Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 209: Chương 209




Tôi hoảng sợ mở to mắt nhìn về phía những người đang đi tới, người dẫn đầu đi đến với chiếc đèn pin trên tay.
Còn chưa đến trước mặt mà đèn pin đã chiếu thẳng đến chỗ tôi, ánh sáng mạnh và chói lóa khiến tôi nhắm nghiền mắt lại, căn bản không thể nhìn thấy người đang đến trông như thế nào.
Nhưng tôi không nhận ra những giọng nói đó, hoàn toàn xa lạ.
“Người phụ nữ này đẹp quá, thật đáng tiếc!” Một người trong số họ thì thào.
“Câm miệng đi!” Một giọng nói nghiêm nghị chặn miệng mọi người lại: “Qua đó dẫn tới đây.”
Tôi giật thót người, mở to mắt ra.

Dưới ánh sáng chiếu ngược, tôi thấy một người đang đi về phía tôi như một bóng ma, tôi ráng gào thét ư ư muốn nói chuyện.
Người đàn ông xách tôi lên bằng một tay, tôi ra sức vùng vẫy, anh ta đá tôi: “Ngoan ngoãn chút đi, cô còn vùng vẫy cái gì hả? Ráng để dành sức đi, có vùng vẫy cũng vô ích.”
Tôi nhìn mấy người đang đứng đằng xa, người cầm đầu cao lớn mạnh mẽ, họ đều đội mũ trùm đầu, chỉ lộ ra hai con mắt nên không thể nhìn thấy bất cứ gì khác.
Tôi vẫn không ngừng giãy giụa, người đàn ông kia buông tôi ra và ném tôi xuống đất.

Tôi không còn biết đau đớn gì nữa, miệng vẫn ra sức kêu ư ư, đôi mắt nhìn về phía mấy người đang trùm đầu đầy vẻ van xin.

Người đàn ông kia nhìn tôi, dừng lại một lúc, cúi xuống, đưa tay về phía tôi và chạm vào mặt tôi.
“Lão đại, thật sự muốn giết chết cô ta sao? Tiếc quá, hay là… cho mấy anh em tôi trước… Ờ, không, lão đại trước…”
“Con mẹ mày, bớt nói nhảm đi, nhanh lên!” Đôi mắt âm u kia nhìn về phía tên đàn ông đang nói chuyện, trong mắt tràn đầy sự độc ác.
Ngay sau đó qua ánh đèn, tôi thoáng nhìn thấy một hình xăm hình con rắn trên cổ tay anh ta.
Lúc này tôi rất tuyệt vọng, bọn họ định giết tôi ư?
Anh ta rất to khỏe, xách tôi đi như xách một con gà.

Tôi chỉ cảm thấy bị anh ta xách đi loạng choạng ra bên ngoài, mà bên ngoài toàn cỏ dại hoang vu lạnh lẽo.

Anh ta cứ mang theo tôi đi ra ngoài như thế, cỏ dại mọc um tùm cào vào mặt tôi đau đớn.
Tôi cũng không biết họ sẽ đưa tôi đi đâu.

Một sự tuyệt vọng không thể giải thích được ập đến khiến tôi suy sụp đến tận cùng, lẽ nào tôi sẽ không bao giờ gặp lại con gái mình nữa ư? Nhưng tôi phải biết rốt cuộc là ai muốn lấy mạng tôi chứ?

Tôi không muốn ngay cả cơ hội này cũng không có, cho dù chết thì cũng phải chết cho rõ ràng.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng mạnh khác chiếu thẳng từ xa đến đây, rồi tôi nghe thấy một giọng nói giận dữ gầm lên: “Buông cô ấy ra!”
Tiếng gầm đó sao mà nghe quen quá, như tiếng của Thiên Vũ.
Tôi lập tức hét lên trong tuyệt vọng...!cứu mạng...!Thiên Vũ, cứu em…
Mặc dù giọng nói của tôi nghe rất đáng sợ, giống như tiếng heo đang bị giết thịt, nhưng bản năng sinh tồn đã truyền cho tôi sức mạnh vô hạn, lúc này đây, tôi không thể cầm được nước mắt mà oà khóc nức nở.
Người đang xách tôi cũng chạy nhanh về phía trước và hét lớn: “Chia ra chạy đi!”
Tôi không ngừng gào thét, nhìn về phía cột ánh sáng đang đuổi theo, cỏ dại cào cấu mặt tôi như bị lăng trì vậy.

Có lẽ anh ta cảm thấy xách theo tôi mà chạy như vậy rất tốn sức nên đã hất mạnh tôi lên vai rồi nhanh chóng trốn vào sâu trong đám cỏ dại.
Tôi nghe thấy một vài tiếng súng vang lên doạ cho tôi sợ khóc thét, tôi cũng không biết tiếng súng phát ra từ phía nào.

Đúng lúc này lại có tiếng súng vang lên, ngay sau đó tôi bị ném mạnh, hất bay vào trong một bụi cỏ rất xa.
Tôi choáng váng vì bị đập xuống.
Tôi chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy người đàn ông cõng tôi đứng dậy, trên tay cầm một con dao chói lóa mà vừa nhìn thấy đã rùng mình.

Anh ta dữ tợn giơ con dao trong tay lên, trợn to hai mắt nhìn tôi, mũi dao hung hãn đâm về phía tôi….