Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 248: Chương 248




Vừa xuống cầu thang đến sảnh, tôi liếc mắt một cái đã thấy Lý Tân Nhị trong đám người, mà người đi cùng cô ta vậy mà lại là Điền Ny.
Hai người trông có vẻ rất thân thiết, nói nói cười cười đi vào trong, xuyên qua hành lang đi về phía bệnh viện.
Tôi tự hỏi, bọn họ đến bệnh viện, chẳng lẽ có ai đã nhập viện rồi?
Nhưng tôi không nghĩ ra, họ có thể có những người bạn chung hoặc người thân.

Tuy nhiên, nhìn từ sự gần gũi của hai người, dường như gần đây qua lại rất thân mật.
Tôi dừng lại, sau đó bước ra ngoài không do dự.

Tôi qua đó không tiện.

Tôi gọi cho Vệ Triết và nhờ anh ta kiểm tra xem ai đã nhập viện.

Lên xe rồi tôi vẫn nghĩ về vấn đề này.

Lẽ nào là Bùi Du Thanh?
Nhưng bà ta nhập viện thì làm sao Điền Ny có thể đến thăm? Chẳng lẽ giữa bọn họ có mối quan hệ nào đó? Nếu giữa bọn họ có quan hệ thì thú vị rồi.

Tôi phải tìm hiểu ngọn nguồn, điều tra ra tận cùng của bọn họ xem đến tột cùng là bọn họ đã cấu kết với nhau từ lúc nào.
Chẳng trách vào thời khắc mấu chốt, Bùi Du Thanh lại chắp tay nhường lại vùng đất trong thành phố Lâm.
Hoặc có thể nói rằng Bùi Du Thanh và Quý Thanh Viễn có trò gì đó?
Quay trở lại công ty, Hồ Nguyệt nói với tôi rằng đại diện Gạch men sứ Tường Vũ đã đến, bọn họ vẫn muốn tranh thủ để chúng tôi làm đại lý của bọn họ.
Nhưng trước đó tôi nghe nói rằng họ đã xác định được đại lý mà, sao lại đến đây đàm phán nữa?
Nhãn hiệu này đến giờ tôi vẫn chưa từng chối từ.

Dù sao thì họ đã hợp tác với Đỉnh Hâm trong nhiều năm.

Khi tôi tiếp quản Đỉnh Hâm, họ thực sự không tham gia vào những rắc rối do các nhà cung cấp đó gây ra, hơn nữa danh tiếng của họ luôn ổn.

Dù sao cũng là thương hiệu cũ, rất nhiều khách hàng đều biết bọn họ.
Khoảng thời gian đó tôi bận đến sứt đầu mẻ trán, khi nghe nói rằng họ đã xác định được nhà đại lý, tôi còn rất khó chịu trong một thời gian.
Tôi bảo Hồ Nguyệt sắp xếp để gặp mặt, Hồ Nguyệt ngay lập tức gọi điện thoại cho đại diện của họ.
Đối phương sảng khoái nói buổi tối mời ăn cơm, tôi cứ như bị di chứng, ngay lập tức hỏi Hồ Nguyệt rằng là nam hay nữ.

Hồ Nguyệt tức thì nhận ra ý tôi là gì, cười rất tươi: "Chị Dao, tôi phát hiện chị đón lễ về xong thì khác rồi, rất hay cười, vui tươi sáng sủa hơn, tôi thích lắm, còn vui hơn là được phát tiền thưởng!"
"Xem ra hồi Tết tôi phát thiếu tiền thưởng cho các cô rồi, không thì sao cô còn nịnh nọt thế?"
Cô ấy cười khúc khích: "Thôi được rồi! Các đơn vị cũ trong tòa nhà này rất hâm mộ ghen tị hận với chúng tôi, bảo rằng không thể tin được là chúng ta bị náo loạn ầm ĩ như vậy mà vẫn có thể được phát tiền thưởng cuối năm, đúng là kỳ tích! Rất nhiều công ty khác chỉ phát chút hàng Tết thôi."
Tôi đắc ý nói: "Tranh thủ đến cuối năm còn khiến cho bọn họ hâm mộ ghen tị nữa nào! Ngày nào đó chị vui thì sẽ thâu tóm hết tòa nhà này!"
Tôi ngồi đó chém gió không bị đánh thuế, cười sằng sặc với Hồ Nguyệt, vỗ bàn nói: "Chị Dao nói vậy thì chắc chắn sẽ được! Chờ chị thâu tóm được tòa nhà này rồi, tôi cũng là người dưới một người trên vạn người."
Tôi mỉm cười, vẻ mặt đắc ý: "Mau sắp xếp đi! Với nỗi hưng phấn bừng bừng của chị hôm nay, không chừng chị thật sự sẽ giành được phần thưởng lớn đấy."
Hồ Nguyệt lập tức xoay người đi sắp xếp, tôi đột nhiên gọi cô ấy lại: "Này! Cô vẫn chưa nói cho tôi biết là nam hay nữ mà?"
"Nữ!" Hồ Nguyệt kéo dài giọng rồi cười nói: "Tên là Thiệu Tiểu Lôi!"
"Ồ...!Hả, ai?" Tôi lập tức vào trạng thái: "Cô vừa nói tên là gì?"
"Thiệu Tiểu Lôi!"
Tôi vỗ bàn cười to: "Đậu má, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh.

Tôi phát hiện vận may của tôi hôm nay rất thịnh vượng.

Xem ra qua năm tốt! Đổi vận rồi!"

Hồ Nguyệt nhìn tôi mà chẳng hiểu gì, có hơi bất ngờ: "Chị...!biết cô ấy à?"
"Buổi sáng đã gặp rồi, nhưng cô cứ đi sắp xếp đi.

Bữa cơm này chúng ta lo, dù sao chúng ta cũng là chủ nhà, phải làm tròn bổn phận của chủ nhà!" Tôi nói với Hồ Nguyệt.
Hồ Nguyệt vội vã sắp xếp.

Tôi ngồi đó nghĩ đến dáng vẻ Thiệu Tiểu Lôi, có thể thấy rằng cô ấy cũng là một cô gái hiểu biết.

Không ngờ chúng tôi đúng là có duyên, cách gặp gỡ cũng đặc biệt, tối nay phải tâm sự cho tốt mới được.
Không để tôi được tự do thêm một thời gian, Vệ Triết đã bước vào và mỉm cười với tôi: "Chị Dao, tôi điều tra được rồi, chị đoán xem ai là người nhập viện?".