ mẹ tôi, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi!

"Nếu không...."

"Nếu không anh sẽ trả thù nhà họ Lạc sao?"

Diệp Kim Long cắt ngang, quay đầu nhìn Lạc Thi Thị và nói: "Thi Thi, bây giờ em đã tin chưa?"

"Sau khi tên vô dụng này đánh dì và Đào Đào, anh ta còn muốn trả thù nhà họ Lạc, tên vô dụng này là tên vong ơn bội nghĩa."

"Anh muốn xử lý anh ta, chắc em không có ý kiến đúng không?"

Lạc Thi Thi sửng sốt.

Trong lòng cô có nhiều cảm xúc lẫn lộn, vốn tưởng rằng mẹ và em gái mình đang bịa đặt, cố ý nói xấu Sở Phong.

Nhưng với hai chữ nếu không mà hẳn vừa nói, câu trả lời đã quá rõ ràng.

Đánh mẹ và em gái cô chỉ là bước khởi đầu, mục đích thực sự của hắn là đối phó với cô và trả thù nhà họ Lạc.

“Sở Phong, anh không cảm thấy mình đang rất quá đáng sao?"

Lạc Thi Thi nhìn Sở Phong, thất vọng nói: "Chỉ vì tôi ly hôn với anh, anh liền trút giận lên người mẹ và em gái tôi sao."

"Bây giờ anh còn định báo thù nhà họ Lạc, sao. anh lại hẹp hồi như vậy?"

Tôi hẹp hồi sao?

Kết hôn ba năm, tôi còn chưa hề chạm vào cô chút nào đâu, tôi vẫn luôn cố gắng hết sức để thu thập. tài nguyên cho nhà họ Lạc.

Nếu tôi hẹp hòi, khi làm trâu làm ngựa, làm việc chăm chỉ ở nhà họ Lạc mà không phàn nàn một câu chứ đừng nói đến oán hận.

Cuối cùng, cô lại nói rằng hắn là người hẹp hòi? Nếu muốn vu oan thì sợ gì không có lý do.


Nếu không còn yêu nữa, thì ngay cả thở thôi cũng sai

"Tùy cô nghĩ sao cũng được."

"Chúng ta đã ly hôn, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cô."

"Cô cũng không thể ngăn cản tôi làm bất cứ điều gì”

Sở Phong hít sâu một hơi, không muốn dài dòng với cô, xoay người muốn rời đi, nhưng Tô Mai lại căm chổi đánh tới, "Tên vô dụng, nếu không quỳ xuống dập đầu, thì hôm nay cậu đừng hòng rời đi nơi này...”

"Răng rắc!"

Sở Phong giơ tay lên, một tay bóp gãy cán chổi, thuận thế đẩy bà ta ngã xuống đất, "Tôi còn có việc. phải làm, không có thời gian nói nhiều với bà."

"Nhớ kỹ, ba ngày sau tôi sẽ sửa lại tro cốt của mẹ tôi, lúc đó phải dắt theo Lạc Đào Đào quỳ dập đầu trước mộ mẹ tôi!

Nói xong hẳn định rời đi.

Sắc mặt của Diệp Kim Long thay đổi, anh ta vẫy tay, nói:Đúng là động trời!"

"Anh đánh người không xin lỗi, còn dám ra tay, anh thật sự cho rằng không ai có thể trị được anh sao?"

"Ra ray, giữ tên kia lại cho tôi!"

"Nếu không chịu xin lỗi thì buộc hẳn phải xin lỗi!"


Nghe vậy.

Mấy người vệ sĩ ngay lập tức vây quanh.

Thấy tình thế không ổn, Lạc Thi Thi vội vàng hét lên: "Sở Phong, anh có thể đừng gây rắc rối nữa được không?"

"Anh không đánh lại bọn họ đâu, mau xin lỗi mẹ và em gái tôi đi, không cần phải quỳ xuống dập đầu, nhưng ít nhất thái độ của anh phải thành tâm một chút."

"Nếu không tôi không thể giúp được anh đâu."

Cô không thể thích ứng với những thay đổi của Sở. Phong.

Nhưng khi nghĩ tới trong việc này, người có lỗi trước là mẹ và em gái cô, nên cô chỉ muốn làm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Nhưng cuối cùng, thay vì cảm kích, đối phương lại đáp: "Đôi chân của tôi dùng để lạy trời lạy đất lạy bố mẹ mình, tại sao tôi phải quỳ lạy hai con khốn này?” "Anh!"

Lạc Thi Thi không biết phải nói gì.

Cô có ý định tốt muốn giúp đỡ, nhưng thay vì tỏ ra biết ơn, mà còn nói năng thô lỗ, mắng mẹ và em gái cô là con khốn?