Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 146: Chương 146




Tân Hạo Đình tiếp tục không biết xấu hổ nói: "Chúng ta liên thủ, không để nước phù sa chảy ruộng ngoài, không cần lo lắng không thể làm được, đến lúc đó biết đâu chúng ta sẽ đứng đầu ngành vật liệu xây dựng của Giang Thành."
"Mơ mộng hão huyền! Đồ tiểu nhân đê tiện! Cả đời này anh đừng nghĩ đến việc liên thủ với tôi! Đồ thiếu đạo đức!"
Phổi tôi như muốn nổ tung vì tức giận, tôi bế Điềm Điềm lên, hung dữ nhìn anh ta: "Lần sau muốn gặp con bé thì gọi cho tôi trước! Chuyện khác thì nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Lăng Hoa Dao, chưa đầy ba ngày nữa em sẽ biết, anh chờ em quyết định lại, nghĩ đến đứa nhỏ, đừng quá cứng đầu!" Tân Hạo Đình nói thêm: "Anh muốn quay lại với em! Vợ ơi."
Tôi ôm Điềm Điềm sải bước ra khỏi thế giới băng tuyết, hung hăng nghiến răng, đôi mắt ầng ậng nước, cả người không biết vì bị anh ta làm cho tức giận hay bị tin tức anh ta nói dọa đến mức run cầm cập.

Điềm Điềm ngoan ngoãn nằm trên vai tôi, đôi mắt mở to đã nhìn về phía cửa thế giới băng tuyết, tôi ôm con bé, cố gắng không để nước mắt chảy xuống.

Tôi nhanh chóng đưa tay lên lau khô khóe mắt, không muốn để Điềm Điềm nhìn thấy.


Trở lại xe, tôi đặt Điềm Điềm lên ghế dành cho trẻ em, điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nói với con bé: "Mẹ dẫn con đi ăn món ngon có được không?"
Con bé nhìn vào mắt tôi, cất giọng nói trong trẻo: "Có đưa bà ngoại và ông ngoại đi không ạ?"
"Có, đưa hai người họ cùng đi luôn.

Chúng ta về nhà đón bọn họ rồi đi!" Giọng mũi của tôi khá nặng.

Bởi vì tôi biết từ nay về sau, cuộc sống của Điềm Điềm chỉ có thể như vậy, trong lòng tôi vô cùng đau đớn và tự trách.

Tôi quay về đón bố mẹ đi ăn hải sản nhưng tâm trạng lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, toàn thân như muốn nổ tung vì áp lực quá lớn.

Sự nhẫn nhịn và kiềm chế cực hạn khiến tôi có chút luống cuống.

Sau bữa tối, tôi đưa bọn họ về nhà, sau đó nói mình cần ra ngoài một lúc, rất nhanh sẽ trở lại.

Tôi lái xe đến đê sông, đứng trên bờ nhìn xuống dòng sông lạnh lẽo, sau đó đột nhiên hét lớn, để tất cả những ấm ức khó chịu trong lòng thoát ra ngoài.


Cho đến khi cổ họng đau rát, trong miệng có hơi ngòn ngọt tôi mới không hét nữa, ngồi xổm ở bên bờ sông, nhìn những ngọn đèn nhàn nhạt phản chiếu dưới lòng sông, còn cả ánh đèn rực rỡ của hàng ngàn hộ dân bên kia đường chiếu xuống, khẽ nỉ non: "Tại sao anh vẫn chưa trở lại? Rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì?"
Cảnh tượng quen biết với anh hiện ra trước mắt tôi, cảm giác an toàn mà anh mang lại cho tôi dường như đang tan biến từng chút một trong lúc này.

Tôi đang tự hỏi bản thân mình nên làm gì tiếp theo.

Không có chỗ dựa vững chắc, tôi phải tự cứu lấy mình!
Một khoản vay lớn, thế chấp tất cả mọi thứ, Đỉnh Hâm sắp sụp đổ, tôi cần làm gì để cứu vớt tất cả mọi thứ, cảm giác bất an trước đó đã được chứng thực.

Tôi quá ỷ lại vào Bùi Thiên Vũ, nhưng tôi không hối hận chút nào, cũng không trách anh, dù sao tất cả đã là chuyện trời cao an bài.

Ngay cả khi không có Bùi Thiên Vũ, tôi vẫn phải đối mặt với nó, tôi không thể biến mình thành một người phụ nữ đáng ghét giống loại người như Tân Hạo Đình.


Đối với việc con gái càng ngày càng không thích nói, bố mẹ lo lắng vô cùng, tôi chỉ có thể đánh cược một lần, dù thua cũng không hối hận.

Nếu mất hết tất cả, tôi sẽ đưa con gái trở về thị trấn nhỏ với bố mẹ! Coi như mình gặp ác mộng, coi như tôi chưa từng đến đây, quên hết mọi thứ ở đây, bắt đầu lại từ đầu.

Điều khiến tôi cảm thấy tiếc nuối đó chính là chưa thể giúp anh lấy một lần, tất cả những gì tôi có thể làm là cầu nguyện cho anh, mong anh trở nên xuất sắc, trở nên rực rỡ.

Tôi không phủ nhận rằng tôi thích người như anh, quan tâm, trách nhiệm, tin tưởng tôi, như vậy là đủ rồi!
Nghĩ đến đây, tôi đứng dậy, mạnh mẽ quay người về nhà..