Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 136: Chương 136




Trong lòng tôi căng thẳng, có hơi ngoài ý muốn.

Không ngờ cô ấy lại gọi Bùi Thiên Vũ.

"Nhưng anh ấy có thể sẽ đến muộn hơn.

Anh ấy đã đến Lâm Thành, đang trên đường trở về.

Chúng ta không phải đợi anh ấy, ăn trước là được!" Cô ấy giải thích như không có việc gì: "Đây là mới quyết định sau này thôi.

Đúng lúc anh ấy gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi muốn ăn cái gì, tôi nói với anh ấy là đã hẹn dùng cơm với cô rồi, gọi anh ấy tới chung.

Cô sẽ không để ý chứ?"
Tôi nhanh chóng nói một câu: "Không để ý!"
Nhưng nói xong, trong lòng tôi cảm thấy có chút không thoải mái cho lắm.


Tôi thật sự không để ý sao?
Nhưng liệu đối mặt với cô gái nhỏ mang vẻ mặt chân thành và vô hại này, tôi có thể nói để ý ư?
“Vậy là tốt rồi!” Cô ấy nói dứt lời rồi đưa thực đơn cho tôi.

"Tôi chọn xong rồi.

Lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau, không biết cô thích ăn gì, vẫn nên để cô tự chọn đi!"
Sự nhiệt tình của cô ấy gợi nhớ bốn chữ, thẳng thắn cởi mở, đặc biệt dễ tiếp xúc.

Điều này không phù hợp với kiểu lạnh lùng và kiêu ngạo của cô ấy khi tôi nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên.

Tôi nhớ rõ ràng rằng khoảnh khắc cô ấy đứng dậy vào ngày hôm đó, nhìn lướt qua những thực khách khác, vẻ mặt khi đó và lúc này khác nhau một trời một vực, tựa hồ là hai người.

Tôi chọn đồ ăn muốn ăn xong, đưa thực đơn lại cho người phục vụ, nhìn về phía Lý Tân Nhị: "Gần đây luôn bận việc, không liên lạc được với cô, ngại quá!"
“Này, cô đừng khách sáo như vậy, tôi biết cô đang bận mà!” Giọng cô ấy nói chuyện rất êm tai: “Thật bội phục cô, có thể có công ty của chính mình!"
Tôi mỉm cười và tự nghĩ, công ty lung lay sắp đổ mà vẫn còn có người bội phục.

Lời này nghe vào có hơi châm chọc, tuy nhiên người không biết không trách.

Vừa khéo đồ ăn chúng tôi gọi được mang lên, tôi nhìn Lý Tân Nhị hỏi một câu: "Thật sự không đợi trợ lý Bùi ư?"
“Trợ… trợ lý?” Lý Tân Nhị mở to mắt, sau đó lập tức che giấu: “Ồ… không cần đợi!”
Tôi cảm thấy hình như mình đã nói sai điều gì đó: "Có phải tôi đã...!nói gì sai không?"
"Không...!không có! Chúng ta không cần phải đợi anh ấy, hơn nữa cô cũng đói bụng mà! Không biết bao giờ anh ấy mới tới, vậy sao phải đợi anh ấy.

Chúng ta cứ ăn đi, vừa ăn vừa chờ.” Cô ấy bày ra bộ dạng bướng bỉnh, giống như một cô công chúa được cưng chiều, mang theo vài phần hoạt bát, thật khiến người ta yêu thích.

Ăn được một nửa, Bùi Thiên Vũ sải bước từ ngoài vào.

Anh vừa bước vào đã hút hết mọi ánh nhìn.


Tôi có một tia khẩn trương, Lý Tân Nhị thì rất hưng phấn, cứ mỉm cười nhìn anh đi tới, trong mắt đầy lưu luyến.

Biểu cảm của Bùi Thiên Vũ vẫn như cũ, lạnh lẽo thờ ơ, cong môi với tôi một chút: "Ngại quá, đến muộn rồi."
Sau đó anh rất tự nhiên an vị bên cạnh tôi.

Lý Tân Nhị vẫn tươi cười hỏi Bùi Thiên Vũ: "Anh Thiên Vũ! Anh đến chậm quá rồi, nếu trễ chút nữa thì có thể tụi em đã ăn xong rồi rời khỏi ấy chứ!"
“Trong thành phố bị tắc đường!” Sau đó, anh nhận lấy thực đơn từ người phục vụ, chọn một vài món ăn: “Xin lỗi, anh phải rửa tay."
Anh lại đứng dậy và đi vào buồng vệ sinh.

Tôi cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng âm u đang nhìn chằm chằm vào mình ở phía xa xa.

Không cần nhìn cũng biết đó là Tân Hiểu Lan, cô ta cũng không sợ bị nghẹn.

Lý Tân Nhị đột nhiên hỏi tôi: "Chủ tịch Lăng, trước đây cô có quen anh Thiên Vũ của tôi không?"
Tôi liếc nhìn cô ấy một cái, nói thật: "Không quen! Sau khi hợp tác mới quen."
“Ồ… chẳng trách.” Cô ấy lẩm bẩm một câu.

Tôi luôn cảm thấy cô em họ này cổ quái, hơi khó hình dung.

Tôi đang định hỏi cô ấy tại sao lại hỏi vậy thì đã thấy Bùi Thiên Vũ sải bước trở lại từ nhà vệ sinh.


Anh vừa ngồi xuống vừa quét mắt nhìn tôi, khẽ hỏi: "Đi công tác à?"
Tôi có hơi quẫn bách, hiểu được anh đang ám chỉ hình ảnh hôm nay của tôi: "Ừm, đi Tân Thành một chuyến, xuống xe là tới đây liền! Nghe cô Lý nói anh đi Lâm Thành hả?"
Thật ra tôi chỉ hỏi một cách tình cờ thôi, nhưng Bùi Thiên Vũ lại lập tức liếc nhìn Lý Tân Nhị, trong mắt anh có một cảm giác khó tả.

Tôi không tự chủ được mà nhìn lướt qua Lý Tân Nhị, cô ấy lại cười hết sức thản nhiên.

Giữa hai người này luôn khiến cho tôi có cảm giác vi diệu, không biết không đúng chỗ nào.

Nhưng đối với nhóm ba người chúng tôi, tôi chắc chắn là "người ngoài cuộc".

Tôi mượn cơ hội đứng lên đi vào buồng vệ sinh.

Lúc đi rửa tay, tôi thờ ơ ngẩng đầu lên nhìn vào gương, vừa nhìn đã làm tôi giật cả mình.

Tân Hiểu Lan như một bóng ma, không biết đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào..