Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 176: Chương 176




Trong lòng tôi hơi lo lắng, biết rằng bố muốn hỏi tôi về chuyện tối hôm qua.
Quả nhiên ông nhìn tôi và hỏi thẳng tôi về chuyện của Bùi Thiên Vũ: “Bố không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của con, nhưng con vừa mới gặp thất bại trong hôn nhân, bố không muốn con lại bị tổn thương thêm lần nữa.

Bố cũng đã tìm hiểu về cậu Bùi, nhà của chúng ta không xứng với gia thế nhà cậu ta, bố sợ con sẽ lại gặp trắc trở.”
Tôi nghẹn ngào trong giây lát, điều này rõ ràng là bố tôi không có thiện cảm với Bùi Thiên Vũ.
“Bố! Con đã khiến bố lo lắng rồi!” Tôi vội vàng nuốt thức ăn vào miệng rồi nhìn bố: “Bố đừng lo lắng quá, con biết mình đang làm gì và muốn gì ạ.”
“Bây giờ chúng con chỉ là bạn bè, tuy rằng anh ấy đối xử rất tốt với con nhưng con cũng không nghĩ đến chuyện này quá nhiều, con chỉ muốn ổn định công việc kinh doanh thôi, những chuyện còn lại để sau hãy nói, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Tôi gắp thức ăn trong đĩa lên, không biết nói thế nào để ông yên tâm.

“Thực ra, anh Bùi đã giúp đỡ con rất nhiều, đều là thật lòng giúp đỡ.

Chỉ khi con trở nên mạnh mẽ hơn thì mới có thể thực sự thoát khỏi Tân Hạo Đình và trấn áp kẻ xấu này.”
“Mười năm thanh xuân của con đều bị hủy hoại trong tay anh ta.

Con không thể cho qua một cách dễ dàng như thế, con phải trút cục tức này ra mới được, cho nên bố không cần lo lắng cho con đâu.”
Bố gật gù, ông cũng rất căm thù Tân Hạo Đình đến tận xương tuỷ.
“Đợi đến khi con vững vàng rồi mới nghĩ đến cuộc sống sau này, dù sao con vẫn còn có Điềm Điềm, con không thể để con bé phải chịu ấm ức đâu.

Con vừa ly hôn nên cũng chưa muốn nghĩ tới chuyện này, con cũng không biết ngày hôm qua anh ấy lại gấp gáp quay về dự buổi tiệc sinh nhật như thế.”
Chính tôi cũng không biết mình đã nói gì nữa.
“Ừ, bố chỉ mong con gái bố sau này sống khỏe mạnh, vui vẻ thôi! Những thứ khác đối với chúng ta không quan trọng.

Chỉ cần người đó thương yêu con thật lòng thì bố mẹ có thể yên tâm rồi, lỡ như bố mẹ có qua đời thì cũng có người chăm sóc cho con chu toàn.” Lời nói của bố khiến tôi cảm động.
Chăm sóc chu toàn cho tôi! Bùi Thiên Vũ nói rằng anh muốn bảo vệ tôi một cách chu toàn.
Sống mũi tôi cay cay: “Bố, đợi con lớn mạnh như cây đại thụ rồi thì còn cần ai bảo vệ chu toàn cho con chứ?”

Tôi nở nụ cười buồn bã, đôi mắt mờ mịt: “Cho con tự do đi bố! Như vậy con sẽ thoải mái hơn!”
“Bố biết rồi, bố chỉ là góp ý chứ không can thiệp! Chỉ có con mới có thể cảm nhận được thế nào là hạnh phúc.

Bố với mẹ con chỉ cần mỗi ngày con được vui vẻ, đó chính là tâm nguyện của bọn ta.”
Bố vẫn không nói quá nhiều, ông rất dân chủ, cũng không nói bọn họ thích Trương Kính Tùng.
Tôi biết điều này là do bố không muốn tạo áp lực cho tôi.
“Bố, cho dù sau này con có tìm ai hoặc là không tìm thì con cũng sẽ nói rõ với bố.

Anh ấy không chỉ bảo vệ chu toàn cho con mà còn bảo vệ chu toàn cho cả nhà chúng ta nữa, sẽ không bao giờ giống như trước đây, bố cứ yên tâm.”
Sở dĩ tôi nói điều này, không chỉ khiến cho bố yên tâm mà đó cũng là mục tiêu của bản thân.
Thấy bố không nói gì, tôi đứng dậy nói: “Bố! Vậy con đi làm đây.


Dự án mới của công ty sắp khởi công nên con hơi bận.”
“Đi đi! Nhớ cẩn thận, buổi trưa phải ăn cơm đúng giờ, đừng bỏ bữa.” Bố cũng đứng dậy, thấy tôi cầm lấy túi xách thì tiễn tôi ra tận cửa, nhìn theo đến khi tôi lên xe.
Trong gương chiếu hậu, tôi thấy bố cứ đứng dưới chân cầu thang, nhìn tôi lái xe đi, tôi biết ông còn ngàn lời muốn nói.
Đến tòa nhà Cẩm Huy, vừa bước vào đại sảnh, tôi đã thấy một đám người đang vây quanh quầy lễ tân, giọng nói chói tai kia đang gây sự ở đó.
“Tôi nói cho mấy người biết, bớt coi thường người khác đi, đã quên vẻ mặt trước kia của mấy người rồi à? Đúng là người đi trà nguội, tôi nói cho mấy người biết, sớm muộn gì Đỉnh Hâm cũng là của tôi, mấy người đừng có quá đáng để tránh một ngày nào đó tôi quay về sẽ khiến cho tất cả đều thấy lúng túng.”
Tôi vừa nghe mấy lời này đã lập tức hiểu rằng đó không phải ai khác mà chính là Tân Hiểu Lan đang gây rối..