Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 228: Chương 228




Khi trở lại công ty, tôi đến gặp thẳng Vệ Triết, giao nhiệm vụ cho anh ta.
Vừa vặn anh ta cũng giao cho tôi một bản báo cáo điều tra.
Tôi hơi ngạc nhiên khi nhận được nó, quá nhanh, tôi phải khâm phục hiệu suất làm việc của Vệ Triết, thật lòng khen ngợi một câu.
Vệ Triết rất nghiêm túc nói với tôi: “Chị Dao, chị đừng vui mừng quá, đây chỉ là thông tin bề ngoài, nhìn lướt qua thì không có vấn đề gì cả, nhưng điều kỳ lạ là linh tính mách bảo tôi có điều gì đó không ổn.”
Bản báo cáo điều tra về Lý Tân Nhị, liệt kê rất chi tiết năm sinh của cô ta, bố mẹ cô ta mất năm nào, được nhận làm con nuôi năm nào, học trường nào,...
“Đúng, chính là chỗ này…” Vệ Triết chỉ cho tôi xem: “Ghi chú rất rõ ràng là cô ta học tiểu học ở đây, đó là ngôi trường nổi tiếng nhất nước Úc, nhưng tôi không tìm thấy bất kỳ hình ảnh nào của cô ta thời đó.” Vệ Triết chỉ ra điểm mấu chốt.
“Còn ở đây, đến khi học cấp hai, tôi chỉ tìm thấy một bức ảnh của cô ta mà thôi.

Mà trong mục ghi chép về sở thích lại nói cô ta rất thích chụp ảnh, một cô gái yêu thích chụp ảnh, sao lại không có hình ảnh tư liệu chứ?”
Vệ Triết nói xong nhìn về phía tôi, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Chị Dao, chị có cảm thấy có vấn đề không? Về điểm này khiến tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Chị hãy cho tôi thêm thời gian, tôi sẽ điều tra thêm.” Vệ Triết nhìn tôi, nghe anh ta nói, tôi cũng cảm thấy có vấn đề.
Tôi kinh ngạc trước sự cẩn thận của anh ta, trong lòng thầm nghĩ, rồi nói với Vệ Triết rằng: “Có thể lúc đó cô ta vẫn chưa thích chụp ảnh, hoặc là…”
“Sẽ không đâu, tôi hiểu ý của chị.

Ý của chị là tất cả thông tin của người nhà họ Bùi đều rất nghiêm ngặt và sẽ không dễ dàng tìm thấy, nhưng chính là điểm này, thông tin của Lý Tân Nhị rất dễ tìm!” Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt rất sáng.
“Nhìn xem, tôi có một bức ảnh tốt nghiệp của mọi khoá của trường này, cũng như bức ảnh tốt nghiệp của mỗi năm học.” Sau đó, anh ta đưa cho tôi hai bức ảnh ố vàng.
Tôi nhìn hai bức ảnh, không biết vì lý do gì mà não bộ đột nhiên căng thẳng, khung cảnh trong những bức ảnh đó khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc.
Tôi liếc nhìn Vệ Triết: “Đây...!đây là ảnh chụp ở Úc?”
“Đúng!” Anh ta gật đầu khẳng định.
Tôi mỉm cười, hoảng hốt: “Sao lại có cảm giác quen thuộc quá!”
“Có phải trước kia chị đã từng nhìn thấy tư liệu này ở đâu rồi không?” Anh ta cũng cười.
Tôi chưa bao giờ ra nước ngoài, vì vậy khó trách ý tưởng này lại buồn cười.
Sau khi xem, tôi gật đầu: “Vậy làm phiền anh tiếp tục điều tra, có lẽ điểm này chính là điểm đột phá.

Còn nữa, anh nhớ điều tra Lâm Doãn Nhi!”
“Vâng!” Vệ Triết gật đầu: “Vậy tôi đi làm đây!”.


Truyện Lịch Sử
Tôi gật đầu và dựa sát vào ghế, gần đây tôi thực sự quá mệt mỏi, tôi xoa xoa thái dương, một cơn đau dữ dội ập đến.
Tôi cầm tấm ảnh lên xem lại lần nữa, cảm thấy rất quen thuộc, tôi nhắm mắt lại suy nghĩ nhưng không thể thấy gì cả, lại càng đau đầu hơn.
Tôi vội mở mắt, không nghĩ nữa.
Tôi nhìn lên và thấy chiếc hộp nhỏ xinh trên bàn, đó là món quà năm mới mà Lý Tân Nhị đã tặng tôi vào ngày đầu năm mới khi tôi đi làm.
Vươn tay cầm lấy, nghịch ngợm một lát rồi mở ra nhìn thoáng qua, hóa ra là một lọ nước hoa.

Tôi ngửi thử, mùi khá dễ chịu, tươi mát và thanh lịch, phảng phất mùi Milan.
Bình thường tôi vẫn không dùng mấy thứ này, tặng cho người khác lại thấy không tôn trọng người tặng.
Tôi lại đặt nó lên bàn, lúc tan làm tôi tiện tay cầm lấy, tôi nhớ Lý Tân Nhị đã nói đặt trong xe sẽ rất dễ chịu.
Hiệu suất làm việc của Bác Duệ Thiên Vũ vẫn rất cao, nhất là sau khi Bùi Thiên Vũ thể hiện rõ sự tức giận.
Trước khi tan làm đã gửi số liệu chính xác cho bộ phận kỹ thuật, sau khi tôi kiểm tra cẩn thận mới sắp xếp cho người đưa tới Tư Nguyên.
Sau khi người đó rời đi, tôi còn gọi điện cho Trần Tư Nguyên và yêu cầu ông ấy chú ý đến người bên cạnh.

Lý do tại sao tôi nhắc ông ấy là vì câu nói của Bùi Thiên Vũ trong lúc họp ở Bác Duệ Thiên Vũ, anh đã chất vấn tôi: “Em chắc chắn người bên Tư Nguyên không có vấn đề chứ?”
Tôi không biết có phải Bùi Thiên Vũ cố tình nói điều này, hay là anh đã điều tra được điều gì chăng? Cố ý nhắc nhở, tôi nghĩ cẩn thận vẫn tốt hơn, vì vậy tôi đã nhắc nhở Trần Tư Nguyên.
Bởi vì khi tôi đến Tư Nguyên lần thứ hai, Trần Tư Nguyên đã có một buổi nói chuyện bí mật với tôi cả buổi tối.

Ông ấy nói vào lần đầu tiên tôi đợi ông ấy dưới mưa, đó cũng là lúc Tư Nguyên đang náo loạn, em trai của ông ấy là Trần Tư Viễn muốn đoạt quyền, mặc dù cuối cùng đã thất bại nhưng bè đảng của Trần Tư Viễn vẫn còn, không thể không đề phòng.
Trần Tư Nguyên rất coi trọng lời khuyên của tôi: “Cô nói đúng, tôi cũng muốn từ từ điều tra ra đám sâu mọt này, đuổi khỏi Tư Nguyên.”
Tôi đã giải quyết xong mọi việc trước mắt, tâm trạng đang rất thoải mái thì điện thoại trên tay đổ chuông, hóa ra là của Bùi Thiên Vũ.

Tôi mừng rỡ, nhanh chóng trả lời điện thoại....